Vốn Lục Huyền Lâm đang trong cơn giận dữ, đối mặt với Lý Tang Du thản nhiên như vậy giống như một quyền đánh vào bịch bông, không có chỗ trút: “Không còn lời nào để nói?”
Trong mắt Lý Tang Du hiện lên vẻ chán ghét: “Tôi mệt, muốn về phòng mình.
”
Dựa vào việc anh đưa cô đến bệnh viện, cô sẽ không so đo với anh.
Ngay khi cô chuẩn bị vòng qua anh, Lục Huyền Lâm chợt túm lấy tay cô: “Sau này cô ngủ ở đây.
”
“Không!”
“Lý Tang Du !” Lục Huyền Lâm dùng sức kéo Lý Tang Du , kéo đến khi khoảng cách giữa hai người bằng không, anh mới cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.
”
Lý Tang Du lại đối diện với đôi mắt của anh lần nữa, nhìn anh không chút sợ hãi: “Anh thử khiêu chiến tam quan của tôi nữa đi.
”
Lục Huyền Lâm sửng sốt, có ý gì?
“Tôi đã làm được điều mình nên làm, anh thì không!”
Chỉ vì một người dự bị chưa biết thật giả, anh ta đã hạn chế cô.
Nhưng anh ta ở ngoài, còn là làm trò trước mặt cô, anh ta không có tư cách yêu cầu cô.
Nghĩ đến viêc này, cô lại thấy ghê tởm.
Nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Lý Tang Du, lòng Lục Huyền Lâm chợt kinh hãi, tức khắc hiểu được lời cô nói có ý gì.
“Nếu không phải cơ thể ông cụ Lục không tốt, một lòng muốn ôm cháu trai thì bây giờ tôi và anh vẫn là người xa lạ.
Nếu tôi đã làm hết trách nhiệm cháu dâu, anh nên biết rõ tôi đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Về phần có thể mang thai hay không, phải xem ông trời có giúp nhà họ Lục hay không.
”
Lý Tang Du vung tay, giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của Lục Huyền Lâm, nhưng chân còn chưa bước ra, tầm nhìn đã bị đảo loạn, cả người ngã xuống giường.
Ngay sau đó là lún sâu xuống nệm giường co giãn, anh chặn cô lại.
“Hoàn thành nhiệm vụ?” Khóe miệng Lục Huyền Lâm mang tàn nhẫn: “Cái cô nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết, trừ phi tìm được Lý Uyển Khanh.
”
Lại là Lý Uyển Khanh.
Có đôi khi Lý Tang Du chỉ mong Lý Uyển Khanh cứ biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Dựa vào cái gì mà cô phải gánh cái nồi thay Lý Uyển Khanh.
Cùng là một cái tội chưa biết đúng sai đã cướp lấy hạnh phúc cả đơi cô, vậy được rồi, để cho Lý Uyển Khanh biến mất vĩnh viễn, Lục Huyền Lâm mãi mãi không chiếm được hạnh phúc anh ta muốn, mọi người cùng nhau đau khổ.
“Mời anh tránh ra.
Mỗi lần làm chuyện này với anh, tôi lại ghê tởm muốn nôn.
”
Lục Huyền Lâm không giận, trái lại còn cười nói: “Vậy không ngại làm cô càng buồn nôn hơn…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “xoẹt” vang lên, Lục Huyền Lâm vô tình xé rách váy ngủ của Lý Tang Du.
“Á!” Lý Tang Du kinh hãi thét lên, cái đổi lấy chính là xé rách càng kịch liệt hơn.
Trở lại công ty lần nữa, Lý Tang Du vừa vào phòng tài liệu đã cảm thấy không khí không đúng.
Cô đã quen với lời đồn nhảm, nhưng đó cũng là hành động sau lưng cô, bây giờ lại xảy ra ngay trước mặt cô.
Phong ba mang thai vừa mới nổi lên cô đã nghỉ ngơi, vì thế lời đồn lập tức nổi lên: bởi vì Lý Tang Du mang thai tiểu thái tử, bị vợ tổng giám đốc ép đi sinh non, cho nên mới xin nghỉ… Đối mặt với người thất thế, nhân viên trong phòng Lý Tang Du đều mang thái độ bỏ đá xuống giếng, làm việc không chú tâm, thường xuyên làm sai.
/868
|