“Nói rõ như thế thì phải tiếp tục tổn thương tôi sao?” Tô Nhan giống nghe thấy tiếng chế giễu, bây giờ cô không hề muốn dây dưa với Đường Duy nữa, nghĩ về lúc bản thân đã từng bị coi thường, đau đớn giống như trái tim bị dao đâm.
Không muốn khiến bản thân trở nên tỉ tiện như vậy nữa…
“Anh…”
Đường Duy ngừng một chút, đột nhiên nghiêm túc nhìn vào mặt Tô Nhan: “Vậy em muốn anh nói thế nào? Tô Nhan, anh muốn sống cả đời cùng em, anh không muốn rời khỏi em, ngồi tù năm năm, chúng ta đều sắp sụp đổ, cũng vì hay mơ thấy em mới kéo lý trí anh về lại”
Vừa nghĩ tới mình đã xa người phụ nữ trước mặt năm năm, trái tim Đường Duy liền bắt đầu cuồng loạn: “Là cách biểu đạt của anh không đúng sao?”
Tô Nhan nói: “Anh thả tôi đi có được không?”
Đường Duy không hề suy nghĩ mà lắc đầu: “Em thành công rồi, Tô Nhan, bây giờ anh vốn không thể quên em, những người phụ nữ khác trong mắt anh quá không thú vị, chỉ có em, dơ bẩn, thấp hèn, lại đây sức mạnh, mỗi một ánh mắt đều có thể làm nhức nhói trái tim anh”
Đàn ông cặn bã và phụ nữ ti tiện quá xứng.
Mảnh vỡ thiếu hụt giữa bọn họ đều bị cái gai trên người đối phương cắm chặt lấy, đến mức linh hồn có thể vững vàng che lấp khe hở của nhau.
Đường Duy đưa tay chạm vào mặt Tô Nhan: “Anh vẫn muốn chém giết dây dưa với em, vẫn muốn lãng phí”
Cho dù lãng phí cả đời.
Tô Nhan vô ý thức đẩy cậu ra, thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt Đường Duy nữa: “Tôi cảm thấy anh có hơi nghĩ nhiều, tình cảm giữa chúng ta đã sớm không còn”
Đã sớm không còn.
Lúc nói lời này cũng có thể lừa gạt bản thân sao?
Hầu kết Đường Duy giật giật: “Năm đó em chỉa dao vào Từ Dao, không phải từ bỏ liên hệ với thế giới mà là từ bỏ anh sao”
“Không sai”
Lần này Tô Nhan quay đầu nhìn về phía Đường Duy, hai người dán sát vào nhau, cô cô ý nói với Đường Duy: “Cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh anh nhiều như vậy, điều kiện anh lại tốt như vậy, sao phải tìm tôi, tôi còn không xứng với anh không phải sao?”
Không phải sao?
Đường Duy cảm thấy trái tim có hơi lạnh lẽo, cậu cảm thấy mình cũng đã móc tim móc phổi ra nói rồi, nhưng bây giờ… Tô Nhan bây giờ đã sớm bị tổn thương quá sâu, cậu sưởi ấm hơn nữa cũng không sưởi ấm được cô.
“Ai nói em không xứng với anh…”
“Tôi là con gái An Mật”
Từng có lúc chán ghét thân phận nhất, nhưng bây giờ bị cô nói ra dễ như trở bàn tay vậy.
Đường Duy vẫn luôn biết Tô Nhan tổn thương người khác ba phần, có thể tổn thương mình mười phần.
Cô ngậm bao nhiêu máu mới có thể nói câu này ra?
Tô Nhan đỏ mắt nói: “Anh hận tôi nhất không phải sao?
Anh xem, hai ta không có kết cục tốt, vậy không phải đúng lúc sao, loại người như tôi đây cũng không xứng có kết quả gì tốt.
Hai chúng ta thật sự…”.
/1848
|