Bí Thư Trùng Sinh

Chương 290: Một chiêu chế địch

/1843


Liên Giang Hà dù đang hút thuốc nhưng hai lỗ tai vẫn gióng lên nghe nghóng cuộc điện thoại của chủ tịch Vương Tử Quân. Lão không nghe rõ Lưu Xuyên Thăng ở đầu dây bên kia nói những lời gì, thế nhưng dựa vào những lời của Vương Tử Quân thì lão biết bây giờ chủ tịch đang vấp phải một cây đinh mềm.

- Chủ tịch Vương, những ngày này Lưu Xuyên Thăng đi rất gần với bí thư Dương.

Liên Giang Hà là cục trưởng cục công an, tất nhiên có những chuyện nắm rất chuẩn.

Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu ý của Liên Giang Hà, hai ngày qua bí thư Trần liên tục tấn công và cực kỳ có lực, xem ra bây giờ vị phó bí thư nắm giữ quyền nhân sự càng ngày càng có ưu thế so với một vị chủ tịch huyện.

Liên Giang Hà lần này đến phòng làm việc của Vương Tử Quân chủ yếu cũng không phải là vì muốn báo cáo chuyện trang thiết bị của cục công an, chủ yếu là muốn báo cáo cho Vương Tử Quân biết tình thế trước mắt, để cho chủ tịch Vương sớm cho ra chuẩn bị, phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra. Lão là cục trưởng cục công an, lão đã nghe nhiều tin tức về việc vị trí của mình sắp bị điều động. Khi những tin tức này truyền bá ngày càng rộng rãi thì hai vị thủ hạ là Lý Toàn Thành và Kim Siêu Việt càng ngày càng bằng mặt không bằng lòng.

Liên Giang Hà là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ trận chiến giữa bí thư và chủ tịch là khó tránh, mà lão là một cán bộ thuộc hàng ngũ của Vương Tử Quân, chỉ có thể đứng ra ứng chiến mà thôi.

Liên Giang Hà nhìn thấy trong mắt của Vương Tử Quân có chút uể oải, thế là không khỏi cảm thấy căng cứng, hắn sợ chủ tịch Vương yếu thế để cho đối phương được đằng chân lên đằng đầu.

- Trời sắp mưa, cô gái sắp lấy chồng, cứ để tùy ý bọn họ.

Vương Tử Quân khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng tùy ý nói.

Liên Giang Hà rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, bầu không khí dần bình tĩnh trở lại, hắn dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Nhưng là một chủ tịch huyện thì Vương Tử Quân hoàn toàn không nhất định có thời gian yên tĩnh, chưa đủ hai phút thì Đỗ Tự Cường đã đi đến. Đỗ Tự Cường trước kia là phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc, bây giờ là phó bí thư huyện ủy, lực ảnh hưởng của lão ở huyện Lô Bắc là cực mạnh.

- Bí thư Đỗ, mời anh ngồi.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn tự tay rót cho Đỗ Tự Cường một ly trà nóng.

Đỗ Tự Cường cũng không khách khí, vẻ mặt lão lúc này rất nghiêm túc. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, Đỗ Tự Cường mở miệng dùng giọng âm u nói:

- Chủ tịch Vương, tôi vừa rồi mới đến phòng làm việc của bí thư Dương.

Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Đỗ Tự Cường. Đỗ Tự Cường có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:

- Bí thư Dương muốn tôi nhường lại chức vụ bí thư ủy ban tư pháp, nói tôi một mình hai việc quá bận rộn, anh ấy muốn cất nhắc một người làm bí thư ủy ban tư pháp để giúp đỡ công tác của tôi.

Đỗ Tự Cường bây giờ là phó bí thư kiêm bí thư ủy ban tư pháp, cũng chính là vị trí trước đó của Vương Tử Quân. Hai vị trí này vốn nên hợp lại làm một, nếu tách ra, tuy Đỗ Tự Cường vẫn là lãnh đạo chủ quản của ủy ban tư pháp, thế nhưng lại có nhiều vấn đề không cần phải nói cũng hiểu, đó là trong hệ thống tư pháp sẽ có thêm một nhân vật cường thế.

Bí thư ủy ban tư pháp cũng chính là thường ủy huyện ủy.

- Anh trả lời thế nào?

Vương Tử Quân tiếp tục châm nước cho Đỗ Tự Cường rồi hỏi.

- Tôi trực tiếp từ chối.

Đỗ Tự Cường hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói, khi mở miệng cũng nhanh chóng hít vào một hơi thuốc thật sâu.

Đỗ Tự Cường từ chối sắp xếp của bí thư Dương cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, thân là cấp phó mà từ chối sắp xếp của lãnh đạo, anh không phải mở miệng từ chối thì có thể tránh được. Nếu không thì một cán bộ là lãnh đạo địa phương còn gì là quyền uy?

Vương Tử Quân là chủ tịch huyện, hắn biết rõ chuyện này nếu liên hệ với những tin tức điều chỉnh trước đó sẽ trở thành một vũ khí cực mạnh để Dương Quân Tài đả kích chính mình.

- Không có gì, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân khẽ cười cười với Đỗ Tự Cường, giọng điệu bình tĩnh mà cực kỳ có lực.

Đỗ Tự Cường cũng không biết Vương Tử Quân có thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó, thế nhưng chủ tịch Vương đã dùng giọng điệu cực kỳ ngắn gọn để biểu đạt ý nghĩ của mình, như vậy đã là quá đủ, đây còn hơn cả một lời an ủi. Sâu trong lòng lão là một ngọn núi lớn và cực kỳ khó lay động, đó chính là niềm tin tưởng cao đội của lão với vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này.

- Tất cả đều nghe theo sắp xếp của anh, đúng rồi, chủ tịch Vương, ngày mai anh có rảnh không? Tôi có một người bạn ở thành phố An Dịch, ngày mai anh ấy đến đây chơi, muốn nhờ anh hỗ trợ một chút.

Đỗ Tự Cường thay đổi chủ đề, lão chuyển đến một sự việc khá khó xử.

- Điều này không là vấn đề, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nghe theo lời của bí thư Đỗ, khi nào khách đến chỉ cần gọi điện thoại là được.

Vương Tử Quân hào sảng đồng ý, trong lòng hắn biết rõ, quan hệ giữa người và người đều là bồi dưỡng mà ra, Đỗ Tự Cường tìm một lý do để mời mình, không phải đang muốn tiến thêm một bước làm mật thiết mối quan hệ giữa hai bên sao?

Khi thấy Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý thì Đỗ Tự Cường cũng cảm thấy mừng rỡ, dù có ý nghĩ như thế nào thì điều này cũng đã nói rõ mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân vẫn còn nằm trong thời kỳ trăng mật. Dù lúc nãy gặp mặt bí thư Dương, bí thư Dương Quân Tài giống như lơ đãng nói ra hậu trường của mình, còn dùng giọng cực kỳ mời chào và tràn đầy thành ý, thế nhưng Đỗ Tự Cường cảm thấy mình nên dựa vào vị chủ tịch huyện trẻ tuổi Vương Tử Quân này, như vậy sẽ càng giành được phần thắng trong quan trường vào thời gian tới.

Hai người tiếp tục nói thêm vài câu, Đỗ Tự Cường đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi Đỗ Tự Cường đi ra đến cửa thì Vương Tử Quân chợt vươn tay ra nói:

- Ngày mai sẽ khá hơn.

Đỗ Tự Cường nghe được một câu không đầu không đuôi của Vương Tử Quân, gương mặt chợt biến đổi, khóe miệng lội ra nụ cười hiểu ý.

Vương Tử Quân lại quay về bàn làm việc của mình, hắn cầm điện thoại lên, âm thanh rõ ràng của Lý Cẩm Hồ ở phía bên kia chợt truyền đến.

- Cẩm Hồ, đã xác định chưa?

Vương Tử Quân dùng ngón tay gõ xuống bàn rất có tiết tấu, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Trên cơ bản đã xác định, chủ tịch Vương, tôi phải làm kiểm điểm với anh, bây giờ xuất hiện một vấn đề lớn, tôi lại không hay biết, suýt chút nữa đã cho đám tiểu nhân lọt qua chỗ trống, nếu không có những lời nhắc nhở của anh, cũng không biết sẽ tạo nên tổn thất lớn như thế nào.

Lý Cẩm Hồ dùng giọng cực kỳ đau đớn nói.

- Đừng lo, tất cả mới chỉ bắt đầu, bọn họ đã ăn như thế nào thì phải cho bọn họ nhổ ra. Thế này nhé, anh cầm phần tài liệu này đi tìm bí thư Tả, tôi tin anh ấy sẽ cho chúng ta một câu trả lời phù hợp nhất.

Vương Tử Quân nói xong thì khẽ đặt điện thoại xuống, cơ thể mỏi mệt dựa lưng lên chiếc ghế làm việc.

Vương Tử Quân là một lãnh đạo xếp hàng thứ hai trong huyện Lô Bắc, lúc này hắn rất bận rộn. Dương Quân Tài là một lãnh đạo đứng đầu huyện tất nhiên sẽ càng bận rộn hơn, lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, đang tiếp chuyện với Trần Lộ Dao bằng vẻ mặt tươi vui như hoa. Phải nói rằng hôm nay hắn rất hăng hái, có nhiều chuyện tốt kéo đến, hắn sẽ được nhìn thấy hiệu quả xứng đáng ở hội nghị thường ủy vào hôm nay.

Dương Quân Tài ngồi trong phòng làm việc xa hoa của mình mà có chút thỏa mãn, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phòng làm việc của mình tuy được lắp đặt thiết bị không khác gì các vị thường ủy khác, thế nhưng trang bị lại hoàn toàn có sự khác biệt. Bàn làm việc rộng rãi, ghế làm việc và sô pha bằng da thật của Ý, trong ngăn kéo còn có rượu Ngũ Lương và Napoleon, ý nghĩ này lóe lên trong đầu càng làm cho hắn cảm thấy thích ý.

- Bí thư Trần, lần này điều chỉnh, dfu cho Tiểu Vương có bản lĩnh thiên tài cũng không thể làm gì được.

Dương Quân Tài phất tay đặt bản thảo xuống, sau đó mỉm cười nói với Trần Lộ Dao.

Trần Lộ Dao biết rất rõ trong bản thảo có nội dung gì, nếu so sánh với nụ cười trên mặt Dương Quân Tài, nụ cười trên mặt hắn càng vui vẻ từ tận đáy lòng. Vì những cái tên trong bản thảo kia phần lớn đều là những người thân cận với hắn.

Đề bạt những người trong danh sách kia thì Trần Lộ Dao là người có được lợi ích lớn nhất, hắn có bí thư huyện ủy làm chỗ dựa, có một đám người trung thành và tận tâm đứng chung quanh cổ động, như vậy lá gan của hắn càng lúc càng lớn, hơn nữa làm việc càng thêm thận trọng, càng thêm chắc chắn. Chỉ cần những người kia có thể đi đến cương vị lãnh đạo của huyện Lô Bắc, như vậy hắn sẽ trở thành trung tâm của huyện Lô Bắc, một trung tâm có thể vượt qua cả Vương Tử Quân và Dương Quân Tài.

Dù Trần Lộ Dao sẽ không gây khó cho Dương Quân Tài một cách quá rõ ràng, thế nhưng mọi người sẽ biết tầm quan trọng của hắn là thế nào, đến lúc đó dù hắn trên danh nghĩa chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện, thế nhưng hắn vẫn có thể hô phong hoán vũ như một vị chủ tịch huyện, thực tế sẽ chứng minh lực ảnh hưởng của hắn vượt qua địa vị hiện tại.

Nếu Trần Lộ Dao vẫn tiếp tục xếp sau lưng Vương Tử Quân nhưng quyền lên tiếng và lực lượng lại mạnh hơn hẳn, như vậy sẽ là cực kỳ vui sướng, đây chính là một mũi tên phục thù cực tốt và cực kỳ có thể diện, lại không bóng không hình, thật sự quá tuyệt.

- Bí thư Dương nói rất đúng, chỉ cần danh sách này được hội nghị thường ủy thông qua, như vậy dù bản thân hắn có càn rỡ thế nào cũng chỉ là một cánh chim mà thôi, không tạo ra được sóng gió gì cả.

Nụ cười của Trần Lộ Dao thật sự mang theo rất nhiều ý nghĩ nịnh nọt, dù lời nói tâng bốc đã quá rõ ràng, thế nhưng điều này lại không làm cho Dương Quân Tài sinh ra phản cảm, ngược lại hắn còn cảm thấy rất thoải mái. Hắn là một người từ nhỏ đã được đặt chìa khóa vàng lên người, hắn đã được nghe quá nhiều lời nịnh hót, nhưng hắn chưa từng sinh ra cảm giác thành tựu như lúc này.

Dương Quân Tài biết rất rõ cảm giác này của mình là vì cái gì, nhưng hắn thật sự rất hưởng thụ đối với nó. Hắn cũng biết rõ danh sách cán bộ sắp được đề bạt phần lớn đều là người của Trần Lộ Dao, thế nhưng dù biết rõ thì hắn cũng vẫn sử dụng, dù sao hắn cũng không có người thân tín của mình trong hệ thống quan trường ở huyện Lô Bắc.

Chỉ cần mình vẫn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, như vậy chuyện bồi dưỡng thân tín không phải là chuyện sớm muộn sao? Còn ý nghĩ của Trần Lộ Dao, sau này nếu như nghe lời thì quá tốt, nếu như không nghe lời, Dương Quân Tài hoàn toàn có đủ thủ đoạn để thanh trừ đối phương.

- Không cần phải phớt lờ.

Dương Quân Tài chậm rãi đứng lên khỏi ghế, hắn vung tay trái kéo tấm màn cửa sổ ra, một luồng ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên người.

Dương Quân Tài đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khu thường ủy có một loại cây mà hắn không biết tên, cứ đến đầu mùa hạ là phát triển rất mạnh, hầu như leo lên tận mái nhà, đến đầu thu thì lại tạo nên một màu sắc cực đẹp cho khu văn phòng cơ quan.

Bây giờ những sợi dây leo kia đang rũ mình xuống trước cửa sổ, có hai ba nhánh rất dài, vì nó không thể nào kéo xuống đất nên cứ liên tục đung đưa trong gió. Dương Quân Tài đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hắn cảm thấy bây giờ tâm tình của mình đang bay lượn giữa không trung, lúc này hắn giống như một vị đại tướng đang đứng trên đỉnh núi chỉ điểm giang sơn.

- Bí thư Trần, anh thay tôi cho ra một thông báo, tối hôm nay sẽ mở hội nghị thường ủy.

Dương Quân Tài vung tay lên, hắn dùng giọng cực kỳ khí thế nói. Tuy hắn vung tay nhìn có vẻ cực kỳ tùy ý, thế nhưng trên thực tế thì hắn lại cực kỳ coi trọng hành vi này của mình, hắn cảm thấy mình vung tay lên không khác gì thay trời đổi đất ở huyện Lô Bắc, coi như hoàn toàn đổi cũ thay mới.

Nụ cười trên mặt Trần Lộ Dao càng thêm sáng lạn, hắn biết rõ mở hội nghị thường ủy sẽ có ý nghĩa như thế nào, hắn thật sự cũng có hy vọng bức thiết đối với hội nghị thường ủy lần này.

- Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay.

Trần Lộ Dao lên tiếng đồng ý, sau đó cầm điện thoại gọi đi ngay lập tức.

Văn phòng huyện ủy chính là một cơ quan phụ trợ cho các vị lãnh đạo huyện ủy Lô Bắc, hầu như tất cả mọi thứ, tất cả mọi vấn đề và sự kiện đều phải tập trung trong đơn vị này. Các khoa viên công tác trong văn phòng huyện ủy đều là những người bận rộn, nhưng bọn họ bận rộn với vẻ chờ mong, nếu bọn họ công tác ở đây vài năm mà không có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra, như vậy cơ hội để bọn họ phát triển lên cao là hoàn toàn cao vút.

Vì thế mà đối với nhiều người thì văn phòng huyện ủy chính là một mâm trái cây làm cho người ta phải đánh nhau nứt đầu đổ máu để tranh giành vị trí tốt, nhưng lúc này phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tôn Hạ Châu lại không thích đơn vị này, thậm chí lúc không cần thiết cũng sẽ không có thói quen đến văn phòng huyện ủy.

Là một vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tình huống này rõ ràng là quá quỷ dị, thế nhưng sự thật đúng là như vậy. Nếu như trước kia khi Tiếu Tử Đông còn đang công tác ở văn phòng huyện ủy, Tôn Hạ Châu là một vị phó chủ nhiệm xếp vị trí sau cùng nhưng cực kỳ có thực quyền, thì bây giờ vua nào triều nấy, sau khi văn phòng huyện ủy đổi lại thành địa bàn của Lưu Truyền Pháp, vị trí của Tôn Hạ Châu càng lúc càng quỷ dị.

Tuy Lưu Truyền Pháp đối mặt với Tôn Hạ Châu vẫn mỉm cười nói chuyện vui vẻ, thế nhưng toàn bộ văn phòng huyện ủy đều có thể nhìn thấy rõ vẻ lạnh băng của chủ nhiệm Lô với phó chủ nhiệm Tôn. Trong lúc phân công không tỏ ra có bất kỳ điều chỉnh gì, cũng chưa từng nói ra những lời bất lợi cho Tôn Hạ Châu, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo của Lưu Truyền Pháp với Tôn Hạ Châu thật sự truyền đi khắp văn phòng huyện ủy.

Cách làm của Lưu Truyền Pháp rất đơn giản, trong văn phòng huyện ủy có kẻ nào có quan hệ tốt với Tôn Hạ Châu, như vậy thì đành phải xin lỗi, tôi sẽ cho anh đến vị trí mà khó thể sống tốt, chẳng được lợi lộc gì, chỗ tốt thì không có nhưng lúc nào cũng có thể bị phê bình.

Những chuyện như vậy tất nhiên sẽ không cần Lưu Truyền Pháp phải tự mình ra tay, hắn chỉ cần nói một tiếng bóng gió là có người trợ giúp ngay lập tức. Thủ đoạn này thật sự không ra gì, thế nhưng sau khi đám cán bộ trẻ tuổi quan hệ thân cận với Tôn Hạ Châu bị đưa vào lãnh cung, toàn bộ văn phòng huyện ủy không còn có bất kỳ kẻ nào dám đến gần Tôn Hạ Châu.

Tôn Hạ Châu thật sự là rất nén giận với trò này, thế nhưng hắn cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, hơn một cấp là đủ đè chết người, huống hồ Lưu Truyền Pháp không chỉ là hơn hắn một bậc, với địa vị của hắn thì căn bản không đấu lại một vị thường ủy huyện ủy như Lưu Truyền Pháp.

Có một lần Tôn Hạ Châu bị Lưu Truyền Pháp ép cho cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, thế là hắn không nhịn được phải đến tìm Vương Tử Quân, muốn tố cáo Lưu Truyền Pháp một chặp. Nhưng kết quả cáo trạng hầu như là số không, chủ tịch Vương Tử Quân cũng không thèm ném ra một lời an ủi.

- Quân tử cần phải bình tĩnh quyết đoán, tiểu nhân thường làm những trò vặt vãnh, đừng để ý đến người ta, chỉ nên chú ý đến con đường của mình, cứ để cho đối phương thích làm gì thì làm.

Tôn Hạ Châu nghĩ đến nụ cười như nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn vừa cảm thấy an ủi vừa cảm thấy có chút uất ức. Hắn thầm an ủi mình, nhịn một chút đi, bí thư Vương có thể giải quyết thế nào được? Dù sao đối phương cũng là một ghế của thường ủy huyện ủy.

Sau vài ngày suy nghĩ mãi mà không rõ, thế là số lần Tôn Hạ Châu đi đến văn phòng huyện ủy ngày càng ít, đại đa số thời gian đều ở bên phía khối chính quyền, giống như hắn đã hoàn toàn quên mất địa vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy của mình.

Nhưng hôm nay Tôn Hạ Châu tiếp nhận một cuộc điện thoại, hắn cảm thấy rất phiền muộn, Lưu Truyền Pháp tự mình gọi đến, hắn không thể không đến.

Văn phòng huyện ủy vô cùng náo nhiệt, vẫn là tình huống điện thoại vang lên không ngừng, đám cán bộ chen chúc trong văn phòng đang nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, nhưng sau khi Tôn Hạ Châu đi vào thì ai cũng ngậm miệng lại.

Những cặp mắt nhìn lướt qua Tôn Hạ Châu, ai cũng cố gắng tỏ ra nghiêm chỉnh, bộ dạng cực kỳ bận rộn, giống như chỉ cần bọn họ có một phút thư giản thì bầu trời của huyện Lô Bắc sẽ đổ ập xuống, sẽ tạo thành tổn thất khó thể phục hồi cho bảy trăm ngàn nhân dân huyện Lô Bắc.

Tôn Hạ Châu nhìn những gương mặt cán bộ quen thuộc mà trong lòng càng không chút dễ chịu, những người này trước kia đều rất thích tụ tập nói chuyện cùng hắn, nhưng bây giờ bọn họ giống như không biết mình là ai vậy.

- Tiểu Triệu, chị Tống, chủ nhiệm Lưu...

Tôn Hạ Châu nhìn những gương mặt quen thuộc rồi ho khan một tiếng, sau đó đi về phía một gian phòng trong văn phòng huyện ủy cách đó không xa.

Tôn Hạ Châu còn chưa kịp mở cửa phòng thì Lưu Truyền Pháp đã mỉm cười đi ra, hắn thấy mặt Tôn Hạ Châu thì nụ cười càng rạng rỡ hơn vài phần.

Lưu Truyền Pháp mỉm cười mời Tôn Hạ Châu ngồi xuống, sau đó hắn lấy ra hai loại trà và thuốc tốt nhất, châm cho mình một điếu, sau đó cho người rót cho Tôn Hạ Châu một ly trà rồi mỉm cười nói:

- Hạ Châu, anh đến khối chính quyền đã được bao năm rồi?

- Tôi tốt nghiệp đại học đã được phân công đến huyện Lô Bắc, đã mười năm rồi.

Tôn Hạ Châu tuy rất bức bối với Lưu Truyền Pháp, thế nhưng lúc mở miệng vẫn cố gắng bảo trì trạng thái cung kính.

- Thời gian cũng không ngắn, trước mắt thì các cán bộ nòng cốt trong các đơn vị của huyện Lô Bắc đều là người có năng lực nghiệp vụ mạnh, nếu như không có nhóm người các anh, chỉ sợ rằng văn phòng huyện ủy sẽ đình chỉ công tác.

Lưu Truyền Pháp vừa ném cho Tôn Hạ Châu một điếu thuốc vừa nói tiếp;

- Lời này đáng lý là nên để cho chủ tịch Vương nói với anh, thế nhưng chủ tịch Vương quá bận, mà tôi lại là lãnh đạo chủ quản của anh, thế nên huyện ủy mới quyết định để tôi là người lên tiếng với anh trước tiên.

Tôn Hạ Châu vốn cũng cảm thấy áp lực vì những tin đồn điều chỉnh nhân sự gây bất lợi cho Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này nghe được những lời của Lưu Truyền Pháp, hắn càng cảm thấy áp lực tăng thêm vài phần.

- Hạ Châu, hai người chúng ta cùng cộng sự trong văn phòng huyện ủy, nói ra thì cũng có duyên phận, nếu như không phải thành phố An Dịch chúng tôi trở thành cấp phó bộ, như vậy huyện Lô Bắc sẽ không nhập vào thành phố An Dịch, như vậy hai người chúng ta sẽ là hai cán bộ thuộc hai tỉnh khác nhau, khó có cơ hội cộng sự. Bây giờ hai chúng ta cùng ăn trong một nồi cơm, duyên phận này không thể nói là nhỏ.

Lưu Truyền Pháp tươi cười lên tiếng, điều này làm cho Tôn Hạ Châu thật sự cảm thấy mất tự nhiên.

Dù có không được tự nhiên thì Tôn Hạ Châu cũng phải tiếp lời của chủ nhiệm Lưu Truyền Pháp:

- Đúng vậy, chủ nhiệm Lưu, vài tháng trước chúng ta còn chưa quen biết nhau, nhưng bây giờ lại là chiến hữu cùng chung chiến hào, thật sự khó có được.

Tuy hai người vẫn nở nụ cười tươi vui thế nhưng không ai cho rằng lời nói của đối phương là thật, nhưng nhìn vào tư thế của hai người, thật sự làm cho bọn họ sinh ra cảm giác hòa thuận.

- Hạ Châu, sau khi bí thư Dương đến huyện Lô Bắc thì tỏ ra rất sốt ruột về vấn đề phát triển kinh tế, nếu muốn chấn hưng kinh tế thì cần phải tập trung những cán bộ có năng lực vài tri thức, phải có thể phát huy được ưu thế của bản thân, dùng bọn họ làm những người đứng đầu, người dẫn lái con tàu kinh tế. Vì muốn cho huyện Lô Bắc chúng ta có một năm chuyển biến mạnh mẽ, bí thư Dương quyết định đưa một vài cán bộ có năng lực ra ngoài, tất cả đều là nhân tài, như vậy mới tận dụng được năng lực của mọi người, để cho bọn họ đi đến những cương vị quan trọng hơn.

Lưu Truyền Pháp khẽ buông ly xuống, hắn dùng giọng quan rất mạnh mẽ nói. Lúc này Tôn Hạ Châu nghe được những lời nói đầy chính khí của Lưu Truyền Pháp, hắn chợt sinh ra cảm giác không đúng.

- Đồng chí Hạ Châu, anh là một cán bộ trẻ tuổi có năng lực của văn phòng huyện ủy, lại là một phó chủ nhiệm năng động, nói thật, tôi không muốn anh phải đi. Nhưng chúng ta đều là đảng viên, đều phải nghe theo sắp xếp của lãnh đạo và tổ chức, chúng ta công tác cần phải đặt nặng đại cục của toàn huyện, tuy văn phòng huyện ủy chúng ta không thể nào xa rời anh, thế nhưng vì vấn đề phát triển kinh tế của huyện, tôi cần phải đề cử anh lên cho huyện ủy.

Lưu Truyền Pháp nói rất ung dung, lúc này giống như hắn đã tìm lại được cảm giác của mình. Trước đó khi hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, lãnh đạo phòng tổ chức đến gặp mặt nói chuyện đã cho hắn sinh ra cảm giác khó quên, bây giờ hắn lại áp dụng tình huống trước đó, trên mặt là nụ cười hòa ái, tất cả đều nằm trong tầm khống chế.

Hôm nay loại cảm giác tốt đẹp kia đã đến trên người của Lưu Truyền Pháp, điều này càng làm hắn cảm thấy hưởng thụ, một cảm giác khoái cảm nhanh chóng dâng trào trong lòng.

- Xã Thượng Sơn còn thiếu một vị trí phó bí thư nắm công tác kinh tế, vì yêu cầu của vị trí này khá cao, thế cho nên phòng tổ chức đã chăm chú lựa chọn, cảm thấy chỉ có anh mới có thể đảm nhận được trọng trách này. Anh là người có đầu óc, tinh mắt, có bản lĩnh, thế cho nên cũng đừng phụ lòng kỳ vọng của tổ chức với mình.

Phó bí thư xã Thượng Sơn, vị trí này nghe qua thì có vẻ rất tốt, thế nhưng thực tế không khác nào ném Tôn Hạ Châu vào trong lãnh cung. Hắn là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tuy không phải là chính khoa nhưng đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, đám lãnh đạo đơn vị và xã thị trấn gặp mặt cũng đều phải tươi cười chào đón.

Dựa theo quy củ quan trường, phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cũng có thể ngồi ngang hàng với các vị lãnh đạo xã thị trấn, bây giờ lại điều Tôn Hạ Châu xuống làm phó bí thư xã Thượng Sơn, căn bản là muốn phá vỡ tất cả tương lai tốt đẹp của hắn.

Nếu như vừa rồi Tôn Hạ Châu còn có thể bằng mặt không bằng lòng với Lưu Truyền Pháp nhưng bây giờ thật sự là uất ức đến nghẹn ngào, hắn thật sự không nhịn được nữa. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười đắc ý của Lưu Truyền Pháp, hắn nở nụ cười không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Cám ơn tổ chức đã coi trọng và sự tín nhiệm của chủ nhiệm Lưu với tôi, nhưng sắp xếp này của anh thật sự là có chút thiếu suy xét. Bây giờ tôi kiêm nhiệm cả chức vụ thư ký của chủ tịch Vương, vì thế có bất cứ chuyện gì anh nên thương lượng với chủ tịch Vương cái đã.

- Tất nhiên tôi sẽ suy xét đến ý kiến của chủ tịch Vương, nhưng tôi tin tưởng chủ tịch Vương nhất định sẽ xuất phát từ cái nhìn đại cục cao độ mà cho anh đến đảm nhiệm địa vị gian khổ và vinh quang kia.

Lưu Thành Quân khẽ vung tay ra dùng giọng không chút nghi ngờ nói.

- Tôi sẽ nghe theo những gì tổ chức sắp xếp.

Tôn Hạ Châu biết lúc này dù mình có biện luận thế nào thì cũng không có tác dụng, thế cho nên dứt khoát không thèm cải cọ làm gì với Lưu Truyền Pháp.

- Hạ Châu, anh nên về chuẩn bị một chút, sau hội nghị thường ủy ngày hôm nay thì anh không còn là chủ nhiệm Tôn, tôi phải xưng hô với anh là bí thư Tôn. Anh còn trẻ, tuổi trẻ chính là tư bản chính trị cho cán bộ, hãy cố gắng công tác cho tốt, thế nào cũng có lúc bừng sáng.

Lưu Truyền Pháp khẽ cúi người, giọng điệu cực kỳ kiên định.

Làm một bí thư Tôn? Tôn Hạ Châu thật sự có ý nghĩ như vậy, chẳng qua hắn có thể tiếp nhận với cách xưng hô như vậy, thế nhưng hắn khó thể nào tiếp nhận địa phương mà mình sắp đến nhận chức.

Tôn Hạ Châu đi ra khỏi phòng làm việc của Lưu Truyền Pháp, hắn nghe được nhiều lời nghị luận to nhỏ:

"Tôn Hạ Châu vênh váo đến tận tầng trời không ngờ cũng có ngày té nhào như thế này!"

Dù những lời nghị luận kia không nói trước mặt Tôn Hạ Châu, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Cũng may Tôn Hạ Châu không còn là một thanh niên đầu óc lỗ mãng như năm xưa, có rất nhiều chuyện hắn biết cách xử lý như thế nào để mình là người có lợi nhất, thế nên hắn cũng không thèm quan tâm đến những người rảnh rỗi kia, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ nhiệm Lưu có tìm tôi nói chuyện, nói rằng muốn đưa tôi xuống làm phó bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn, anh xem tôi nên làm gì bây giờ?

Tôn Hạ Châu đã quá quen thuộc với tính khí của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng đặt câu hỏi đi thẳng vào vấn đề.

- Cậu đến xã Thượng Sơn làm phó bí thư cũng không có gì là không tốt, xuống tuyến dưới rèn luyện cũng không phải là xấu.

Vương Tử Quân vung tay nhổ một cây cỏ dại ở trong bồn hoa bên cạnh cửa sổ phòng làm việc của mình, sau đó dùng giọng tùy ý nói.

Sau khi nghe thấy lời nói của lãnh đạo thì Tôn Hạ Châu thật sự cảm thấy tâm tình xiết chặt, nhưng tâm tình của hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói tiếp:

- Nhưng công tác của tôi ở chỗ này cũng không thể nào tách rời khỏi cậu, thế này đi, cậu tiếp tục theo tôi công tác nửa năm, sau đó hãy xuống tuyến dưới rèn luyện.

- Tôi nghe theo lời anh, chủ tịch Vương.

Tôn Hạ Châu vừa rồi còn cảm thấy có chút thất lạc, nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy vui mừng như điên, nhưng ngay sau đó lại sinh ra cảm giác lo lắng. Bây giờ bí thư Dương và bí thư Trần Lộ Dao đã liên hợp lại với nhau, đã là hai người gây sự, chủ tịch Vương có thể sửa lại quyết định của bọn họ sao? Hắn nghĩ đến tình huống vừa rồi gặp mặt Lưu Truyền Pháp, trên mặt chợt lộ ra vẻ lo lắng.

Vương Tử Quân giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn mỉm cười nghiêng đầu dùng giọng thản nhiên nói:

- Cậu yên tâm, không có vấn đề gì cả.

Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay, trên mặt lại mang theo vẻ tự tin thật sự khó thể nào có được.

Hội nghị thường ủy sẽ được mở vào lúc sáu giờ ba mươi, khi Vương Tử Quân tiến vào trong phòng họp thì đã là phút thứ hai mươi tám.

Lúc này trong phòng họp đã tập trung phần lớn các vị thường ủy huyện ủy, đám người Tiếu Tử Đông và Đỗ Tự Cường thấy Vương Tử Quân đi đến thì đều khẽ gật đầu. Còn Tả Minh Phương, Hàn Minh Khải thì có thái độ khá mơ hồ, bọn họ nở nụ cười không một tiếng động với Vương Tử Quân, vẻ mặt trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc thì lại rất nghiêm túc.

- Chủ tịch Vương, ly trà của anh thật sự rất tinh xảo, ai cũng nói người biết hưởng thụ cuộc sống nhất khối chính quyền huyện Lô Bắc chính là chủ tịch Vương, theo tôi thấy thì những lời này là cực kỳ chuẩn xác.

Lưu Truyền Pháp là một vị thường ủy huyện ủy sắp xếp ở vị trí cuối cùng, nhưng hắn lại là người đầu tiên lên tiếng với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đặt ly trà của mình xuống bàn, sau đó hắn lên tiếng:

- Cái ly này là người ta cố gắng đưa vào tay tôi, nếu muốn nói tôi hiểu cuộc sống, thì thật sự là người đưa cái ly đến cho tôi mới biết hưởng thụ cuộc sống.

Hai người Vương Tử Quân và Lưu Truyền Pháp nói chuyện khá tùy ý, không chút khói lửa, thế nhưng càng là như vậy thì càng làm cho vài người cảm thấy trong lòng không yên. Bọn họ là thường ủy huyện ủy, bọn họ tự biết những người nơi đây đều không tầm thường, lần này có thể nói là quyết định hướng đi tương lai cho huyện Lô Bắc, là một cuộc quyết đấu quan trọng. Trước đó bí thư Dương từng nếm quả ngọt ở hội nghị thường ủy đầu tiên, bí thư Dương rõ ràng muốn tận dụng thanh kiếm nhân sự trong tay để khống chế và quét sạch tất cả chướng ngại trong huyện Lô Bắc.

Chủ tịch Vương trong mắt mọi người luôn là một vị lãnh đạo xảo quyệt đa trí, chủ tịch đã dùng sức của một mình mình để tạo ra vị trí và quyền thế ở huyện Lô Bắc, một người như vậy sẽ chấp nhận giao thân cho kẻ khác sao?

Đám người đang ngồi nơi đây ngoài Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông là những phần tử trung thành tuyệt đối với Vương Tử Quân, những người khác hầu như đều đã đến gặp mặt nói chuyện với bí thư huyện ủy. Đám người thường ủy huyện ủy nghĩ đến tình huống tiếp xúc nói chuyện với bí thư Dương, đều không khỏi cảm thấy có chút do dự.

Cửa phòng họp lại mơr ra, vào đúng phút thứ hai chín, hầu như là Vương Tử Quân chân trước vừa đến thì Dương Quân Tài và Trần Lộ Dao đã bước vào bằng chân sau, trên mặt bọn họ là nụ cười nhàn nhạt, càng tỏ ra mối quan hệ giữa bọn họ là cực kỳ khăng khít.

Dương Quân Tài nhìn thoáng qua bốn phía, khi hắn ngồi xuống vị trí của mình thì Trần Lộ Dao ngồi xuống bên phải Dương Quân Tài, nhưng đúng lúc ngồi xuống thì hắn lại đưa mắt nhìn và nở nụ cười với Vương Tử Quân.

- Chào các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp.

Dương Quân Tài lật quyển sổ bìa da màu đen của mình ra, trên mặt là nụ cười nhạt, khi hắn ngồi xuống vị trí chủ tịch của mình ở hội nghị thường ủy, cảm giác khống chế tất cả trong lòng bàn tay lại quay về với hắn.

Lúc này Dương Quân Tài muốn thông qua hội nghị thường ủy để đánh cho Vương Tử Quân ngã thật đau, muốn làm cho đám người Mạc gia chống mắt ra mà xem, rốt cuộc là kẻ nào tốt nhất, hắn muốn cho đám lão già ở Mạc gia phải hối hận.

Dương Quân Tài có thể nói là chất chứa oán niệm nhiều ngày với Vương Tử Quân, bây giờ hắn đã bắt được cơ hội, nào không phát tiết cho sướng?

Đám người Tả Minh Phương bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh lại, sổ trong tay cũng được lật ra. Lưu Truyền Pháp là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, hắn cũng mở bản ghi chép, bắt đầu ghi xuống vài chữ về ngày giờ tổ chức hội nghị thường ủy.

Lưu Truyền Pháp ghi chép vô cùng thận trọng, vì hắn cảm thấy đây chính là giai đoạn cực kỳ quan trọng trong lịch sử của huyện Lô Bắc, sẽ mở ra một thời đại mới.

- Các vị, hôm nay tôi tập trung mọi người trong hội nghị thường ủy, chủ yếu là có vài vấn đề cần thảo luận.

Dương Quân Tài khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu khá chậm rãi.

- Bí thư Dương, tôi còn có một việc cần báo cáo cho hội nghị thường ủy, chẳng biết có phù hợp không?

Chưa đợi Dương Quân Tài nói hết lời, bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương đã trầm giọng nói.

Tả Minh Phương nói làm cho Dương Quân Tài có chút mất hứng, nhưng dù hắn có mất hứng thì cũng không muốn đắc tội với một vị phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỷ luật đang có thái độ rất mơ hồ này. Thế là nụ cười trên mặt hắn không chút thay đổi, hắn cười gật đầu nói:

- Tất nhiên là có thể.

- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, các vị thường ủy, trước đó vài ngày ủy ban kỷ luật huyện ủy chúng tôi nhận được vài đơn tố cáo, nói khu quy hoạch có tồn tại vài vấn đề trong công tác đấu thầu. Sau khi tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật với nội dung các tờ đơn báo cáo, chúng tôi căn bản xác nhận tất cả đều là thật, đặc biệt là có cán bộ của khu quy hoạch có liên quan đến vụ này. Sau khi trải qua điều tra, chúng tôi đã xác định thật sự có vấn đề.

Tả Minh Phương nói rồi đưa phần tư liệu trong tay đặt lên mặt bàn.

Khu quy hoạch chính là hạng mục do chính một tay Vương Tử Quân lập ra, không phải bí thư Dương đã lôi kéo được bí thư Tả, bắt đầu tiến hành công kích Vương Tử Quân sao?

Ánh mắt đám người Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân, nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình thường trong mắt bọn họ, giống như chưa từng có gì phát sinh.

Tài liệu được đưa đến trước mặt Dương Quân Tài, bí thư Dương lật qua xem xét, thế là vẻ mặt không khỏi trở nên khó coi. Hắn xem hết tài liệu mà không lên tiếng, sau đó đưa cho Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân xem qua một lượt lại đưa sang cho Trần Lộ Dao.

Trần Lộ Dao cũng ý thức được có gì đó không đúng, khi hắn thấy tên vị cán bộ có liên quan là Lưu Truyền Pháp thì không khỏi cảm thấy đầu óc nổ ầm lên một tiếng, mà người bị điều tra có thao tác ngầm cũng chính là Lưu Truyền Pháp, tên này nhận hối lộ hai chục ngàn từ tay của Lý Quốc Quyền.

Trần Lộ Dao nhìn ba chữ Lưu Truyền Pháp mà không khỏi sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương, tâm tình tốt đẹp khi đi vào trong phòng họp đã không còn, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân càng tràn đầy phẫn nộ.

- Bí thư Tả, theo tôi được biết thì ủy ban kỷ luật các anh điều tra cán bộ cấp chính khoa đều phải có liên hệ với lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy, xin hỏi các anh đã thông qua bí thư Dương chưa?

Trần Lộ Dao đặt tài liệu xuống rồi trầm giọng nói.

Tả Minh Phương và Trần Lộ Dao đều là phó bí thư huyện ủy, nhưng nếu nói về tư cách thì Tả Minh Phương cũng không kém Trần Lộ Dao, thế cho nên ở vài vấn đề thì Tả Minh Phương thật sự không sợ Trần Lộ Dao. Bây giờ nghe thấy Trần Lộ Dao gây khó dễ cho mình, Tả Minh Phương cười lạnh một tiếng nói:

- Trước khi điều tra thì văn kiện bổ nhiệm đồng chí Lô Tân Phúc làm cán bộ cấp chính khoa còn chưa được đưa xuống.

Tả Minh Phương nói rồi nhìn sang Tôn Quốc Lương:

- Đồng chí trưởng phòng Quốc Lương, anh nói cho tôi xem văn kiện bổ nhiệm của đồng chí Lô Tân Phúc đưa xuống khi nào?

Tôn Quốc Lương nghiêng đầu suy nghĩ, thầm cảm thấy quá phiền phức, thầm nghĩ hai vị lãnh đạo tranh đấu cần gì phải kẹp tôi vào giữa để gây khó xử thế này? Nhưng tuy hắn có buồn phiền thế nào cũng chỉ có thể dùng giọng cực kỳ cầu thị nói:

- Văn kiện bổ nhiệm đồng chí Lô Tân Phúc mới đưa xuống được mười ngày.

Tả Minh Phương khẽ gật đầu không nói gì thêm mà Trần Lộ Dao cũng không còn gì để nói, sự thật là như vậy còn cãi cố làm gì?

Bầu không khí của phòng họp chợt trở nên cực kỳ quỷ dị.

Lô Tân Phúc là ai? Chính là anh tài đầu tiên lọt vào mắt xanh của bí thư Dương Quân Tài khi đến huyện Lô Bắc, là vị cán bộ đầu tiên được đề bạt ở một hội nghị thường ủy đầu tiên của bí thư Dương. Khi đề bạt Lô Tân Phúc thì bí thư Dương từng mở miệng ca tụng một phen, nào là đồng chí này chịu khó công tác, tác phong tốt, là một mầm mống tốt, giống như nếu không đẩy Lô Tân Phúc lên vị trí cục trưởng cục tư pháp, sợ rằng sẽ phải mở miệng xin lỗi tất cả nhân dân huyện Lô Bắc.

Một mầm mống tốt, thật sự là mầm mống tốt, phòng tổ chức mới đưa văn kiện bổ nhiệm xuống được mười ngày mà người này đã bùng phát ra đủ mọi vấn đề, nào là tham ô, hơn nữa còn lợi dụng lợi ích tập thể để tham ô. Loại người tham ô hủ bại còn được đề bạt, như vậy nói rõ vấn đề gì?

Khi đó dù không có cơ chế truy cứu trách nhiệm, thế nhưng tính hiệu quả của một màn hài kịch này như một cái tát thật mạnh lên mặt Dương Quân Tài. Chẳng hiểu gì về người ta, đây không phải là chẳng hiểu gì cả sao? Mà một vị bí thư không biết rõ ai ra ai, làm gì có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự? Dựa vào lý lẽ gì để được người ta tiếp nhận?

- Đúng là quá mất mặt.

Đỗ Tự Cường sau khi xem xong tài liệu thì vỗ bàn thật mạnh nói:

- Huyện ủy chính quyền chúng ta đã vì tranh thủ khoản tài chính này mà chạy đi đủ mọi ngã đường, mất không ít sinh lực. Vốn cho rằng sẽ tạo ra một hạ tầng tốt đẹp cho khu quy hoạch, không ngờ lại bị đám phần tử tham ô hủ bại vô lương tâm này làm loạn, đúng là tuyệt đối không thể bỏ qua, cần phải giết một người mà răn vạn người, phải điều tra đến cùng.

Đỗ Tự Cường là một vị phó bí thư, tuy không có thứ tự quá cao thế nhưng bây giờ lên tiếng nói rõ ý kiến cũng làm cho người ta khó thể nào phản bác.

Dương Quân Tài cảm thấy da đầu run lên, hắn run rẩy lấy từ trong cặp ra một điếu thuốc, vì chuyện điều chỉnh nhân sự sắp tới mà hắn cảm thấy rất đắc ý, bây giờ tất cả bị đánh tan, không còn tung tích gì. Lúc này hắn mới biết mình đang tiếp nhận một đả kích lớn nhất từ trước đến nay.

Vương Tử Quân không nể tình chỉ là một chuyện nhỏ, có thể cười cho qua, không đáng kể; thế nhưng mình là một vị bí thư huyện ủy, không biết gì về người ta, người mình đề bạt còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị ủy ban kỷ luật tìm được chứng cứ tham ô hủ bại, đây không phải là đáng chê cười sao?

Không hiểu gì về cán bộ được đề bạt, dù thế nào thì cái mũ này chụp lên đầu cũng làm cho Dương Quân Tài không còn bất kỳ quyền uy nào trên phương diện nhân sự.

Những vị thường ủy khác sẽ đồng ý với ý kiên của hắn sao? Tuy bí thư huyện ủy có quyền một phiếu phủ quyết, thế nhưng hắn là bí thư huyện ủy khống chế một phương, quyền lợi này sao có thể sử dụng một cách dễ dàng?

Ánh mắt Dương Quân Tài đã rơi lên người vị chủ tịch huyện nhỏ hơn mình năm sáu tuổi ngay bên cạnh, hắn biết rõ trong chuyện này có chỉ thị của Vương Tử Quân. Chính hắn muốn sử dụng hội nghị thường ủy lần này để cho đối phương phải ngã chúi đầu, thế nhưng nó lại là hội nghị thường ủy làm mình bị người ta chê cười, người này cũng quá âm hiểm rồi.

Dương Quân Tài nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn nghĩ đến chuyện kết cục sự việc sẽ không biến đổi vì ý nghĩ của mình, thế là trong lòng không khỏi bùng lên ý lạnh. Hèn gì có người nói Vương Tử Quân này là cáo già, với thủ đoạn của đối phương vào lúc này, nào có một con cáo nào so sánh được? Tình huống này không khỏi làm cho Dương Quân Tài khâm phục sự bình tĩnh của Vương Tử Quân, rõ ràng có thể bình tĩnh trong thời gian dài như vậy, mãi đến lúc vào trận chiến mới vung nắm đấm, một chiêu chế địch.

Đúng lúc mình vừa có được chút uy tín thì đối phương đã vung tay đánh tan tất cả, dù sau này Dương Quân Tài có hùng mạnh trở lại, sợ rằng đây sẽ là một tình huống khó thể nào quên được.

Dương Quân Tài không khỏi cảm thấy đau đớn, nhưng dù có đau thì hắn cũng phải tỏ ra bình tĩnh, nếu không chỉ sợ mình sẽ làm ra trò cười.

Tài liệu được truyền cho mọi người cùng đọc, đám thường ủy huyện ủy sau khi xem xong cũng không lên tiếng, nhưng ánh mắt người nào cũng nhìn về phía Dương Quân Tài và Vương Tử Quân.

- Những chuyện thế này thật sự làm cho người ta phẫn nộ, không ngờ loại cán bộ tham ô hủ bại thế này còn được đề bạt lên chức, có phải là chúng ta có vấn đề hay không? Nếu không thì loại cán bộ cặn bã thế này sao có thể được đề bạt?

Nếu so sánh với những lời trưởng thành lão luyện của Đỗ Tự Cường, những lời của Tiếu Tử Đông căn bản là chĩa lên mũi súng.

Tất nhiên những lời như vậy không cần nói thì ai cũng hiểu, mũi súng chĩa vào Dương Quân Tài, mà vẻ mặt Dương Quân Tài cũng đỏ mặt tía tai, nhưng hắn thật sự không có được một câu phản kích.

Dương Quân Tài đuối lý như vậy còn gì để nói? Thật sự giống như đi chơi gái bị bắt tại gường, dù mình có giải thích thế nào thì cũng là giấu đầu lòi đuôi.

Lưu Truyền Pháp là đại tổng quản của Dương Quân Tài, tất nhiên hắn không muốn lãnh đạo của mình chịu uất ức và á khẩu không nói được lời nào. Hắn khẽ ho khan một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Phương diện đề bạt đồng chí Lô Tân Phúc là quyết định của cả hội nghị thường ủy, chủ tịch Tiếu, anh nói như vậy là không đúng.

- Thật sao? Là quyết định của cả hội nghị thường ủy? Chủ nhiệm Lưu, làm phiền anh xem xét lại bản ghi chép của hội nghị thường ủy ngày hôm đó, anh viết thế nào thì đọc rõ ràng cho mọi người nghe xem.

Tiếu Tử Đông dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Lưu Truyền Pháp rồi lạnh giọng nói.

Lúc này Dương Quân Tài mới biết trên chuyện của Lô Tân Phúc thì chính mình đã tự trói tay trói chân mình, lúc này rõ ràng là hắn bị người ta nhổ sạch lông mà không dùng nước sôi, chỉ có thể để mặc cho người ta quyết định, dù có tức giận đến mấy cũng chỉ có thể nuốt hết răng gãy vào trong bụng mà thôi.

- Anh...

Lưu Truyền Pháp thật sự rất tức giận nhưng cũng không biết nên làm sao cho tốt, dù sao thì có một sự thật quá rõ ràng: Lô Tân Phúc chính là người được lãnh đạo của mình tán dương hết lòng, đồng thời lại được bí thư Trần Lộ Dao kẻ xướng người họa, cuối cùng mới xem như miễn cưỡng thông qua.

- Tốt lắm, bây giờ không phải là lúc xem xét trách nhiệm của ai, trước mắt cần thảo luận nên xử lý vấn đề của Lô Tân Phúc như thế nào. Bí thư Dương, anh xem vụ án này nên điều tra xử lý thế nào?

Vương Tử Quân vung tay lên với Lưu Truyền Pháp và Tiếu Tử Đông, sau đó hắn cung kính xin chỉ thị của Dương Quân Tài.

Dương Quân Tài thầm hừ một tiếng, vẻ mặt tức giận đến mức tái nhợt, nhưng hắn cũng không làm được gì. Việc đã đến nước này thì cũng cần hắn bày tỏ thái độ cho rõ ràng, nếu Vương Tử Quân đã quyết định muốn cầm chuyện này để đối phó với mình, dù mình có tránh thế nào cũng không xong, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để đối kháng. Người ta đang nắm đằng chuôi, hơn nữa tên kia tham ô mà không có một thành tích nào, tối thiểu nhất của một viên quan chính là liêm khiết, người này không có chút tài đức nào, còn có gì để nói?

Dương Quân Tài nhìn ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía mình, hắn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng suy nghĩ nói:

- Chủ tịch Vương, đối với loại người này thì tôi thấy nên cách chức điều tra, mà phải điều tra đến cùng.

- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Dương, bí thư Tả, ủy ban kỷ luật các anh cứ yên tâm phá án, nếu gặp phải bất kỳ khó khăn nào cứ đến tìm tôi và bí thư Dương, tôi và bí thư Dương nhất định sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho các anh, nhất định sẽ giải quyết tốt cho các anh.

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Tả Minh Phương, sau đó thản nhiên nói.

Dương Quân Tài nhìn Vương Tử Quân đang rất tiêu sái tự nhiên trong phòng họp thường ủy huyện ủy, trong lòng hắn cảm thấy rất ngột ngạt. Lúc này ắhn cảm thấy phòng họp giống như là nhà của Vương Tử Quân, chính mình giống như chỉ là một con rối mà thôi.

- Tốt, nếu đã có sự giúp đỡ của hai vị lãnh đạo, ủy ban kỷ luật sẽ dễ dàng công tác hơn.

Tả Minh Phương nói rồi vươn tay về phía chiếc điện thoại trong phòng họp.

Vẻ mặt đám thường ủy huyện ủy liên tục biến đổi từ khi Tả Minh Phương cầm điện thoại đến lúc cúp điện thoại, nhưng tất cả đều không dám nói gì.

Bầu không khí trong phòng họp thật sự làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở, đúng lúc Đỗ Tự Cường lên tiếng:

- Lô Tân Phúc này vừa lên làm cục trưởng cục tư pháp thì đã bị bắt, loại chuyện này nói ra cũng không dễ nghe, tôi cảm thấy chuyện này nên được khống chế trong phạm vi nhỏ, cố gắng không nên khuếch tán ra ngoài.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status