Giờ phút đó Tô Nhan toàn thân như kiệt sức, nếu không phải Đường Thi ở đó, cô thật sự muốn chân mềm nhũn mà gập người chạm xuống đất, quỳ gối, lạy Đường Thị, van xin thương xót và thú tội với quá khứ đen tối, tuyệt vọng.
Cô khóc, trong mắt tràn ngập sự điên cưồng và suy sụp, sau bao nhiêu năm ngụy trang, bị người ta nói là có lỗi với Đường Thị, có lỗi với Đường Duy, là thủ phạm, là gốc rễ của mọi tội ác.
Tuy nhiên, khi bị Đường Thỉ vỗ vỗ nhẹ, linh hồn của cô như tan nát, xé nát, những thứ còn lại chỉ giống như một nắm bụi, “Không phiền phức, không phải là phiền phức, là lõi lâm của mẹ ruột cháu, là lỗi của bà ấy!”
Không cho phép… không cho phép những người lương thiện nhận trách nhiệm không cần thiết về mình, không cho phép ánh sáng cuộc đời của cô – hai mẹ con Đường Thi cảm thấy có bất kỳ sự áy náy nào đối với cô, Tô Ngôn khóc như một đứa trẻ, “Đừng… đừng…”
Đừng tốt với cháu, đừng… đừng…đừng đứng về phía cháu, tha thứ cho cháu, cháu…cháu chính là.
“Cháu chính là con gái của An Mật!”
Cô cả người càng không ngừng run rẩy, Đường Duy nhìn cô mà trái tim như bị tóm chặt lại, Đường Thi buông Tô Nhan ra, lại nhìn thấy cô đang khóc một cách cưồng loạn, nước mắt đứt quãng không ngừng rơi, câu nói vừa rồi dường như đã đâm thấu vào tâm hồn cô, Đường.
Duy ngẩng đầu lên và ôm cô, “Tô Nhan, Tô Nhan…”
Cô đánh vào ngực Đường Duy, không ngừng lắc đầu, không ngừng phủ nhận bản thân, “Cháu chính là con gái của kẻ sát nhân, cháu dựa vào cái gì! Cháu làm gì có tài cán, ân huệ gì, cháu… “
Cô không thể dùng não để suy nghĩ về những gì mình muốn nói ra, run rẩy, cả người như tách ra rồi biến mất: “Cháu phải làm gì… cháu sẽ vứt bỏ đi một nửa máu trên người mình có được không? Đường Duy, còn có thể hận cháu không, còn có sức lực không? Còn có thế tiếp tục hận không? “
“Có thể”
Ngay lúc đó, giọng nói của Đường Duy lạnh lùng xuyên qua lớp vỏ mỏng manh và run rẩy của cô, đóng đỉnh nơi mềm yếu nhất nơi tan nát nhất trong trái tim cô.
“Chỉ cần có thể khiến em có thể tồn tại, cùng sống với anh, Tô Nhan, anh có thể hận em cả đời này, có được không?”
Lúc này, tim đếm ngược, máu chảy ngược, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Đường Duy, cảm thấy thế giới xung quanh của cô đang dần dân bắt đầu, ánh sáng lọt qua các khe nứt.
Đường Thì nhìn bọn họ, nhưng lại nghiêng đầu đầu sang một bên, Khắc Lý Tư biết Đường Thi hẳn là cũng nhớ tới quá khứ, những hồi ức giống như là cực hình đối với Đường Thi.
Nhưng mà.
Đã đến lúc gạt bỏ vết thương, đón nhận ánh mặt trời.
Những quá khứ đen tối đó, tại sao lại còn tiếp tục dây dưa tới thế hệ sau, không chịu dừng lại?
Đường Duy vỗ vai Tô Nhan nói: “Có muốn cùng anh trở về không?”
Về với anh?
Về đâu?
Tô Nhan hỗn loạn ngẩng đầu lên, ngơ ngác như đứa trẻ sơ sinh, đưa tay nhưng không nắm được lấy ánh mặt trời, cô chỉ có lờ mờ nhìn.
Nhìn theo ánh mắt của Đường Duy, thế giới xám xịt lạnh lẽo không ngừng giãn ra xoay chuyển, cô lặp lại, “Là vê nhà sao?”
‘ừ! Giọng nói của Đường Duy vô cùng chắc chắn và lạnh lùng, cứ như thể mũi dao cảm thẳng vào trái tim cô, và một âm thanh sắc lạnh truyền đến bên tai cô.
Trận chiến giết người không đổ máu kết thúc rồi, “Về nhà.”
* Đây là lần đầu tiên Đường Duy đưa Tô Nhan về nhà họ Bạc một cách trang trọng như vậy, và đưa cô đến gặp Bạc Dạ và Đường Thi..
/1848
|