Đường Duy đè giọng nói xong, ánh mắt mang theo màu đỏ tươi đẹp, chỉ có Tô Nhan mới có thể châm lửa được.
Bị hại, tổn thương, bị truy đuổi, bị gây áp lực, trong thời khắc này toàn bộ mảnh ghép rời rạc của linh hồn đã ghép lại, không hề có chút khe hở nào.
“Anh sẽ biến thành súc sinh, nhà tù không quản lý được anh, Tô Nhan, anh muốn vào nhà tù trong thân thể em”
Trong nháy mắt đó, trái tim Tô Nhan bắt đầu cuồng loạn, đủ loại cơ quan cảm xúc ngủ say thật lâu trong nháy mắt bị người ta đánh thức, sâu trong trái tim chậm rãi tuôn ra dòng máu ấm áp lại đậm đặc, giống như đang đáp lại khi bị đánh thức, rồi nhanh chóng chảy xuôi qua tất cả cơ thể cô.
Cô lại lần nữa lui ra phía sau mấy bước, trên gương mặt xinh đẹp lại trắng nõn tràn ngập đủ loại cảm xúc, Đường Duy không nhìn được nhất là lúc Tô Nhan có vẻ mặt như thế.
Vẻ mặt phức tạp như vậy.
Người anh yêu có lẽ chính là linh hồn Tô Nhan cực đoan.
Thứ anh yêu có lẽ chính là tội ác của bản thân.
Người đàn ông tiến lên một bước một phát bắt được tay Tô Nhan: “Trước khi ngồi tù em đã nói gì với anh, còn nhớ rõ chứ?”
Tô Nhan hít sâu, giống như vò đã mẻ không sợ rơi, nhếch miệng cười một tiếng: “Anh còn nhớ rõ? Tôi quên hết rồi!”
Đường Duy đưa tay sờ mặt cô, vẫn là cảm xúc trong trí nhớ, bàn tay rộng lớn của cậu dán lên mặt Tô Nhan, cô giống như sợ hãi, da thịt đang âm thầm run rẩy, lại không hề né tránh, giống như dùng sức cắn răng cũng không cho phép mình lui về sau nữa.
“Anh nhớ.”
Từng câu từng chữ đều là chấp niệm trong lòng cậu: “Em nói anh thua.”
Tô Nhan nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi lại: “Không phải sao?”
“Phải”
Đường Duy tiến gần thêm một bước, ôm cô vào trong ngực, Tô Nhan cũng không phản kháng, cơ thể đó vẫn quen thuộc với cơ thể cậu, thậm chí cậu rõ ràng biết rõ mỗi một tấc da thịt trên người cô, mỗi một mạch máu động mạch dưới da kia, chỉ cần có thể ôm chặt, chỉ cần có thể ôm chặt là được.
Cậu dùng sức ôm cô, mặc kệ bây giờ Tô Nhan có còn cảm giác được hơi ấm hay không, nhỏ giọng bên tai cô: “Nói cần em, nói xin lỗi, những lời kia đều là xã giao, đường hoàng hình dung cuộc gặp gỡ phải nghe càng vinh quang xinh đẹp một chút, những lời hay kia tôi nói không nên lời Nói không nên lời, chỉ có nỗi nhớ thấp hèn đang xông phá phòng ngự.
“Anh muốn lên giường với em, suy nghĩ rất lâu, anh thực sự không nghĩ ra còn điều gì có thể thể hiện ra rằng anh nhớ em, sau khi gặp em anh liền hăng hái sôi nổi”
Đường Duy đưa tay vào trong tóc Tô Nhan: “Năm năm qua anh nằm mơ, từng lần một mơ thấy đều là hồi ức từ nhỏ đến lớn.
Năm đó anh không đẩy Từ Dao, khiến bi kịch xảy ra, đây là điều anh không ngờ tới, nhưng em biết không? Anh không muốn tẩy trắng cho mình gì cả, anh lười đẩy Từ Dao ra, chỉ bởi vì anh muốn lợi dụng cô ta kích thích em mà thôi, Từ Dao sống hay chết không liên quan đến anh, cái mạng kia anh cũng chưa từng quan tâm.
Cô ta chết rồi, anh còn phải lo máu cô ta văng lên mặt em, làm bẩn em.
Chỉ có anh mới có thể vấy bẩn em”
Người sống sờ sờ trong mắt cậu chẳng qua là công cụ.
Có lẽ đối với Đường Duy mà nói, mọi thứ đều là công cụ..
/1848
|