Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ không rõ mình có tâm tình gì khi nghe được quyết định của Hoàng Phủ Thanh Vũ, tuy rằng, hắn từ sớm cũng đã đoán được dụng ý của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ khỏang thời gian nửa tháng trước, Hoàng Phủ Thanh Vũ làm việc một ngày một đêm đến khi trời đen kịt, có một lần thậm chí còn té xỉu ở trong Noãn các, may mắn Tống Văn Viễn phát hiện sớm mới không gây thành đại họa.
Hắn không phải là người cẩn thận, cũng sẽ không giống Thập Nhất luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng đến lúc đó cũng mơ hồ nhận thấy được có điều không đúng.
Hắn ở bên giường Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ một ngày một đêm, mới đợi được hắn tỉnh lại.
Mấy ngày mấy đêm không ngơi không nghỉ làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thoạt nhìn giống như quỷ mỵ, trở nên xanh xao.
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần giống nhau bị thứ gì đó hung hăng nghiền nát -- đây là Thất ca của hắn, đây là Thất ca giống như thần tiên giáng thế của hắn, đây là người vĩnh viễn luôn có khí độ cao quý, vĩnh viễn khí định thần nhàn, vĩnh viễn ung dung thanh nhã, nhưng là bắt đầu từ bao giờ huynh ấy lại tự làm bản thân mình biến thành bộ dáng như vậy?!
Hoàng Phủ Thanh Thần vốn không phải là mộ người có tính tình tốt, nhưng vào ngày đó, hắn lại ngoài ý muốn không tranh luận với Hoàng Phủ Thanh Vũ, thậm chí còn tự mình hầu hạ hắn dùng cháo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Có rượu không, đệ cùng ta uống một chén, được không?”
Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, thấy sắc mặt hắn như vậy nhưng lại gật đầu đáp ứng: “Được.”
Tống Văn Viễn được phái đi lấy rượu mang vẻ mặt ưu tư, Hoàng Phủ Thanh Thần tự mình hâm nóng rượu, rót đầy chén cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa muốn nói gì đó thì Hoàng Phủ Thanh Vũ liền tiếp nhận chén rượi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng Phủ Thanh Thần không nói gì, yên lặng tiếp tục châm rượu cho hắn, hắn đều uống hết, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn không phải là người thích uống rượu, hắn tự hạn chế bản thân vượt quá sự tưởng tượng của người bình thường. Trong ấn tượng của Hoàng Phủ Thanh Thần, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Thất ca của mình vì bất cứ chuyện gì mà phóng túng bản thân uống rượu đến như vậy. Nhìn thấy bầu rượu đã cạn, hắn rốt cục nhịn không được đè Hoàng Phủ Thanh Vũ lại:“Thất ca, đừng uống nữa.”
Hắn có thể cảm giác được bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lẽo như băng, thậm chí còn hơi run nhè nhẹ, hắn nhịn không được vội cầm tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấp giọng nói: “Thất ca, huynh đừng như vậy.”
Thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối đều trầm thấp mà lãnh đạm, hắn dùng ngữ điệu bình thản nói ra sự thật tàn nhẫn nhất: “Hôm nay là ngày cuối cùng. Từ nay về sau, ta rốt cuộc không còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa.”
“Thất ca!” Hoàng Phủ Thanh Thần vươn tay ra đỡ lấy vai hắn, cảm thấy hai mắt hắn dường như đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại sự trống rỗng cùng tĩnh mịch. Nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không thốt được những lời từ trong đáy lòng, chỉ có thể thấp giọng nói, “Thất ca, thế giới của huynh không phải chỉ có nhình nàng.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nhếch môi lên, ánh mắt mời mịt làm cho trái tim người khác đập nhanh và đau đớn: “Thế giới của ta đã sớm không có nàng. Nhưng hôm nay, trên đời này cũng không có nàng nữa.”
Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Thần biết rõ thân thể của Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể uống rượu, nhưng vẫn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ uống đến say mèm. Tuy vậy hắn cũng biết rõ, mặc dù uống đến mơ mơ màng màng, hôm sau tỉnh lại, nữ tử kia vẫn sẽ chiếm cứ trong tâm trí của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng duy nhất tối nay, tàn nhẫn nhất tối nay, hắn không muốn để cho Thất ca mình sùng kính nhất sẽ tỉnh táo trải qua thời gian tối nay, bởi vì điều đó đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ mà nói, sẽ là đau càng thêm đau, không thể thừa nhận được nỗi đau như thế.
Đêm hôm đó Hoàng Phủ Thanh Thần gục xuống trước, hắn liền nằm bên cạnh long tháp của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bị men rượu thấm vào tận sâu trong nội tâm, cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng được nữa, chôn mặt trong chăn đệm của Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu khóc nức nở: “Thất ca, đệ đối với nàng tốt như vậy, đệ hận không thể đem trái tim mình ra dâng lên cho nàng, nhưng vì sao, vì sao nàng không cần đệ......”
Hồi lâu sau hắn mới khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không nói được một lời.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ mê man, trong mắt không biểi lộ cảm xúc gì, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy có cái gì đó rơi trên mu bàn tay của mình, rõ ràng là lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo nhiệt độ của thân người.
Hắn nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ thì thào: “Đúng vậy, vì sao nàng không cần ta......”
************************************************
Sau đêm hôm đó, mọi thứ liền khôi phục lại trạng thái bình thường cùng yên tĩnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là một vị đế vương cơ trí, thong dong như trước, mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng là kẻ suốt ngày tầm hoa vấn liễu như trước, một vị thân vương bị bá quan văn võ trong triều đình khinh thường, chỉ có trong lòng hắn mới biết sắp có chuyện sẽ xảy ra.
Nhưng không nghĩ lại đến mau như vậy, hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã tuyên bố quyết định này -- thảo phạt Đại Sở.
Tiếng là thảo phạt, nhưng trên thực tế là vô cớ xuất binh, nói chính xác là tấn công.
Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều biết sau khi để cho nữ nhân yêu quý nhất của mình ra đi trong an bình và hạnh phúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ bắt đầu hành động.
Thập Nhị bỗng dưng nhớ tới một năm trước Thập Nhất đã từng nói qua, hắn nói, sau khi Thất tẩu qua đời, Thất ca sẽ bị điên, sẽ trở thành người làm cho mọi người khắp thiên hạ phải sợ hãi.
Thập Nhị nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sâu, cảm giác dường như mình đang thấy được những dấu hiệu theo như lời Thập Nhất đã từng nói, trong lòng nhịn không được khẽ run lên: “Thất ca, chuyện lớn như vậy, chi bằng chờ Thập Nhất ca trở về, mọi người cùng nhau thương lượng mới quyết định, được không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự băng lãnh, vô cùng khiếp người: “Ý trẫm đã quyết.”
Hai tháng sau, trưởng công chúa Bất Ly mừng sinh nhật hai tuổi, đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ tới nay, trong cung tổ chức yến tiệc tưng bừng, náo nhiệt.
Tất cả các đại thần đều tiến cung chúc mừng trưởng công chúa, trong cung có vài vị phi tần, bao gồm hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết đều đưa đến đại lễ, chúc cho trưởng công chúa luôn luôn vui vẻ.
Mà giờ này khắc này, Bất Ly lại ngồi trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ở ngự thư phòng, để cho vị phụ hoàng được vạn dân suy tôn tự tay đút một chén chè mừng tuổi.
Thập Nhị đến yết kiến, vừa vào thư phòng liền nhìn thấy bức tranh ấm áp như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy sự ấm áp, nhưng cũng nồng đậm sự lo lắng. Hắn không hoài nghi năng lực của Thất ca nhà mình, nhưng Mộc Cao Phi của Đại Sở được xưng là “Chiến thần”, hễ những trận đáng nào do hắn chỉ huy tác chiến đều khó mà bại được. Nhưng nay Thất ca lại muốn ngự giá thân chinh tấn công Đại Sở, tất cả mọi người đều nhận định đó không phải là một quyết định sáng suốt.
Tiểu Bất Ly nhìn thấy hắn, vô cùng vui mừng gọi to một tiếng: “Thập Nhị thúc!”
Thập Nhị lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Thất ca, chuyện ngự giá thân chinh, huynh vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa đi, nếu huynh rời khỏi hoàng cung, chẳng may Bất Ly gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm chiếc khăn lụa màu vàng cẩn thận lau những vết dơ dính trên khóe miệng, quần áo cho Bất Ly, thản nhiên nhếch khóe môi, thanh âm mặc dù thấp nhưng vô cùng băng lãnh, cứng rắn: “Ai dám tính kế Bất Ly, trẫm sẽ làm người đó phải hối hận cả cuộc đời này.”
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ khỏang thời gian nửa tháng trước, Hoàng Phủ Thanh Vũ làm việc một ngày một đêm đến khi trời đen kịt, có một lần thậm chí còn té xỉu ở trong Noãn các, may mắn Tống Văn Viễn phát hiện sớm mới không gây thành đại họa.
Hắn không phải là người cẩn thận, cũng sẽ không giống Thập Nhất luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng đến lúc đó cũng mơ hồ nhận thấy được có điều không đúng.
Hắn ở bên giường Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ một ngày một đêm, mới đợi được hắn tỉnh lại.
Mấy ngày mấy đêm không ngơi không nghỉ làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thoạt nhìn giống như quỷ mỵ, trở nên xanh xao.
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần giống nhau bị thứ gì đó hung hăng nghiền nát -- đây là Thất ca của hắn, đây là Thất ca giống như thần tiên giáng thế của hắn, đây là người vĩnh viễn luôn có khí độ cao quý, vĩnh viễn khí định thần nhàn, vĩnh viễn ung dung thanh nhã, nhưng là bắt đầu từ bao giờ huynh ấy lại tự làm bản thân mình biến thành bộ dáng như vậy?!
Hoàng Phủ Thanh Thần vốn không phải là mộ người có tính tình tốt, nhưng vào ngày đó, hắn lại ngoài ý muốn không tranh luận với Hoàng Phủ Thanh Vũ, thậm chí còn tự mình hầu hạ hắn dùng cháo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Có rượu không, đệ cùng ta uống một chén, được không?”
Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, thấy sắc mặt hắn như vậy nhưng lại gật đầu đáp ứng: “Được.”
Tống Văn Viễn được phái đi lấy rượu mang vẻ mặt ưu tư, Hoàng Phủ Thanh Thần tự mình hâm nóng rượu, rót đầy chén cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa muốn nói gì đó thì Hoàng Phủ Thanh Vũ liền tiếp nhận chén rượi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng Phủ Thanh Thần không nói gì, yên lặng tiếp tục châm rượu cho hắn, hắn đều uống hết, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn không phải là người thích uống rượu, hắn tự hạn chế bản thân vượt quá sự tưởng tượng của người bình thường. Trong ấn tượng của Hoàng Phủ Thanh Thần, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Thất ca của mình vì bất cứ chuyện gì mà phóng túng bản thân uống rượu đến như vậy. Nhìn thấy bầu rượu đã cạn, hắn rốt cục nhịn không được đè Hoàng Phủ Thanh Vũ lại:“Thất ca, đừng uống nữa.”
Hắn có thể cảm giác được bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lẽo như băng, thậm chí còn hơi run nhè nhẹ, hắn nhịn không được vội cầm tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấp giọng nói: “Thất ca, huynh đừng như vậy.”
Thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối đều trầm thấp mà lãnh đạm, hắn dùng ngữ điệu bình thản nói ra sự thật tàn nhẫn nhất: “Hôm nay là ngày cuối cùng. Từ nay về sau, ta rốt cuộc không còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa.”
“Thất ca!” Hoàng Phủ Thanh Thần vươn tay ra đỡ lấy vai hắn, cảm thấy hai mắt hắn dường như đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại sự trống rỗng cùng tĩnh mịch. Nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không thốt được những lời từ trong đáy lòng, chỉ có thể thấp giọng nói, “Thất ca, thế giới của huynh không phải chỉ có nhình nàng.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nhếch môi lên, ánh mắt mời mịt làm cho trái tim người khác đập nhanh và đau đớn: “Thế giới của ta đã sớm không có nàng. Nhưng hôm nay, trên đời này cũng không có nàng nữa.”
Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Thần biết rõ thân thể của Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể uống rượu, nhưng vẫn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ uống đến say mèm. Tuy vậy hắn cũng biết rõ, mặc dù uống đến mơ mơ màng màng, hôm sau tỉnh lại, nữ tử kia vẫn sẽ chiếm cứ trong tâm trí của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng duy nhất tối nay, tàn nhẫn nhất tối nay, hắn không muốn để cho Thất ca mình sùng kính nhất sẽ tỉnh táo trải qua thời gian tối nay, bởi vì điều đó đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ mà nói, sẽ là đau càng thêm đau, không thể thừa nhận được nỗi đau như thế.
Đêm hôm đó Hoàng Phủ Thanh Thần gục xuống trước, hắn liền nằm bên cạnh long tháp của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bị men rượu thấm vào tận sâu trong nội tâm, cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng được nữa, chôn mặt trong chăn đệm của Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu khóc nức nở: “Thất ca, đệ đối với nàng tốt như vậy, đệ hận không thể đem trái tim mình ra dâng lên cho nàng, nhưng vì sao, vì sao nàng không cần đệ......”
Hồi lâu sau hắn mới khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không nói được một lời.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ mê man, trong mắt không biểi lộ cảm xúc gì, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy có cái gì đó rơi trên mu bàn tay của mình, rõ ràng là lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo nhiệt độ của thân người.
Hắn nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ thì thào: “Đúng vậy, vì sao nàng không cần ta......”
************************************************
Sau đêm hôm đó, mọi thứ liền khôi phục lại trạng thái bình thường cùng yên tĩnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là một vị đế vương cơ trí, thong dong như trước, mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng là kẻ suốt ngày tầm hoa vấn liễu như trước, một vị thân vương bị bá quan văn võ trong triều đình khinh thường, chỉ có trong lòng hắn mới biết sắp có chuyện sẽ xảy ra.
Nhưng không nghĩ lại đến mau như vậy, hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã tuyên bố quyết định này -- thảo phạt Đại Sở.
Tiếng là thảo phạt, nhưng trên thực tế là vô cớ xuất binh, nói chính xác là tấn công.
Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều biết sau khi để cho nữ nhân yêu quý nhất của mình ra đi trong an bình và hạnh phúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ bắt đầu hành động.
Thập Nhị bỗng dưng nhớ tới một năm trước Thập Nhất đã từng nói qua, hắn nói, sau khi Thất tẩu qua đời, Thất ca sẽ bị điên, sẽ trở thành người làm cho mọi người khắp thiên hạ phải sợ hãi.
Thập Nhị nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sâu, cảm giác dường như mình đang thấy được những dấu hiệu theo như lời Thập Nhất đã từng nói, trong lòng nhịn không được khẽ run lên: “Thất ca, chuyện lớn như vậy, chi bằng chờ Thập Nhất ca trở về, mọi người cùng nhau thương lượng mới quyết định, được không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự băng lãnh, vô cùng khiếp người: “Ý trẫm đã quyết.”
Hai tháng sau, trưởng công chúa Bất Ly mừng sinh nhật hai tuổi, đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ tới nay, trong cung tổ chức yến tiệc tưng bừng, náo nhiệt.
Tất cả các đại thần đều tiến cung chúc mừng trưởng công chúa, trong cung có vài vị phi tần, bao gồm hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết đều đưa đến đại lễ, chúc cho trưởng công chúa luôn luôn vui vẻ.
Mà giờ này khắc này, Bất Ly lại ngồi trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ở ngự thư phòng, để cho vị phụ hoàng được vạn dân suy tôn tự tay đút một chén chè mừng tuổi.
Thập Nhị đến yết kiến, vừa vào thư phòng liền nhìn thấy bức tranh ấm áp như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy sự ấm áp, nhưng cũng nồng đậm sự lo lắng. Hắn không hoài nghi năng lực của Thất ca nhà mình, nhưng Mộc Cao Phi của Đại Sở được xưng là “Chiến thần”, hễ những trận đáng nào do hắn chỉ huy tác chiến đều khó mà bại được. Nhưng nay Thất ca lại muốn ngự giá thân chinh tấn công Đại Sở, tất cả mọi người đều nhận định đó không phải là một quyết định sáng suốt.
Tiểu Bất Ly nhìn thấy hắn, vô cùng vui mừng gọi to một tiếng: “Thập Nhị thúc!”
Thập Nhị lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Thất ca, chuyện ngự giá thân chinh, huynh vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa đi, nếu huynh rời khỏi hoàng cung, chẳng may Bất Ly gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm chiếc khăn lụa màu vàng cẩn thận lau những vết dơ dính trên khóe miệng, quần áo cho Bất Ly, thản nhiên nhếch khóe môi, thanh âm mặc dù thấp nhưng vô cùng băng lãnh, cứng rắn: “Ai dám tính kế Bất Ly, trẫm sẽ làm người đó phải hối hận cả cuộc đời này.”
/484
|