“Không biết nữa, nghe nói con gái của tổng giám đốc Tô đã từng ngồi tù.
Chậc chậc, tôi sợ rằng sau này cô ấy sẽ không thể lấy chồng được”
“Thật sao? Một gia đình như tổng giám đốc Tô mà con gái vẫn phải ngồi tù sao? Thật là xấu hổ, gia môn bất hạnh, tôi đã nói cô ta như: thế nào mà biến mất năm năm… Một người con gái từng ngồi tù làm sao có thể xứng với cậu ấm nhà họ Bạc?”
Nghe những lời bàn tán có chút to đó, Tô Kỳ cau mày, ngay cả vẻ mặt của Đường Duy cũng có chút thay đổi.
Chỉ có Tô Nhan đứng ở nơi đó, mặc kệ người khác nhìn cô như thế nào, cô dường như đã trở thành thói quen, cũng đã từng chết lặng, thời điểm những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cô, làm những chuyện không có ý thức lại dơ bẩn với cô, cô thậm chí cũng không cảm thấy đau.
Những người sinh ra liền sống trong địa ngục gian khổ, đều sẽ không sợ hãi bị đổ máu.
Thậm chí có lúc Đường Duy cũng cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô cũng không bao giờ lên tiếng bào chữa, từ nhỏ đến lớn, bắt đầu từ chuyện của Tô Nghiêu, sau đó là chuyện bị người khác hãm hại, cho tới bây giờ Tô Nhan cũng không hề nói một chữ.
Cô chỉ lắng lặng đứng ở đó, yên lặng chờ đợi những con dao nhỏ đó cứ như vậy mà đâm vào cơ thể cô, ngay cả phản kháng cô cũng lười không muốn làm.
Vào lúc này Tô Kỳ mới hiểu được, có lẽ anh ta không hiểu được Tô.
Nhan yêu bản thân cô như thế nào, cô không hiểu phản kháng, là bởi vì ngay từ nhỏ cô lúc nào cũng nhận lấy mấy lời tẩy não như “cô bé là một người yên lặng cho nên không có tư cách nói lời tủi thân, điều này làm cho càng lúc càng ảnh hưởng đến tương lai, dẫn đến việc cho dù gặp phải chuyện gì Tô Nhan cũng không bao giờ hé răng nói một lời, bản năng làm cho cô chịu đựng, ngoài chịu đựng ra, không còn cách nào khác.
Dần dần, nhãn nhịn đã trở thành một thói quen.
Sau khi trở thành thói quen, liền càng thêm ngâm đồng ý với những lời đàm tiếu đó.
“Em nên nói ra”
Đường Duy đứng ở một bên, từ trong miệng đột nhiên thốt ra một câu, giống như dùng hết sức lực mà nhìn về phía Tô Nhan: “Tranh luận cũng tốt, tức giận gào thét lên cũng tốt, cho dù là chửi bóng chửi gió mà không có đạo lí,em cũng nên nói ra Em cảm thấy anh nói đúng thì em tán thành, em cảm thấy anh nói sai thì em liền phản bác, trong lòng em nên như vậy mới đúng phải không? Em là loại người dù có bị tổn thương cũng có thể làm thỉnh sao?”
Những lời ác ý đó, những câu bẩn thỉu đó, không hề do dự mà hắt mạnh mẽ lên người cô, cô cũng nên nói ra, cho dù thế nào, cô cũng nên lên tiếng bác bỏ nó!
Tô Nhan mở miệng thở dốc, tựa hồ có thể hiểu được Đường Duy đang biểu đạt một chút gì đó, nhưng sau đó cô lại mù mờ khiến người khác đau lòng mà nói một câu: “Vậy thì tôi nên… nói gì đây?”
Trong nháy mắt đó, anh ta thân là làm cha lại cảm giác nội tâm của bản thân như bị người khác hung hăng tóm lấy, anh ta cũng chưa từng được dạy dỗ Tô Nhan, tuy rắng giờ phút này biểu tình trên mặt của Tô Nhan cũng không biểu hiện sự uỷ khuất gì, nhưng mà sự trống rỗng cùng sự lạnh lùng như vậy, cũng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu.
Cô bé sống như vậy so với cái xác không hồn thì có sự khác biệt gì?
Tô Kỳ nắm lấy tay của Tô Nhan, như muốn truyền sức mạnh của bản thân cho cô bé, nói: “Con là con gái của ba, con không nên chịu những lời nhận xét và sự chỉ trích như vậy, Nhan Nhan, không ai có tư cách khoa tay múa chân dùng tiếng người nói bậy sau lưng con, huống chỉ con căn bản chưa từng tổn thương bọn họ.
“.
/1848
|