Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái vẻ lạnh nhạt, đôi môi hé mở: Ngay sáng ngày hôm sau của cái đêm anh không về nhà ngủ .
Chết tiệt! Nghe được câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức, trong nháy mắt mày rậm xoắn chặt lại với nhau. Cô ta đã nói với em những chuyện gì vậy? Hồi tưởng lại những biểu hiện khác thường của cô trong đêm hôm đó, bất giác Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút bất an.
Còn có thể là chuyện gì được chứ. Chỉ nói đơn giản mấy câu rằng anh là của cô ấy, bảo em hãy rời khỏi anh ... Chỉ có vậy thôi. Dù sao cô nghe qua cũng chỉ cười cười coi như là xong, mặc kệ cho cô ta một mình ngồi đó mà ảo tưởng.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong liền sa sầm xuống, anh ngưng mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ thật sâu, thật lâu sau cũng không nói một lời nào. Nếu ngày đó anh không thẳng thắn, không chừng sự trong trắng của anh đã bị Sở Nhan bôi cho thành đen mất rồi!
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên liếc nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ở trên màn hình điện thoại, vội giật lấy xấu hổ bụm lấy mặt, khẽ khàng nói: Anh trả lại điện thoại cho em, để em xóa mấy cái ảnh chụp trộm kia đi. Người phụ nữ kia cũng thật sự quá cay cú, vì muốn kích động cô mà có thể chụp trộm cảnh bọn họ đang ân ái rõ ràng như vậy...
Không cần phải xóa đâu. Nhiếp Tử Phong thuận tay giơ chiếc điện thoại di động lên cao, sau khi nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của cô, anh liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói: Anh lại thấy nên giữ lại thì hay hơn.
. . .
※
Trong nhà hàng đồ ăn Tây, dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh khổng lồ, tiếng nhạc Violin du dương bên tai không dứt, có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc những bộ quần áo lộng lẫy dùng những lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau hoặc lặng lẽ dùng cơm. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhiếp Tử Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi ôm Tiểu Tử Ngôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cô cố ý ngồi cho thân thể của mình thấp xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng người nào đó đang ngồi cách đó không xa.
Hai người vốn dĩ muốn ra bên ngoài dùng cơm, nhưng Nhiếp Tử Phong lại không hề nói năng gì cho rõ ràng đã vội dẹp đường hồi phủ. Đúng lúc cô vừa vặn ẵm Tiểu Tử Ngôn đang ngủ đi xuống, anh chỉ ném lại cho cô một câu: Anh còn có công việc cần xử lý. rồi rời đi luôn.
Công việc? Làm sao có thể chứ!, Thời điểm buổi tối rõ ràng cô nhìn thấy anh đã xử lý xong công việc rồi mới rời đi mà, giờ thì còn có công việc gì chứ!
Cho nên chờ khi anh chân trước vừa rời đi, chân sau cô cũng đã đi theo anh đến nhà hàng Tây này. May mắn phòng ăn của nhà hàng Tây này lại không quy định trang phục của khách hàng khi tới đây ăn uống, cho nên anh vẫn mặc quần áo cũ lúc buổi chiều mà cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô đã đợi gần nửa giờ, cũng đã ăn xong bữa tối, vậy mà Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi một mình như cũ, thậm chí còn không hề gọi cơm.
Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, bỗng dưng cô cảm thấy nơi ngực của mình bị đập một cái. Cô cúi đầu xuống xem xét, hóa ra là Tiểu Tử Ngôn, không biết cu cậu đã tỉnh lại từ khi nào. Chỉ
Chết tiệt! Nghe được câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức, trong nháy mắt mày rậm xoắn chặt lại với nhau. Cô ta đã nói với em những chuyện gì vậy? Hồi tưởng lại những biểu hiện khác thường của cô trong đêm hôm đó, bất giác Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút bất an.
Còn có thể là chuyện gì được chứ. Chỉ nói đơn giản mấy câu rằng anh là của cô ấy, bảo em hãy rời khỏi anh ... Chỉ có vậy thôi. Dù sao cô nghe qua cũng chỉ cười cười coi như là xong, mặc kệ cho cô ta một mình ngồi đó mà ảo tưởng.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong liền sa sầm xuống, anh ngưng mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ thật sâu, thật lâu sau cũng không nói một lời nào. Nếu ngày đó anh không thẳng thắn, không chừng sự trong trắng của anh đã bị Sở Nhan bôi cho thành đen mất rồi!
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên liếc nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ở trên màn hình điện thoại, vội giật lấy xấu hổ bụm lấy mặt, khẽ khàng nói: Anh trả lại điện thoại cho em, để em xóa mấy cái ảnh chụp trộm kia đi. Người phụ nữ kia cũng thật sự quá cay cú, vì muốn kích động cô mà có thể chụp trộm cảnh bọn họ đang ân ái rõ ràng như vậy...
Không cần phải xóa đâu. Nhiếp Tử Phong thuận tay giơ chiếc điện thoại di động lên cao, sau khi nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của cô, anh liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói: Anh lại thấy nên giữ lại thì hay hơn.
. . .
※
Trong nhà hàng đồ ăn Tây, dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh khổng lồ, tiếng nhạc Violin du dương bên tai không dứt, có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc những bộ quần áo lộng lẫy dùng những lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau hoặc lặng lẽ dùng cơm. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhiếp Tử Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi ôm Tiểu Tử Ngôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cô cố ý ngồi cho thân thể của mình thấp xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng người nào đó đang ngồi cách đó không xa.
Hai người vốn dĩ muốn ra bên ngoài dùng cơm, nhưng Nhiếp Tử Phong lại không hề nói năng gì cho rõ ràng đã vội dẹp đường hồi phủ. Đúng lúc cô vừa vặn ẵm Tiểu Tử Ngôn đang ngủ đi xuống, anh chỉ ném lại cho cô một câu: Anh còn có công việc cần xử lý. rồi rời đi luôn.
Công việc? Làm sao có thể chứ!, Thời điểm buổi tối rõ ràng cô nhìn thấy anh đã xử lý xong công việc rồi mới rời đi mà, giờ thì còn có công việc gì chứ!
Cho nên chờ khi anh chân trước vừa rời đi, chân sau cô cũng đã đi theo anh đến nhà hàng Tây này. May mắn phòng ăn của nhà hàng Tây này lại không quy định trang phục của khách hàng khi tới đây ăn uống, cho nên anh vẫn mặc quần áo cũ lúc buổi chiều mà cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô đã đợi gần nửa giờ, cũng đã ăn xong bữa tối, vậy mà Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi một mình như cũ, thậm chí còn không hề gọi cơm.
Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, bỗng dưng cô cảm thấy nơi ngực của mình bị đập một cái. Cô cúi đầu xuống xem xét, hóa ra là Tiểu Tử Ngôn, không biết cu cậu đã tỉnh lại từ khi nào. Chỉ
/282
|