Đôi khi Hành Ca có một loại trực giác như dã thú.
Như là trong thời điểm hiện tại.
Sau khi ngủ một đêm ở nhà tranh, khi thức dậy, nàng liền cảm giác không khí này rất không đúng a.
Nếu như nói đêm hôm qua Thừa Ảnh chỉ dùng để lỗ mũi để hừ nàng, còn hiện tại lại chuyển qua dùng cằm, nàng cũng quá thất vọng với cái vẻ cao cao tại thượng này rồi.
Mà Phỉ Nhiên Thù càng kỳ quái hơn, đúng ra với thân phận của hắn, dùng thái độ cao cao tại thượng mới đúng, lúc này đối với nàng lại vô cùng hòa ái dễ gần? Không, không chỉ là hòa ái dễ gần, mà là nhiệt tình đến mức quá thân mật.
Nếu như không phải Phỉ Nhiên Thù cùng tri âm thuộc hội “đam mỹ”, nàng thật sự hoài nghi đêm qua ở nhà tranh có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nói thí dụ như nàng nửa đêm mộng du bắt hắn đem ra....ăn.
Lại nói thí dụ như nàng rất mạnh mẽ, không chỉ có đem hắn ra ăn, mà ăn những....hai lần.
Ý tưởng này quá hạ lưu, đến nổi Hành Ca chính mình còn nhịn không được, tự cho mình một cái tát tai, phi, hạ lưu bại hoại a!
"Hành Ca?" Phỉ Nhiên Thù bắt được tay của Hành Ca, ngăn cản nàng đang hành hung chính mình.
Hành Ca cười ha ha, nói:
"Không có chuyện gì, bần đạo đây đánh muỗi a."
Phỉ Nhiên Thù cũng cười, bất thình lình hỏi:
"Ngươi đêm qua ngủ có ngon giấc không?"
Hành Ca nói:
"Tốt vô cùng, chính là ngủ nhiều quá lại mệt một chút. Trang chủ thì sao? Bần đạo nhìn ngươi khí sắc khá hơn nhiều."
Phỉ Nhiên Thù nhìn nàng, ý vị sâu xa nói:
"Đại khái là hưởng được phúc khí của Hành Ca, công lực của Phỉ mỗ không chỉ có hoàn toàn khôi phục, hơn nữa mơ hồ cảm giác càng mạnh hơn lúc trước."
"Thật sự?" Hành Ca vẻ mặt không thể tin tưởng.
"Chính xác trăm phần trăm." Phỉ Nhiên Thù vẻ mặt là không thể nghi ngờ.
Hành Ca nghĩ, nàng quả nhiên là tiên trên trời rồi, tiên khí quá tinh khiết, phàm nhân mới hút hút một cái liền muốn gia tăng công lực a.
Phỉ Nhiên Thù nghĩ, nàng quả nhiên đối với đêm qua không hề có chút ấn tượng, nói như vậy là cũng không hề biết trong cơ thể của nàng có trấn hồn châu.
Đêm qua nàng mộng du đến chữa thương cho hắn, đủ để chứng minh, nàng chính là vị cố nhân kia. Bởi vì...trên đời này, chỉ có duy nhất một viên trấn hồn châu.
Trấn hồn châu, trong truyền thuyết là bảo vật của Đạo Môn, đời đời truyền lại, lấy thân thể của người có thiên hạ chí âm làm nơi chứa, có thể điều hòa tất cả chân khí, là bảo vật của người tập võ, xưa nay do người đứng đầu Đạo Môn các đời nắm giữ, sau đó truyền lại cho Đạo Môn chi tú.
Mỗi một người đứng đầu Đạo Môn qua các đời, tu vi đều đạt đến cảnh giới của thần - siêu phàm nhập thánh, không một ai dám khiêu chiến.
Chỉ duy nhất một thời điểm, lúc trấn hồn châu mới vừa mới được truyền thừa, Đạo Môn chi tú còn chưa khống chế thành công, thì mới có thể cướp lấy trấn hồn châu biến thành của mình. Vì lẽ đó mỗi một lần Đạo Môn xuất ra Đạo Môn chi tú, giang hồ sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Mặc dù là kiêng kỵ võ học của Đạo Môn, nhưng thần khí lại có sức mê hoặc quá lớn, phàm nhân sao lại không nổi lòng tham?
Chỉ có Diệu Thiện pháp sư là ngoại lệ.
Bà lên làm Đạo Môn chi tú lúc đã qua tuổi bốn mươi, tài trí cùng võ công ở chốn giang hồ đã là hiếm có đối thủ, bà làm Đạo Môn Chí Tôn, con đường có thể nói là thuận buồm xuôi gió, coi như bất chợt có phong ba, bà cũng rất dễ dàng mà trừng trị, vì vậy giang hồ duy trì được sự yên ổn hơn trăm năm.
--------------------
Năm năm trước, Hành Ca có tên là Nhiếp Vân, lúc hắn gặp nàng.
Năm năm sau, nàng bây giờ là Hành Ca, cũng không nhận ra hắn, ánh mắt xa lạ này không phải là giả.
Điểm còn giống duy nhất, nàng vẫn là thân thể chứa trấn hồn, vẫn sẽ ở cạnh bên khi hắn bị thương, vì hắn mà may vá kinh mạch.
"Hành Ca, ngươi nói ngươi đang ở lại Tẩy Nguyệt quan hết ba năm? Như vậy, trước đó thì sao?" Phỉ Nhiên Thù hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, bần đạo năm nay mới được ba cái xuân xanh." Hành Ca mặt không chút biến sắc nói.
"Nguyên lai là ngươi mất trí nhớ." Phỉ Nhiên Thù gật gù, lại hỏi, "Là bởi vì bị thương? Hay là sinh bệnh?"
Hành Ca đương nhiên là có bệnh, nên đặc biệt khi nghe đến chữ “bệnh” là chịu không nỗi, vội vàng nói:
"Là bị thương! Pháp sư nói bần đạo là từ trên núi rớt xuống, khả năng là não bộ bị chấn động mạnh, vì lẽ đó mà đánh mất ký ức."
Nói đến nàng có bệnh, có thể cũng là do não chấn động quá mạnh hay không?
Đề tài này có chút nguy hiểm, Hành Ca vội vã lại nói:
"Trang chủ hôm nay vì sao quan tâm như vậy bần đạo như vậy? Là muốn đoán chữ hay là xem tướng đây?"
Phỉ Nhiên Thù không trả lời vấn đề này, tay bưng lên chén trà, hớp một miếng, híp híp mắt, hơi trầm ngâm, đột nhiên mở mắt ra mở giọng ôn nhu, nói:
"Sau này đừng kêu ta là trang chủ, gọi là A Phỉ đi."
Hành Ca giật mình một cái, suýt chút nữa phun trà, "A Phỉ? !"
Trang chủ, hai ta không quen a! Tuy rằng ta muốn ôm đùi của ngươi, nhưng ngươi lại đòi hỏi thẳng như thế, làm ta có cảm giác thất bại quá trang chủ!
"Ừ, A Phỉ." Nhiếp Vân luôn gọi hắn như vậy, hắn cũng chỉ muốn nàng luôn luôn gọi như vậy.
Hành Ca đặt chén trà xuống, kéo tay Phỉ Nhiên Thù, giọng vô cùng thành khẩn, nói:
"Trang chủ a, ngươi hãy thành thật nói cho bần đạo biết, tối ngày hôm qua, có hay không ta làm cái gì ngươi a?"
"Làm cái gì?" Phỉ Nhiên Thù nghiêng đầu, trên gương mặt soái ca rất hiếm khi lại thấy được một tia nghi hoặc.
Vẻ mặt này hồn nhiên quá, làm Hành Ca cảm thấy mình lại là người tội lỗi.
"Ah, Chính là. . . . . . Bần đạo đêm qua có làm ra chuyện gì với ngươi không?" Hành Ca khẽ cắn răng vẫn là cố truy hỏi.
"Ừ, có làm một chút." Phỉ Nhiên Thù gật gù.
Hành Ca sợ đến nhảy dựng lên, cả người lùi tới một góc của toa xe, cà lăm luôn rồi, "Làm một chút, làm một chút làm cái gì? Không không không không không, ngươi không không không cần nói cho ta, ngươi ngươi ngươi ngươi yên tâm, ta ta ta sẽ không chịu trách nhiệm. . . . . ."
Phỉ Nhiên Thù không hiểu vì sao nàng có hành động kỳ quái như vậy, nghĩ một hồi mới biết là nàng đang ám chỉ đến việc gì, nhịn không được bật cười lên.
Thoạt đầu hắn ráng chống đỡ, chỉ cười ra hai tiếng, sau đó càng nghĩ càng buồn cười, đành lấy hai tay che mặt lại mà cười, cười đến mức muốn ngưng lại cũng ngưng không được.
Cười cho đến nỗi Hành Ca tâm can đều nhảy lên, trực giác cho nàng thấy, Phỉ Nhiên Thù cũng có bệnh a .
"Thiệt thòi này ta chịu được." Phỉ Nhiên Thù cười hết nửa ngày mới dừng lại.
"Đó là. . . . . . Bần đạo không cần phải gánh vác.....?" Hành Ca cẩn thận nói.
"Gọi ta là A Phỉ đi." Phỉ Nhiên Thù nói.
"A?" Hành Ca vẫn còn chút mộng.
Phỉ Nhiên Thù thấy nàng còn cứng đầu cứng cổ, liền đưa tay đem nàng kéo gần lại, lời nói ý vị sâu xa:
"Hành Ca a, ngươi xem, ngươi trước mắt đang cực kì nguy hiểm, không phải là muốn ôm đùi sao? Ngươi lại nghĩ đi, Phỉ mỗ không phải đã nói thanh âm và dáng dấp của ngươi, nhìn giống cố nhân của Phỉ mỗ sao? Vị cố nhân kia hay gọi Phỉ mỗ là A Phỉ. Như vậy, ngươi cảm thấy ngươi nên làm như thế nào cho đúng đây?"
Hành Ca đầu óc xoay chuyển một cái, lập tức sà đến bên người Phỉ Nhiên Thù, rót cho hắn một chén trà, nâng lên mời:
"A Phỉ a, uống trà."
"Cố nhân không có cái dạng chân chó như thế." Phỉ Nhiên Thù cảm thấy Hành Ca không chút để tâm.
"Thích thì uống một chút, không uống thì cút." Hành Ca thu tay lại.
"Trùi, cố nhân không có hung dử như vậy." Phỉ Nhiên Thù cau mày.
"A Phỉ a, cố nhân có nói cho ngươi biết là ngươi khó hầu hạ không hả?"
Hành Ca cũng rất bực bội, nàng tự nhận mình không có khiếu làm diễn viên, lại bắt nàng đi diễn kịch, còn quá đáng hơn nữa là bắt nàng diễn giống một người mà nàng chưa từng thấy qua a.
Phỉ Nhiên Thù nhìn thấy vẻ phiền muộn của Hành Ca, khóe miệng hơi vung lên, nói: "Có nói ."
"Này, bần đạo cùng với cố nhân của ngươi thật giống nhau, ngươi thật phiền.”
"Ngươi đã có chút giông giống, tiếp tục cố gắng." Phỉ Nhiên Thù ra vẻ khích lệ nói.
Hành Ca trong đầu nhớ lại mọi chuyện, Phỉ Nhiên Thù đột nhiên lại đối xử tốt với nàng như vậy? Thừa Ảnh tự nhiên không ưa nàng? Mơ hồ có chút rõ ràng rồi, thành cũng là cố nhân, bại cũng là cố nhân.
Nghĩ đến cái cách mà Phỉ Nhiên Thù đang nói, vị cố nhân này quả thật là rất quan trọng với hắn, nhưng Thừa Ảnh lại không thích.
Thừa Ảnh tại sao lại không thích đây? Không chỉ có là không thích, ghét cay ghét đắng thì đúng hơn, chẳng lẽ là. . . . . . Tình địch?
Hành Ca bị ý nghĩ của chính mình thuyết phục, tinh thần một phen phấn chấn, chính xác là ghen rồi, nếu không Thừa Ảnh nhìn thấy nàng vì sao lại không cao hứng đến như vậy?
Chủ tớ hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thừa Ảnh đối với Phỉ Nhiên Thù trung thành tuyệt đối, lại một mực yên lặng lặng yên bảo vệ hắn.
Có lẽ khi Phỉ Nhiên Thù và cố nhân của hắn gặp nhau, Thừa Ảnh trong lòng chắc là chúc phúc, rồi rút lui, ai ngờ cố nhân lại không chịu trách nhiệm, quất ngựa truy phong bỏ lại một mình Phỉ Nhiên Thù bên đời, Thừa Ảnh trong lòng tự nhiên là đối với cố nhân càng ngày càng không thích. Giờ gặp phải Hành Ca nhìn giống cố nhân, Thừa Ảnh lại sợ chủ nhân thêm một lần sa ngã, Thừa Ảnh chắc chắn là hận trong lòng a!
Hành Ca rất nhanh, dùng bộ não bị bệnh nhưng thông minh của mình suy ra toàn bộ cố sự, sau đó không nhịn được có chút trách cứ nhìn nhìn Phỉ Nhiên Thù mộ cái, "Nghiệp chướng a."
"Ngươi nói cái gì?" Phỉ Nhiên Thù đang nghĩ vẫn vơ, nên không nghe rõ.
"Không có gì, bần đạo đi ra ngoài nói chuyện chơi với Thừa Ảnh."
Hành Ca chui ra ngoài, ngồi vào chổ đánh xe kế bên Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh không thèm nhìn, liếc nàng một chút, lại quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Hành Ca lúc này mới phát hiện lỗ tai của hắn nhét bông gòn, liền cảm thấy căng thẳng trong lòng, hành vi tự ngược quá mạnh a, không muốn nghe bên trong oanh oanh yến yến, vì lẽ đó thẳng tay ngược lỗ lại mình. . . . . . Nàng vỗ vỗ vai Thừa Ảnh, chỉ chỉ lỗ tai, ra hiệu hắn đem bông gòn lấy xuống.
"Muốn làm cái gì?" Thừa Ảnh kéo bông xuống, tức giận nói.
Hành Ca thấy hắn càng lúc càng không khách khí với mình, càng chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, trong lòng không còn bất mãn cùng nghi hoặc, chỉ còn lại một mảng đồng tình.
"Thừa Ảnh, ngươi cứ yên tâm, bần đạo sẽ không cùng ngươi tranh giành. Bần đạo cùng với trang chủ của ngươi. . . . . ." Hành Ca hai mắt rưng rưng lệ nói tiếp, "Giới tính không phù hợp."
Nói xong quay đầu tiến vào toa xe.
Còn chưa có quay về chỗ của mình, Hành Ca giương mắt đã nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù dựa vào cửa sổ của xe, tay cầm cốc trà, mày hơi nhíu, mặt lạnh như ngọc, lại tựa như đang cười giễu, nói:
"Hành Ca a Hành Ca, cái gì là giới tính không hợp?"
Ngay lúc đó, cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Thừa Ảnh hướng về phía Hành Ca, bạo nộ rống lên ——"Ta chỉ cho ngươi chỉ là một nữ nhân xấu xa, không nghĩ tới lại là một tên biến thái! ! ! Ngươi dám giả gái câu dẫn trang chủ chúng ta hả? ! !"
Như là trong thời điểm hiện tại.
Sau khi ngủ một đêm ở nhà tranh, khi thức dậy, nàng liền cảm giác không khí này rất không đúng a.
Nếu như nói đêm hôm qua Thừa Ảnh chỉ dùng để lỗ mũi để hừ nàng, còn hiện tại lại chuyển qua dùng cằm, nàng cũng quá thất vọng với cái vẻ cao cao tại thượng này rồi.
Mà Phỉ Nhiên Thù càng kỳ quái hơn, đúng ra với thân phận của hắn, dùng thái độ cao cao tại thượng mới đúng, lúc này đối với nàng lại vô cùng hòa ái dễ gần? Không, không chỉ là hòa ái dễ gần, mà là nhiệt tình đến mức quá thân mật.
Nếu như không phải Phỉ Nhiên Thù cùng tri âm thuộc hội “đam mỹ”, nàng thật sự hoài nghi đêm qua ở nhà tranh có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nói thí dụ như nàng nửa đêm mộng du bắt hắn đem ra....ăn.
Lại nói thí dụ như nàng rất mạnh mẽ, không chỉ có đem hắn ra ăn, mà ăn những....hai lần.
Ý tưởng này quá hạ lưu, đến nổi Hành Ca chính mình còn nhịn không được, tự cho mình một cái tát tai, phi, hạ lưu bại hoại a!
"Hành Ca?" Phỉ Nhiên Thù bắt được tay của Hành Ca, ngăn cản nàng đang hành hung chính mình.
Hành Ca cười ha ha, nói:
"Không có chuyện gì, bần đạo đây đánh muỗi a."
Phỉ Nhiên Thù cũng cười, bất thình lình hỏi:
"Ngươi đêm qua ngủ có ngon giấc không?"
Hành Ca nói:
"Tốt vô cùng, chính là ngủ nhiều quá lại mệt một chút. Trang chủ thì sao? Bần đạo nhìn ngươi khí sắc khá hơn nhiều."
Phỉ Nhiên Thù nhìn nàng, ý vị sâu xa nói:
"Đại khái là hưởng được phúc khí của Hành Ca, công lực của Phỉ mỗ không chỉ có hoàn toàn khôi phục, hơn nữa mơ hồ cảm giác càng mạnh hơn lúc trước."
"Thật sự?" Hành Ca vẻ mặt không thể tin tưởng.
"Chính xác trăm phần trăm." Phỉ Nhiên Thù vẻ mặt là không thể nghi ngờ.
Hành Ca nghĩ, nàng quả nhiên là tiên trên trời rồi, tiên khí quá tinh khiết, phàm nhân mới hút hút một cái liền muốn gia tăng công lực a.
Phỉ Nhiên Thù nghĩ, nàng quả nhiên đối với đêm qua không hề có chút ấn tượng, nói như vậy là cũng không hề biết trong cơ thể của nàng có trấn hồn châu.
Đêm qua nàng mộng du đến chữa thương cho hắn, đủ để chứng minh, nàng chính là vị cố nhân kia. Bởi vì...trên đời này, chỉ có duy nhất một viên trấn hồn châu.
Trấn hồn châu, trong truyền thuyết là bảo vật của Đạo Môn, đời đời truyền lại, lấy thân thể của người có thiên hạ chí âm làm nơi chứa, có thể điều hòa tất cả chân khí, là bảo vật của người tập võ, xưa nay do người đứng đầu Đạo Môn các đời nắm giữ, sau đó truyền lại cho Đạo Môn chi tú.
Mỗi một người đứng đầu Đạo Môn qua các đời, tu vi đều đạt đến cảnh giới của thần - siêu phàm nhập thánh, không một ai dám khiêu chiến.
Chỉ duy nhất một thời điểm, lúc trấn hồn châu mới vừa mới được truyền thừa, Đạo Môn chi tú còn chưa khống chế thành công, thì mới có thể cướp lấy trấn hồn châu biến thành của mình. Vì lẽ đó mỗi một lần Đạo Môn xuất ra Đạo Môn chi tú, giang hồ sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Mặc dù là kiêng kỵ võ học của Đạo Môn, nhưng thần khí lại có sức mê hoặc quá lớn, phàm nhân sao lại không nổi lòng tham?
Chỉ có Diệu Thiện pháp sư là ngoại lệ.
Bà lên làm Đạo Môn chi tú lúc đã qua tuổi bốn mươi, tài trí cùng võ công ở chốn giang hồ đã là hiếm có đối thủ, bà làm Đạo Môn Chí Tôn, con đường có thể nói là thuận buồm xuôi gió, coi như bất chợt có phong ba, bà cũng rất dễ dàng mà trừng trị, vì vậy giang hồ duy trì được sự yên ổn hơn trăm năm.
--------------------
Năm năm trước, Hành Ca có tên là Nhiếp Vân, lúc hắn gặp nàng.
Năm năm sau, nàng bây giờ là Hành Ca, cũng không nhận ra hắn, ánh mắt xa lạ này không phải là giả.
Điểm còn giống duy nhất, nàng vẫn là thân thể chứa trấn hồn, vẫn sẽ ở cạnh bên khi hắn bị thương, vì hắn mà may vá kinh mạch.
"Hành Ca, ngươi nói ngươi đang ở lại Tẩy Nguyệt quan hết ba năm? Như vậy, trước đó thì sao?" Phỉ Nhiên Thù hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, bần đạo năm nay mới được ba cái xuân xanh." Hành Ca mặt không chút biến sắc nói.
"Nguyên lai là ngươi mất trí nhớ." Phỉ Nhiên Thù gật gù, lại hỏi, "Là bởi vì bị thương? Hay là sinh bệnh?"
Hành Ca đương nhiên là có bệnh, nên đặc biệt khi nghe đến chữ “bệnh” là chịu không nỗi, vội vàng nói:
"Là bị thương! Pháp sư nói bần đạo là từ trên núi rớt xuống, khả năng là não bộ bị chấn động mạnh, vì lẽ đó mà đánh mất ký ức."
Nói đến nàng có bệnh, có thể cũng là do não chấn động quá mạnh hay không?
Đề tài này có chút nguy hiểm, Hành Ca vội vã lại nói:
"Trang chủ hôm nay vì sao quan tâm như vậy bần đạo như vậy? Là muốn đoán chữ hay là xem tướng đây?"
Phỉ Nhiên Thù không trả lời vấn đề này, tay bưng lên chén trà, hớp một miếng, híp híp mắt, hơi trầm ngâm, đột nhiên mở mắt ra mở giọng ôn nhu, nói:
"Sau này đừng kêu ta là trang chủ, gọi là A Phỉ đi."
Hành Ca giật mình một cái, suýt chút nữa phun trà, "A Phỉ? !"
Trang chủ, hai ta không quen a! Tuy rằng ta muốn ôm đùi của ngươi, nhưng ngươi lại đòi hỏi thẳng như thế, làm ta có cảm giác thất bại quá trang chủ!
"Ừ, A Phỉ." Nhiếp Vân luôn gọi hắn như vậy, hắn cũng chỉ muốn nàng luôn luôn gọi như vậy.
Hành Ca đặt chén trà xuống, kéo tay Phỉ Nhiên Thù, giọng vô cùng thành khẩn, nói:
"Trang chủ a, ngươi hãy thành thật nói cho bần đạo biết, tối ngày hôm qua, có hay không ta làm cái gì ngươi a?"
"Làm cái gì?" Phỉ Nhiên Thù nghiêng đầu, trên gương mặt soái ca rất hiếm khi lại thấy được một tia nghi hoặc.
Vẻ mặt này hồn nhiên quá, làm Hành Ca cảm thấy mình lại là người tội lỗi.
"Ah, Chính là. . . . . . Bần đạo đêm qua có làm ra chuyện gì với ngươi không?" Hành Ca khẽ cắn răng vẫn là cố truy hỏi.
"Ừ, có làm một chút." Phỉ Nhiên Thù gật gù.
Hành Ca sợ đến nhảy dựng lên, cả người lùi tới một góc của toa xe, cà lăm luôn rồi, "Làm một chút, làm một chút làm cái gì? Không không không không không, ngươi không không không cần nói cho ta, ngươi ngươi ngươi ngươi yên tâm, ta ta ta sẽ không chịu trách nhiệm. . . . . ."
Phỉ Nhiên Thù không hiểu vì sao nàng có hành động kỳ quái như vậy, nghĩ một hồi mới biết là nàng đang ám chỉ đến việc gì, nhịn không được bật cười lên.
Thoạt đầu hắn ráng chống đỡ, chỉ cười ra hai tiếng, sau đó càng nghĩ càng buồn cười, đành lấy hai tay che mặt lại mà cười, cười đến mức muốn ngưng lại cũng ngưng không được.
Cười cho đến nỗi Hành Ca tâm can đều nhảy lên, trực giác cho nàng thấy, Phỉ Nhiên Thù cũng có bệnh a .
"Thiệt thòi này ta chịu được." Phỉ Nhiên Thù cười hết nửa ngày mới dừng lại.
"Đó là. . . . . . Bần đạo không cần phải gánh vác.....?" Hành Ca cẩn thận nói.
"Gọi ta là A Phỉ đi." Phỉ Nhiên Thù nói.
"A?" Hành Ca vẫn còn chút mộng.
Phỉ Nhiên Thù thấy nàng còn cứng đầu cứng cổ, liền đưa tay đem nàng kéo gần lại, lời nói ý vị sâu xa:
"Hành Ca a, ngươi xem, ngươi trước mắt đang cực kì nguy hiểm, không phải là muốn ôm đùi sao? Ngươi lại nghĩ đi, Phỉ mỗ không phải đã nói thanh âm và dáng dấp của ngươi, nhìn giống cố nhân của Phỉ mỗ sao? Vị cố nhân kia hay gọi Phỉ mỗ là A Phỉ. Như vậy, ngươi cảm thấy ngươi nên làm như thế nào cho đúng đây?"
Hành Ca đầu óc xoay chuyển một cái, lập tức sà đến bên người Phỉ Nhiên Thù, rót cho hắn một chén trà, nâng lên mời:
"A Phỉ a, uống trà."
"Cố nhân không có cái dạng chân chó như thế." Phỉ Nhiên Thù cảm thấy Hành Ca không chút để tâm.
"Thích thì uống một chút, không uống thì cút." Hành Ca thu tay lại.
"Trùi, cố nhân không có hung dử như vậy." Phỉ Nhiên Thù cau mày.
"A Phỉ a, cố nhân có nói cho ngươi biết là ngươi khó hầu hạ không hả?"
Hành Ca cũng rất bực bội, nàng tự nhận mình không có khiếu làm diễn viên, lại bắt nàng đi diễn kịch, còn quá đáng hơn nữa là bắt nàng diễn giống một người mà nàng chưa từng thấy qua a.
Phỉ Nhiên Thù nhìn thấy vẻ phiền muộn của Hành Ca, khóe miệng hơi vung lên, nói: "Có nói ."
"Này, bần đạo cùng với cố nhân của ngươi thật giống nhau, ngươi thật phiền.”
"Ngươi đã có chút giông giống, tiếp tục cố gắng." Phỉ Nhiên Thù ra vẻ khích lệ nói.
Hành Ca trong đầu nhớ lại mọi chuyện, Phỉ Nhiên Thù đột nhiên lại đối xử tốt với nàng như vậy? Thừa Ảnh tự nhiên không ưa nàng? Mơ hồ có chút rõ ràng rồi, thành cũng là cố nhân, bại cũng là cố nhân.
Nghĩ đến cái cách mà Phỉ Nhiên Thù đang nói, vị cố nhân này quả thật là rất quan trọng với hắn, nhưng Thừa Ảnh lại không thích.
Thừa Ảnh tại sao lại không thích đây? Không chỉ có là không thích, ghét cay ghét đắng thì đúng hơn, chẳng lẽ là. . . . . . Tình địch?
Hành Ca bị ý nghĩ của chính mình thuyết phục, tinh thần một phen phấn chấn, chính xác là ghen rồi, nếu không Thừa Ảnh nhìn thấy nàng vì sao lại không cao hứng đến như vậy?
Chủ tớ hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thừa Ảnh đối với Phỉ Nhiên Thù trung thành tuyệt đối, lại một mực yên lặng lặng yên bảo vệ hắn.
Có lẽ khi Phỉ Nhiên Thù và cố nhân của hắn gặp nhau, Thừa Ảnh trong lòng chắc là chúc phúc, rồi rút lui, ai ngờ cố nhân lại không chịu trách nhiệm, quất ngựa truy phong bỏ lại một mình Phỉ Nhiên Thù bên đời, Thừa Ảnh trong lòng tự nhiên là đối với cố nhân càng ngày càng không thích. Giờ gặp phải Hành Ca nhìn giống cố nhân, Thừa Ảnh lại sợ chủ nhân thêm một lần sa ngã, Thừa Ảnh chắc chắn là hận trong lòng a!
Hành Ca rất nhanh, dùng bộ não bị bệnh nhưng thông minh của mình suy ra toàn bộ cố sự, sau đó không nhịn được có chút trách cứ nhìn nhìn Phỉ Nhiên Thù mộ cái, "Nghiệp chướng a."
"Ngươi nói cái gì?" Phỉ Nhiên Thù đang nghĩ vẫn vơ, nên không nghe rõ.
"Không có gì, bần đạo đi ra ngoài nói chuyện chơi với Thừa Ảnh."
Hành Ca chui ra ngoài, ngồi vào chổ đánh xe kế bên Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh không thèm nhìn, liếc nàng một chút, lại quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Hành Ca lúc này mới phát hiện lỗ tai của hắn nhét bông gòn, liền cảm thấy căng thẳng trong lòng, hành vi tự ngược quá mạnh a, không muốn nghe bên trong oanh oanh yến yến, vì lẽ đó thẳng tay ngược lỗ lại mình. . . . . . Nàng vỗ vỗ vai Thừa Ảnh, chỉ chỉ lỗ tai, ra hiệu hắn đem bông gòn lấy xuống.
"Muốn làm cái gì?" Thừa Ảnh kéo bông xuống, tức giận nói.
Hành Ca thấy hắn càng lúc càng không khách khí với mình, càng chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, trong lòng không còn bất mãn cùng nghi hoặc, chỉ còn lại một mảng đồng tình.
"Thừa Ảnh, ngươi cứ yên tâm, bần đạo sẽ không cùng ngươi tranh giành. Bần đạo cùng với trang chủ của ngươi. . . . . ." Hành Ca hai mắt rưng rưng lệ nói tiếp, "Giới tính không phù hợp."
Nói xong quay đầu tiến vào toa xe.
Còn chưa có quay về chỗ của mình, Hành Ca giương mắt đã nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù dựa vào cửa sổ của xe, tay cầm cốc trà, mày hơi nhíu, mặt lạnh như ngọc, lại tựa như đang cười giễu, nói:
"Hành Ca a Hành Ca, cái gì là giới tính không hợp?"
Ngay lúc đó, cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Thừa Ảnh hướng về phía Hành Ca, bạo nộ rống lên ——"Ta chỉ cho ngươi chỉ là một nữ nhân xấu xa, không nghĩ tới lại là một tên biến thái! ! ! Ngươi dám giả gái câu dẫn trang chủ chúng ta hả? ! !"
/23
|