Đường Duy trực tiếp ngắt lời anh ta, cậu thậm chí còn không chưa nâng mí mắt lên, giọng nói lãnh đạm: “Đừng nói chuyện với tôi.”
Lam Thất Thất đứng chống nạnh ở bên cạnh và nói: “Lúc này chính là lúc mà tôi nhìn anh thấy thuận mắt nhất đấy.”
Từ Thánh Mân lôi kéo Lam Thất Thất: “Trước tiên mang Tô Nhan đi ra ngoài, anh cảm thấy chén rượu kia thật sự rất nặng, ngửi mùi liền biết là có những hương vị không giống nhau, có thể bụng dạ cô ấy lúc này rất khó chịu.”
Lam Thất Thất khẩn trương nhìn về phía Tô Nhan, cho dù là giả bộ nhưng bộ dáng ôm bụng kia cũng không phải là gạt người, lại làm cho.
Lam Thất Thất đau lòng muốn chết, bước lên nói muốn dẫn Tô Nhan đi bệnh viện xem, cô ấy vừa mới đi lên khoác vai của Tô Nhan, thì người ngồi bên cạnh trực tiếp ôm cả người Tô Nhan kéo qua.
Tô Nhan chưa kịp định thần lại, liền nhào vào trong vòng tay quen thuộc mà bấy lâu nay cô vẫn luôn nghĩ đến, giờ phút này lại dễ dàng ôm cô vào lòng không chút do dự.
Cô dụi mặt vào bộ đồ ngủ của Đường Duy, chất vải mềm mại khiến Tô Nhan ngẩn ra, cùng với cảm giác ngà ngà say bắt đầu chậm rãi xuất hiện trong các nơi thâm sâu của thân thể cô, Tô Nhan hít một hơi thật sâu, mặt bắt đầu nóng ra lên.
Phó Thư Mạn chỉ vào mặt Tô Nhan như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đường Duy mở miệng nói trước: “Tôi đưa cô ấy đi trước”
Lam Thất Thất cũng lo lắng hỏi: “Anh đưa cô ấy đi đâu vậy?”
Đường Duy cau mày liếc nhìn khuôn mặt Tô Nhan.
Rõ ràng cái ly rượu hỗn tạp kia đã làm cô trở nên nháo như vậy, lúc này một làn men say nồng nặc toát ra từ thân thể của cô, đồng tử của Tô Nhan đã không còn tỉnh táo rồi, còn có chút lỏng lẻo, vô lực mà nảm lấy vạt áo của Đường Duy, ép buộc sự tỉnh táo nhanh chóng trở lại.
Giọng điệu của Đường Duy có chút lo lắng: “Trước tiên đưa Nhan Nhan đến một chỗ nào đó, sau đó thì tính tiếp.
Cái này đúng là hiếm lạ.
Lam Thất Thất thổn thức: “Ôi, anh còn biết chăm sóc Tô Nhan trước sao?”
Sắc mặt Đường Duy sa sầm tại chỗ, trợn mắt đầy sát khí, Lam Thất Thất trốn sau lưng Từ Thánh Mân, rụt cổ lại lầm bầm: “Đây không phải là người nào đó cho điểm quá thấp sao, bây giờ tôi phải quan sát cẩn thận xem anh có tẩy trắng hay không”
Đường Duy lạnh lùng cười ha ha, ôm Tô Nhan vào lòng bước thẳng ra ngoài, khí thế đó không nói lời nào, người trước mặt chủ động mở ra một con đường.
Giống như thiếu niên thiên tử, bóng lưng cứng rắn một đường đi ra khỏi cửa quán bar, lũ quỷ nhảy múa kỳ lạ sau lưng, mà bóng lưng lạnh lùng lại trắng nhợt của cậu như ngăn cách khỏi chốn nóng nảy không yên này, hoàn toàn không khớp lại như đóng đinh vào trong mắt bọn họ.
Đường Duy ôm cô đi một đường thông suốt không có trở ngại ra ngoài, quay lại bãi đỗ xe, mở cửa ghế sau ra.
“Tô Nhan được Đường Duy ôm chặt, cô vô ý thức cọ mặt vào đồ ngủ của Đường Duy, cảm thấy rất dễ chịu, lại cọ một chút.
Lại cọ, lại cọ tiếp…
Đường Duy im lặng mấy giây, thả cô ra, sau đó giống như xoa chó, giơ tay ra đặt trên đỉnh đầu cô.
Xoa, thật, là, mạnh!
“Tô Nhan mơ hồ, trong mắt toàn là sao, nằm trên ghế sau nói: “Anh làm gì thế?”
Đường Duy thu tay lại, dáng vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra, không đổi sắc mặt: “Không có gì, trên tóc em dính đồ, lấy xuống hộ em”
Mấy sợi tóc của Tô Nhan lộn xôn rơi xuống, ngây ngốc nói: “Ồ, cảm ơn ngài”
Cảm ơn ngài..
/1848
|