“Tôi khó chịu quá.
” Lý Tang Du không có chút sức sống nào, ngay cả nói cũng rất khó khăn.
“Đừng giả vờ với tôi, hôm nay dù thế nào cô cũng phải gắng gượng cho tôi.
”
“Hờ, anh có còn là người không? Dù tôi có chết trước mặt anh, anh cũng không nhíu mày.
” Lý Tang Du chế nhạo.
Cô biết muốn anh quan tâm mình là điều không thể.
Lý Tang Du vừa đến, bữa tiệc lập tức bắt đầu.
Hôm nay người vui vẻ nhất là ông cụ Lục đã tám mươi tuổi, ông liên tục nâng ly, sắc mặt hồng hào.
Những khách mời đều hết lời khen ngợi Lý Tang Du , ai nấy đều chúc mừng.
Phấn má hồng và son môi đã che đi vẻ ốm yếu của cô, trông cô càng rạng rỡ hơn.
Lục Huyền Lâm ngồi bên cạnh ông cụ Lục, xã giao thay ông.
Lý Tang Du chỉ có thể cười, liên tục cười, thật ra nụ cười của cô đã cứng đờ từ lâu nhưng cô không hề hay biết.
Trên mặt không cảm thấy gì, nhưng cô cảm nhận được bụng liên tục truyền đến từng cơn đau thắt.
Điều này khiến cô hoảng loạn không giải thích được.
Thấy cô cứ ôm bụng suốt, Lục Huyền Lâm nói nhỏ: “Cô ra ngoài trước đi, bảo chị cả đưa đến viện.
”
Cô đã muốn đi từ lâu, lúc này không chút do dự bèn đứng lên.
“Tiểu Du, cháu đi đâu vậy?” Ông cụ Lục tinh mắt, Lý Tang Du vừa đứng lên đã bị phát hiện.
“Cháu đi vệ sinh ạ.
”
Xem ra hôm nay không thể về sớm được rồi.
“Đi đi.
”
Lý Tang Du bước nhanh như bay ra khỏi phòng tiệc.
Vừa bước vào phòng vệ sinh cô đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng tràn ra ngoài, nhìn xuống thì thấy phía dưới chiếc váy màu trắng trên người cũng dần bị nhuộm đỏ.
“A!” Cô giật mình, lảo đảo lùi lại vài bước, dựa vào bồn rửa mặt.
Cô ngây người nhìn máu trên người mình và trên mặt đất, cả người ngờ ngẫn.
Lúc này, người từ bên ngoài đi vào thấy vậy cũng hét lên.
“Rầm!” Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lục Huyền Lâm xông vào.
Anh vốn định đi xem cô thế nào, không ngờ vừa đến đã nghe thấy tiếng hét.
Cảnh tượng trước mặt khiến anh bàng hoàng.
Nhưng sau đó…
“Lý Tang Du , cô đã làm gì hả?” Giọng nói mang theo sát khí nồng đậm phát ra từ miệng Lục Huyền Lâm, ánh mắt hung dữ của anh cũng có thể giết người.
Cô đã làm gì?
Đầu óc Lý Tang Du hỗn loạn, không nghĩ ra được gì, cô chỉ cảm thấy luồng nhiệt nóng vẫn đang trào ra, người cô từ từ trượt xuống, cuối cùng cô vô lực ngồi xuống vũng máu.
Lục Huyền Lâm lập tức tỉnh táo lại, bế cô lên bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh như cơn gió, vừa đi vừa hét: “Chuẩn bị xe!”
Lúc này Lý Tang Du không biết gì nữa, cũng không cảm thấy gì nữa, chỉ thấy bên tai có tiếng ồn ào, có tiếng cười nhạo, bất ngờ, còn có tiếng châm chọc…
/868
|