Đã trôi qua biết bao lâu rồi, cậu vân còn nhớ đến cảnh khi sống chung với Tô Nhan.
Cậu cảm thấy Tô Nhan quá lợi hại rồi, mọi người đều cảm thấy cả đời không qua lại với nhau hoặc là nói khi gặp lại là I sống vốn là trạng thái làm tốn thương người ta nhất, thế nhưng Tô Nhan chưa bao giờ như thế.
Cô vân cứ dáng vẻ đó với nước da trắng ngần, vẻ trong sáng, quyến rũ và thậm chí còn có thể chấp nhận việc Đường Duy đi qua đi lại trong thế giới của mình, cứ như chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào xảy ra… nhưng cô lại chưa từng cho một tia hy vọng.
Tuyệt đối dịu dàng nhưng lại tuyệt đối tàn nhẫn.
Khiến cho cậu đến cả việc nghĩ ra những lời chỉ trích nhưng cũng không thể thốt lên thành câu được, bởi vì cô thực sự tiếp nhận tất cả những gì mà cậu mang tới, cho dù đó là những cảm xúc tiêu cực, cũng đều đón nhận hết thảy, Đường Duy muốn cái gì cũng có thể đồng ý… nhưng cũng chính vì điều này, mà cậu không được đáp trả lại bất cứ thứ gì căm hận, cho dù Tô Nhan có mắng cậu cũng được, đánh cậu cũng tốt, nhưng cô cứ nhất quyết không làm như vậy, ngay cả việc phát tiết cô cũng không, điều đó mới khiến cho Đường Duy cảm thấy như bị như mắc xương ở cổ họng.
Cậu có thể làm bất cứ thứ gì, nhưng tại sao Tô Nhan người cực đoan, không làm gì cả, đối mặt với các loại tin đồn thất thiệt, hay là bị thương cẳng chân hạ cảng tay, cũng không hề phản kích lại một chút, giống như…
Giống như trái tim đã chết mất rồi vậy.
Thế nên, cứ đến và đi, bất kể cậu ta như thế nào, cô cũng không hề quan tâm.
Nắm chặt ngón tay lại, Đường Duy cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, tất cả mọi thứ đã từng chắc chản bây giờ đang sụp đổ từng chút một trước mắt mình, như vậy chỉ còn lại một mình cậu, còn có thể… làm gì được nữa đây?
Trì Liệt tiên Tô Nhan về nhà, vừa tới cửa nhà, cậu ta dựa vào chiếc xe nói: “Không mời anh lên uống trà sao?”
Tô Nhan vui vẻ: “Ở nhà chắc là không có loại trà mà anh thích đâu”
“Anh không tin, chiêu đãi anh bằng loại trà đắt nhất mà ba em đã i là một giấu đi đó”
Trì Liệt ném chìa khóa xe trong tay lên xuống, chìa khóa xe từ trên không rơi xuống ngay lập tức bị cậu ta nắm lấy lòng bàn tay, kêu lên một tiếng, cậu ta nhướng mày: “Dù sao thì mấy ngày nay anh đều phải làm tài xế cho em rồi, dù nói như thế nào đi nữa thì cũng phải trả lương cho anh đi chứ”
Tô Nhan bất lực mỉm cười: “Thực ra nếu như anh bận…”
“Làm sao mà anh có thể bận được chứ”
Trì Liệt nheo mắt cười, bộ dạng khi cười vô cùng ung dung thoải mái, như thể trên thế giới này không có chuyện gì đáng để cậu ta phải phiền lòng, đến rồi đi như một cơn gió: “Nhưng hai người ba của anh bận đấy, suốt ngày phải chạy vòng quanh thế giới.
Nhưng họ nói u em muốn sang nhà anh ăn cơm, họ chắc chẳn sẽ xin nghỉ để Về ăn với em”
Dù sao thì chú Vưu Kim và chú Khắc Lý Tư đều rất thích Tô Nhan, khi còn nhỏ, cứ luôn miệng Tiểu Nhan Nhan, điều này khiến cho Đường Duy cảm thấy Tô Nhan biết dùng những lời nói ngọt ngào để lừa gạt người lớn.
“Không được, em lại đến quấy rầy sẽ không tốt đâu.”
“Tô Nhan mở cửa tầng hầm để xe của nhà họ Tô cho Trì Liệt, sau đó dẫn cậu ta từ tầng hầm để xe ngầm đi thang máy lên đại sảnh tâng 1, vừa pha trà vừa tiện tay làm bữa tối.
Tô Kỳ về nhà muộn vừa mở tầng hầm để xe ra xem, mí mắt giật giật, hả? Tại sao lại có thêm một chiếc xe thể thao trong nhà để xe thế này?.
/1848
|