Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 88: Vấn đề bình thường

/987


Chương 88: Vấn đề bình thường

Theo mong muốn của Nhan tiểu thư, buổi sáng ngày thứ hai, trên bàn

ăn quả thật lại xuất hiện bữa ăn sáng gọi ở bên ngoài như hôm qua.

Nhưng tương đối bất hạnh là lần này Thấu thiếu gia dùng bữa cùng

cô.

Mặc dù chẳng qua Thấu thiếu gia chỉ đọc báo, bộ dạng không đếm

xỉa đến điểm tâm sáng chút nào. Nhưng không biết tại sao, Nhan tiểu thư

luôn có cảm giác có một ánh mắt quan sát chăm chú từ phía đối diện,

thỉnh thoảng lại ném sang bên này. Đôi mắt sáng quắc, cái nhìn như mũi

tên làm hại cô mỗi khi ăn một miếng lại thấp thỏm mấy giây, cũng không dám

hoàn toàn thể hiện cảm giác hạnh phúc vui vẻ đang lan tràn trong lòng, một

câu cũng không nói được, vô cùng bực bội.

Dùng xong bữa ăn, Thấu thiếu gia lau khóe miệng, sau đó đặt tờ báo

xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, sắc mặt thâm trầm.

Chú An thấy suốt bữa ăn hai người đều yên lặng, thiếu gia lại rời

đi với dáng vẻ bận rộn bước nhanh về phía trước, thì An Ngôn lập tức Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]

hòa nhã dễ gần có lòng quan tâm hỏi Tiểu Ngư: "Nhan tiểu thư, bữa

sáng hôm nay mùi vị như thế nào, ăn ngon không?"

Từ trước đến giờ, đối với chú An, Nhan Tiểu Ngư luôn là có hỏi

sẽ trả lời, không giấu giếm, vì vậy cô liền gật đầu cười rát tươi một

cái, nói: “Mùi vị còn ngon hơn cả hôm qua, chú An, ngày mai lại gọi

thức ăn chỗ này nữa đi."

Rốt cuộc sắc mặt thâm trầm của Thiếu gia nào đó vừa đi tới

cửa cũng giảm bớt ba phần.

Chú An nhìn bóng lưng của thiếu gia một cái, cười ha ha nói: “Nhan tiểu

thư, ngày mai vẫn gọi thức ăn ở chỗ này sao? Chẳng lẽ, cô ăn không ngán

à?"

"Chú An, chú nói cái gì vậy!" Nhan tiểu thư lập tức sửa

lại: “Mùi vị này có ăn cả đời cũng sẽ không ngán đâu đấy!"

"Chú An.” Lúc này Thấu thiếu gia đang đi lên lầu chuẩn bị

thay quần áo đột nhiên xoay người chuyển sang dáng vẻ vui mừng, bỏ lại một

câu nói: "Tăng lương cho cô ấy."

"Được, thiếu gia."

Chú An hiểu ý cười một tiếng, thầm nghĩ, lúc này đã rất rõ ràng rồi

đó, Nhan tiểu thư.

Vậy mà, sau khi Nhan tiểu thư nhìn bóng người hiên ngang của Nam Cung

Thấu biến mất ở phòng ngủ thì như có điều suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu cô mới

nhỏ giọng nghiêm túc hỏi: "Chú An, tình trạng vui buồn thất thường

này của Nam Cung tiên sinh không phải mới ngày một ngày hai đúng không?

Là dạng định kỳ phát tác hay là dạng ẩn giấu lâu dài? Em gái tôi đang

học tâm lý học, biết không ít bác sĩ khoa tâm thần, tôi có thể giới thiệu cho

Nam Cung tiên sinh đi điều trị thử. Mặc dù loại bệnh này để truyền ra

ngoài thì không tốt nhưng mà nhất định không được xem thường, nếu như đây

chỉ mới là triệu chứng ban đầu thì hoàn toàn vẫn có thể hồi phục, không

bằng..."

Chú An nhìn Nhan tiểu thư đang nói liên tục không ngừng thì trong

lòng không khỏi rơi lệ lần nữa——

Thiếu gia, xem ra cuộc sống sau này của cậu vừa lận đận lại gập ghềnh

rồi.

@@@@@

Sau khi Tiểu Ngư dọn dẹp bữa sáng xong, thì nhận được điện thoại

của Nhan Duy An. Cô nhớ ra hôm nay ngày hẹn gặp mặt ăn cơm chung mỗi

tháng của cô và Duy An, lập tức thay quần áo bình thường, sau đó cô

thông báo cho chú An một tiếng rồi một mình đón xe đến đại học D tìm em

gái.

Thời điểm Nhan Tiểu Ngư đến nơi, Nhan Duy An đang ngồi trên ghế dài ở

sân trường đọc sách chờ đợi, thứ Duy An cầm trong tay chính là cuốn phân

tích tâm lý học hành động mới ra của của giáo sư Lâm mà cô mượn

được từ bạn học.

"Em gái!"

Tiểu Ngư đột nhiên kêu một tiếng, nhảy ra mạnh mẽ cho Duy An một cái

ôm, cười hì hì ngồi sát vào cô: “Lại đọc sách sao?"

Duy An đang xem mê mẫn thì đột nhiên bị đột kích, tuy bị Tiểu Ngư dọa

một chút nhưng trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình kinh ngạc, chẳng

qua là gương mặt thanh tú ngẩng lên, giọng quở trách lại dung túng nói: “Chị,

chị lại náo loạn nữa rồi, chị vẫn giống hệt trước kia vậy, cứ thích hù

dọa em."

"Vậy em hãy phối hợp một chút làm vẻ mặt sợ hãi một lần đi

mà!" Tiểu Ngư oán giận: “Có biết chị em được xem như người chuyên đi

dọa người khác, vậy mà nhiều năm qua đến rắn chị cũng đã thử rồi

nhưng mặt em lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi như

vậy chị sẽ rất thất vọng không!"

"Chị, chị nói sai rồi. Khi một kích thích đột nhiên tác động

đến thân thể con người thì sự kích thích này liền trở thành nguồn gốc

của việc thích ứng với kích thích thông qua hệ bài tiết điều chỉnh

bên trong thần kinh nên cơ thể mới sinh ra một vài hành động phản ứng

sinh lý. Khi bị giật mình hoặc sợ hãi con người sẽ có rất nhiều loại

biểu hiện khác nhau, chẳng hạn như sắc mặt tái nhợt hoặc gương mặt lộ vẻ

sợ sệt hay kêu lên thành tiếng đều là những hành động bên ngoài tương đối

thường gặp, mà động tác hơi nhỏ như chân mày nhảy lên, huyệt thái dương siết

chặt, con ngươi mở to hay thân thể không tự chủ được mà nghiêng về phía sau

đều là những điểm quan sát chính.” Duy An chậm chạp trả lời như đang để ý

đến gì đó, cuối cùng đẩy mắt kính một cái, tổng kết nói: “Thật ra thì mỗi

lần chị dọa em đều sợ không ít, chỉ là chị không quá chú ý quan sát chi

tiết của em nên mới không phát hiện mà thôi."

Đầu óc Tiểu Ngư lập tức lộn xộn: “Duy An, chúng ta có thể bàn bạc

vấn đề bình thường của con người thôi được không?"

Duy An sửng sốt một chút: “Chuyện em vừa nói rất không bình thường

sao?"



/987

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status