Không ai ngờ được ông cụ Lục sẽ giao năm mươi phần trăm cổ phần trong tay cho một đứa bé còn chưa ra đời.
Nước cờ này của ông cụ Lục đúng là quá hiểm.
Trần Siêu lặp lại thêm một lần.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm rất khó coi, anh đứng phắt dậy và đi tới phòng của ông cụ.
Sau khi Lục Huyền Lâm rời khỏi phòng khách thì chỉ còn lại Lý Tang Du không được mọi người yêu mến.
Vì thế mà cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
“Lý Tang Du , cô dùng cách gì để lừa ba tôi hả?” Người đang nói là người con thứ hai của ông cụ Lục – Lục Hương Cầm.
“Chắc chắn là chị ta rồi, nếu không sao ông nội lại giao thứ quan trọng như năm mươi phần trăm cổ phần của Lục Thị cho một đứa bé chứ.” Con gái của Lục Hương Cầm là Hà Thất Thất khinh thường nói.
“Chắc chắn là ba bị bệnh nên ngớ ngẩn rồi.
Em là con trai mà còn không được chia nổi năm phần trăm, thế mà một người ngoài như nó lại được năm mươi phần trăm ư?” Sắc mặt của người con thứ ba là Lục Sơn đầy độc ác.
“Cậu hai à, cậu nhìn chị ta đi, người vừa gầy vừa yếu thế chẳng biết sinh con được không nữa.
Chắc chắn chị ta đã nói lời ngon tiếng ngọt gì đó để ông nội sửa di chúc đấy.” Đôi mắt không to lắm của Hà Thất Thất xem xét Lý Tang Du, suy nghĩ tưởng tượng phong phú.
Lý Tang Du đang bị mọi người vây lại công kích cũng luống cuống nhìn họ.
Ai nấy cũng thể hiện rõ sự bất công và tham lam đối với chuyện phân chia trong di chúc lên hết trên mặt.
“Chắc mọi người biết rõ chuyện này hơn cháu, cháu cũng vừa biết thôi…”
Lý Tang Du còn chưa nói xong thì chú ba Lục Sơn đã giơ tay ra đẩy cô: “Mày không biết? Cả nhà học Lục này chỉ có mày là được chia nhiều nhất, mày dựa vào cái gì hả?”
Tập đoàn Lục Thị là xí nghiệp mà nhà họ Lục tập trung phát triển, chi nhánh của tập đoàn trải rộng khắp thế giới, mỗi một gia đình đều dựa vào tập đoàn này mới được hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ như bây giờ.
Năm mươi phần trăm cổ phần là một khoản tiền cực kì khổng lồ.
Giờ đây Lý Tang Du lập tức trở thành người giàu có nhất nhà họ Lục.
Bị Lục Sơn đẩy, Lý Tang Du đứng không vững.
Khi lùi đến góc tường thì không còn đường lui nữa, cô chỉ đành dựa cả lưng lên tường và hoảng sợ nhìn người trước mặt.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến chuyện có tiền từ trên trời rơi xuống, đã thế lại may mắn rơi vào tay cô.
Người thường không có tội nhưng vì rước được vật phàm mà thành kẻ có tội, câu này đúng là đang chỉ cô của bây giờ.
Hiển nhiên Lục Sơn sẽ không bỏ qua cho cô.
Ông ta nắm cổ áo cô, sắc mặt dữ tợn hét: “Lý Tang Du , hôm nay không giao năm mươi phần trăm cổ phần đó ra đây thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
“Cậu hai à, chúng ta đánh chết con ả đê tiện này đi.
Đến nhà họ Lục ta chẳng làm gì đã đòi chia tài sản, rõ ràng ả gả đến đây có mục đích khác.” Hà Thất Thất đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Tôi không lấy một xu nào cả thì giao ra gì đây?” Lý Tang Du cũng bị chọc tức.
Vì sao mọi người đều bắt nạt cô?
Kể từ ngày đầu tiên gả vào nhà họ Lục đến nay, cô luôn nhẫn nhịn và im lặng chịu đựng bao lời nói châm biếm của mọi người dành cho cô.
Rốt cuộc cô đã mắc phải tội gì vậy?
“Còn mạnh mồm ư?” Lục Sơn giơ tay lên định tát.
Lục Sơn là người cao to, bàn tay dày rộng, nếu tát một cái có thể sẽ khiến Lý Tang Du mất nửa mạng.
Lúc này, Lý Tang Du một thân một mình chỉ đành cam chịu nhắm mắt lại và chờ đợi cái tát đó.
“Ai dám?”
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, phòng khách ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.
Lý Tang Du mở mắt ra, thấy bàn tay đó đang giơ trên cao chứ chưa tát xuống thì âm thầm thở phào.
Giữ được mạng sống!
/868
|