CHƯƠNG 845
Bà cụ lập tức đưa tay hất ra, bộp một tiếng, lại nghe thấy bà ấy tiếp tục càm ràm: “Tao không cần chúng mày giả vờ giả vịt, tao tự về được.” Dứt lời, bà ấy kiên quyết ra sức đẩy xe lăn, đi về phía cửa bệnh viện.
Bà ấy đã đi xa được mấy mét mà những người trẻ tuổi kia vẫn đứng yên tại chỗ. Một người đàn ông đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, bà ấy không cần chúng ta lo thì chúng ta đừng lo nữa. Đi thôi, ai thèm mấy đồng bạc lẻ của bà ấy.” Nói xong, người đàn ông xoay người bỏ đi trước.
Một người phụ nữ ít tuổi hơn cũng đi theo ngay sau đó, chỉ còn lại chị cả, chần chừ một lát, cô ta cũng rời đi.
Mấy người họ đều đã đi xa, mọi người xung quanh mới bắt đầu bàn tán: “Đúng là tự đào hố chôn mình, già rồi còn cáu kỉnh thế làm gì chứ. Con cái cũng vì có hiếu, mà lần nào tới cũng bị mắng chửi. Không thể hiểu nổi bà ta nghĩ cái gì.”
“Không biết hồi còn trẻ bà ta đối xử với con cái như thế nào mà bây giờ ốm sắp chết rồi, con cái lại đối xử với bà ta như vậy.” Có người hùa theo.
“Tóm lại là chả phải lần một lần hai.” Đằng nào cũng gần như quen rồi, sau khi người nọ nói xong, ai nấy đều thở dài rồi đi làm việc của mình.
Lục Nghiên Tịch thấy vậy, bước nhanh theo bà cụ. Thang máy vừa dừng lại, bà cụ bị mắc kẹt ở khúc cua bên cạnh. Cô tiến lên giúp bà ấy đẩy xe lăn vào trong thang máy: “Tầng mấy ạ?”
Bà cụ không nói gì, tự giơ tay lên nhấn nút tầng ba.
Lên đến tầng ba, bà ấy tự đi ra khỏi thang máy. Mới đi ra chưa được hai giây, bà ấy quay đầu lại nói: “Trò chuyện với tôi một lát.” Giọng điệu như thể đang ra lệnh.
Lục Nghiên Tịch không trả lời. Cô nhấn nút mở cửa, sau khi thang máy mở, cô bước ra ngoài, tự giác đẩy bà cụ đi đến một phòng bệnh đơn.
Phòng bệnh VIP.
Sau khi vào, Lục Nghiên Tịch còn hơi hoang mang. Nghe bảo mấy người con đối xử tệ với bà ấy, nhưng chi phí của phòng bệnh này đắt lắm đấy.
Bà cụ vào phòng, vừa xoay người lại liền trông thấy biểu cảm này của Lục Nghiên Tịch. Liếc mắt đã biết cô đang nghĩ gì, ngay sau đó bà cụ nói bằng giọng khinh bỉ: “Đây là tiền do tôi tự kiếm, không liên quan gì đến chúng nó.” Trong lời nói tràn đầy vẻ hãnh diện.
Lục Nghiên Tịch không hiểu, chỉ tìm một chỗ để ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Bà muốn nói gì ạ?”
“Cô không tò mò chút nào à?” Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Bà cụ nhìn Lục Nghiên Tịch, thấy cô hoàn toàn không có vẻ gì là tò mò, bà ấy mỉm cười: “Rất tốt, không xen vào chuyện của người khác.” Dứt lời, bà cụ đi thẳng tới bên giường, vừa rót nước vừa nói: “Có rất nhiều người hỏi bà sao lại đối xử với con cái như vậy.”
Lục Nghiên Tịch nhìn bà cụ, lập tức chuyển chủ đề, dò hỏi: “Rõ ràng bà dùng xe lăn rất thạo, tại sao lại bị kẹt ở chỗ thang máy vậy ạ?”
Chẳng hạn như vừa vào thang máy đã biết ấn số tầng, rồi đến khi vào phòng bệnh thì tự đi rót nước, tự quay lại được. Nhìn kiểu gì cũng thấy bà cụ dùng chiếc xe lăn hiện đại này rất thành thạo.
“Thế nên bà sẽ không quan tâm đến mấy đứa chúng nó đâu.” Hỏi một đằng bà cụ trả lời một nẻo. Sau khi đưa nước cho Lục Nghiên Tịch, bà ấy lấy máy tính ra, mở biểu đồ thị trường chứng khoán: “Bà sinh chúng nó ra, nuôi chúng nó khôn lớn, cho chúng nó một cuộc sống tốt. Cuối cùng bây giờ khi bà sắp chết, chúng nó lần lượt mang danh con cái đến chăm sóc bà nhưng thực tế thì hễ mua cái gì là đứa nào đứa nấy đều thấy xót.”
/868
|