Bí Thư Trùng Sinh

Chương 365: Giúp đỡ hàng xóm

/1843


Vương Tử Quân nghĩ đến nụ cười có chút hưng phấn của Lâm Thụ Cường khi sắp xếp phòng ở cho mình mà đột nhiên hiểu rõ vấn đề, đây là Lâm Thụ Cường lén ngáng chân mình, nếu những người kia biết được thân phận của mình, không phải sẽ đẩy mình lên lò nướng sao?

Nếu như mình không chịu nổi mà dọn nhà chạy đi, tất nhiên sẽ tạo nên một trò cười cho cán bộ trong văn phòng tỉnh ủy, xem ra đoàn thanh niên tỉnh cũng không phải một vùng nước yên tĩnh. Lúc này Vương Tử Quân vừa mới đến nhận chức đã có người đào sẵn một cái hố chờ nhảy vào.

Vương Tử Quân tự nghĩ mình cũng không phải hạng người thích dàn xếp ổn thỏa, khi đến đoàn thanh niên tỉnh thì hắn xác định cho mình một nguyên tắc, không đòi tiền, không đòi quyền, sống tốt qua ngày, không cầu có công, chỉ cần được thông qua. Hắn chỉ cần vững vàng qua thời gian quá độ là được, hai năm sau hắn sẽ tìm hướng phát triển mới.

Vương Tử Quân căn cứ vào những suy xét đó của mình mà sinh ra tâm lý an tâm công tác, chỉ mong nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng lúc này lại có việc xảy ra, hắn giống như một con nhím xù lông ra ngoài, đồng thời hắn cảm thấy mình nên để lộ ra chút răng nanh, con bà nó hổ không phát uy thì người ta sẽ nghĩ rằng hắn là mèo bệnh.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì chợt nghe thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói:

- Các anh có nghe nói gì không, khu nhà của chúng ta rất có thể sẽ tiếp đón một vị phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh đến ở, không phải chuyện nhà máy in của chúng ta không được giải quyết sao, chúng ta đi tìm hắn ta nhé?

- Hì hì, biện pháp này rất tốt, nếu hắn không giải quyết cho chúng ta, như vậy mỗi ngày chúng ta đều quậy phá cho hắn ăn không ngon ngủ không yên.

Vương Tử Quân cũng không còn tâm tư tiếp tục nghe hết câu chuyện của đám người bên ngoài, hắn đóng cửa sổ lại, sau đó bước đi thong thả trong nhà.

- Tút, tút, tút!

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên từ trong cặp, Vương Tử Quân lấy ra xem, là điện thoại của Trương Lộ Giai. Khi vừa nghe máy thì Trương Lộ Giai đã khẽ hỏi:

- Cậu đã dùng cơm chưa?

- Đã ăn rồi.

Vương Tử Quân hiểu ý của Trương Lộ Giai, hắn là quan mới đến nhận chức, dưới tình huống bình thường thì ban ngành sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần.

- Thế nào, người phụ nữ sắt kia cũng không chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho cậu sao?

Trương Lộ Giai thật sự lắp bắp kinh hãi, trong giọng nói thật sự rất bất mãn với thái độ của Âu Dương Dương, giống như con nhà mình ra ngoài bị kẻ khác ức hiếp vậy.

Vương Tử Quân nghe được những lời hỏi thăm ân cần của Trương Lộ Giai thì cảm thấy tâm tình tốt hơn vài phần, hắn dùng giọng không có vấn đề gì nói:

- Biết đâu không phải là cố ý, hôm nay bí thư Âu Dương được chủ tịch Tề gọi đi, tôi cũng không được gặp mặt chị ấy.

Trương Lộ Giai khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp:

- Có phải là Tề Chính Hồng cố ý ép cậu không?

Vương Tử Quân cũng không đồng ý với suy đoán của Trương Lộ Giai, hắn thấy Tề Chính Hồng dù không có hứng thú với mình, cũng không tiếc ra tay chèn ép mình, thế nhưng cũng không cần dùng đến những thủ đoạn xấu xa như thế này làm gì. Nếu như dùng loại thủ đoạn này để gõ đầu Vương Tử Quân, như vậy cũng quá tổn hại đến danh dự của một vị thường ủy tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh.

- Sẽ không đâu.

Vương Tử Quân trả lời một câu, sau đó hắn nói tiếp:

- Chị biết hôm nay bên phía tỉnh ủy có chuyện gì xảy ra không? Tôi vừa đi đến báo danh đã gặp người đến kêu oan.

- Điều này là khó tránh khỏi, bây giờ có rất nhiều nhà máy xí nghiệp không phát tiền lương cho công nhân, vì thế chỉ có thể tìm đến chính quyền mà thôi.

Trương Lộ Giai nói đến đề tài này thì giọng điệu có chút trầm trọng, nhưng sau đó nàng nhanh chóng thay đổi chủ đề, nàng ân cần hỏi thăm hoàn cảnh của Vương Tử Quân:

- Bây giờ cậu đã xác định chỗ ở chưa? Còn thiếu thứ gì không?

- Đã được sắp xếp chỗ ở, là một căn hộ hai gian, thật sự khá tốt nhưng không có bất kỳ vật dụng hay gia cụ nào, cần phải mua về mới được. Hơn nữa quan trọng là còn thiếu một nữ chủ nhân lúc lạnh lúc nóng.

Vương Tử Quân ở cùng một chỗ với Trương Lộ Giai thì cảm thấy mình đặc biệt thả lỏng, những khao khát trong lòng bị đè nén lập tức trở nên tươi mới, thế cho nên cực kỳ thẳng thắn và sảng khoái.

Đầu dây bên kia trầm ngâm một chút, một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói oán hận của Trương Lộ Giai:

- Cậu tạm thời cứ ở lại nơi đấy đi, muốn có nữ chủ nhân thì cứ tìm đại một cô em nào đấy cũng được.

Trương Lộ Giai cũng mười phần ghen tuông, lời nói có hương vị chua như giấm, nhưng ngay sau đó nàng cũng chuyển sang chính đề, còn nói sẽ đi tìm mua gia cụ cho Vương Tử Quân, hắn cứ an tâm công tác.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thong thả đi lại trong phòng, lúc này cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Hắn mở cửa đi ra ngoài, khi xuống lầu thì cầu thang rât im ắng nhưng trong không khí lại đầy hương vị cơm canh, rõ ràng các hộ gia đình ở đây đều đang dùng cơm.

Chiếc xe đạp Phượng Hoàng có hơi cũ vẫn lẳng lặng nằm ở đầu bậc cầu thang, tuy hình thứ của nó có hơi cũ thế nhưng lại rất sạch sẽ. Vương Tử Quân nhìn chiếc xe đạp mà trong lòng chợt lóe lên hình ảnh của nữ chủ nhân.

Buổi chiều Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình, sau đó có một cô gái hơn hai mươi tuổi đi đến. Cô gái này có hơi mập, gương mặt hình tròn, hai mắt rất to, đặc biệt là hai cái răng cửa đáng yêu, nhìn qua rất thú vị. Vương Tử Quân thầm có ý nghĩ xấu xa, cô gái này có bộ dạng thật sự giống như một con thỏ mập.

Cô gái vừa bước vào cửa thì đã cười với Vương Tử Quân:

- Chào bí thư Vương, tôi là Chung Địch Hồng, bí thư Âu Dương mời ngài đến gặp mặt.

Bí thư Âu Dương tất nhiên là Âu Dương Dương, xem ra vị bí thư đoàn thanh niên tỉnh đã quay về Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nở nụ cười ôn hòa với Chung Địch Hồng, sau đó lên tiếng đồng ý:

- Được, tôi biết rồi, Tiểu Chung, cô nói bí thư Âu chờ một chút, tôi sẽ qua ngay.

Chung Địch Hồng lên tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Chung Địch Hồng bỏ đi thì Vương Tử Quân cũng không lập tức đi đến phòng làm việc của bí thư Âu Dương Dương, hắn đợi qua ba phút mới chậm rãi đi về phía phòng làm việc của bí thư Âu Dương.

Vương Tử Quân gõ cửa đi vào phòng làm việc của bí thư Âu Dương Dương, lúc này bí thư Âu Dương mặc một bộ trang phục công sở màu xanh nhanh chóng đứng lên, đi ra khỏi bàn làm việc. Nàng tỏ ra rất nhiệt tình, gương mặt tươi sáng, nhìn qua thật sự rất tinh tế, thật sự rất giỏi giang, hơn nữa toàn thân lại bùng ra khí chất xinh đẹp lịch sự và cực kỳ tao nhã.

- Bí thư Vương, sáng hôm nay chuẩn bị nghênh đón anh, không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra, lại bị chủ tịch Tề gọi sang. Xin lỗi anh, anh vào đây, mời anh ngồi.

Âu Dương Dương vừa nói vừa đưa tay ra với Vương Tử Quân.

Nếu dựa theo độ tuổi được ghi trên hồ sơ thì Âu Dương Dương vừa mới bốn mươi, nhưng lúc này nhìn qua thì thấy nàng là một người bảo dưỡng làn da rất tốt, gương mặt lại rất mịn màng, thật sự giống như một người phụ nữ ba mươi tuổi. Khoảnh khắc khi bàn tay mịn màng tiếp xúc với bàn tay của Vương Tử Quân, hắn chỉ cảm thấy thật sự ấm áp và trơn láng.

Vương Tử Quân thật sự cảm taj sự quan tâm của bí thư Âu Dương với mình, sau đó hai người ngồi xuống ghế sa lông. Lúc này thư ký Chung Địch Hồng của Âu Dương Dương cũng nhanh chóng tiến vào rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó thức thời lui ra ngoài, thuận tiện khép hờ cửa phòng làm việc của Âu Dương Dương.

Giọng điệu của Âu Dương Dương là không quá lớn, nhưng Vương Tử Quân lại rõ ràng cảm thấy nàng nói chuyện với mình thì rất thích khống chế tiết tấu nói chuyện, đây rõ ràng là một người phụ nữ cực kỳ thích khống chế. Vương Tử Quân vừa cho ra một định luận với Âu Dương Dương, hắn vừa khẽ trả lời những câu hỏi của bí thư Âu Dương.

Âu Dương Dương hỏi tình hình ăn ở của Vương Tử Quân ở thành phố Sơn Viên, sau đó đột nhiên thay đổi chủ đề:

- Bí thư Tử Quân, tôi giơi hai tay đồng ý với sự kiện anh đến đoàn thanh niên tỉnh nhận công tác, cơ quan chúng ta cần những người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú như anh, vừa trẻ tuổi vừa ổn định, lại có ý nghĩ và có con đường phát triển riêng. Tôi hy vọng sau này chúng ta có thể phối hợp ăn ý với nhau trong công tác, sẽ làm tốt công tác ở cơ quan, như vậy mới không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức với chúng ta.

Âu Dương Dương nói đến tổ chức thì nở nụ cười cực kỳ thanh thoát như bầu trời mùa xuân, ánh mắt sáng ngời nhìn vào Vương Tử Quân cả chục giây. Dù nàng nói rất đường hoàng nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe lọt tai và hiểu ý, Âu Dương Dương rõ ràng đang nói bóng nói gió với mình: Tôi là lãnh đạo đứng đầu đoàn thanh niên tỉnh, anh cần phải bày ra vị trí chính đáng của mình.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Cám ơn bí thư Dương đã tín nhiệm, con người của tôi dù có chút kinh nghiệm làm bí thư đoàn trường nhưng phần lớn thời gian còn lại đều công tác ở dưới tuyến xã huyện, sau này chỉ mong bí thư Âu Dương chỉ bảo nhiều hơn.

- Bí thư Tử Quân, anh quá khách khí rồi, anh đi vào khối đoàn thanh niên tỉnh, như vậy chúng ta là người một nhà, sao có thể tách biệt ra được? Hơn nữa công tác ở đoàn thanh niên tỉnh cũng không khác biệt gì so với tuyến xã huyện, chỉ cần chú ý một chút ở phương diện điều lệ là được. Tôi tin bí thư Vương sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác mà thôi.

Âu Dương Dương nâng ly trà bằng bạch ngọc lên, sau đó nàng cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Âu Dương Dương cười, Vương Tử Quân cũng cười, vô tình hai người đều cười rất vui vẻ giống như mới quen đã thân, đã sớm hiểu biết sâu sắc về nhau.

Nhưng cuộc nói chuyện ngắn gọn với Âu Dương Dương cũng làm cho Vương Tử Quân cho ra được nhiều cảm nhận, Âu Dương Dương rõ ràng muốn nói cho hắn biết: Công tác trong đoàn thanh niên tỉnh thì cần phải tuân thủ quy củ, không những tuân thủ quy củ của cơ quan, còn phải tuân thủ quy củ của Âu Dương Dương.

Hèn gì người ta cho Âu Dương Dương danh hiệu người phụ nữ sắt, xem ra Âu Dương Dương này cũng không đơn giản. Nhưng những loại người thế này cũng không phải Vương Tử Quân chưa từng gặp qua, hắn trước nay còn dám chơi trò cao tay với Dương Độ Lục, bây giờ thấy Âu Dương Dương không phải là đèn cạn dầu, thế nhưng Vương Tử Quân lại không sinh ra cảm giác gặp phải kẻ địch hùng mạnh.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không còn là một Vương Tử Quân của kiếp trước, vài năm lăn lộn trong quan trường và kinh nghiệm kiếp trước làm cho cách đối nhân xử thế của hắn càng thêm khéo léo, lúc này hắn đứng lên nói:

- Tôi xin hướng về phía bí thư Âu Dương để học tập, cũng xin kính chào bí thư Âu Dương.

Âu Dương Dương bị tư thái của Vương Tử Quân vào lúc này làm cho nở nụ cười, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt lóe lên hào quang. Dưới tình huống bình thường thì lãnh đạo đứng hàng thứ hai khi mới đến nhận chức vào gặp lãnh đạo thường sinh ra cảm giác co cóng tay chân, bộ dạng cung kính, không ngờ tên này không những không sinh ra cảm giác sợ hãi, ngược lại còn có thể nói ra một lời đùa giỡn như vậy.

Vương Tử Quân có thể là người đứng đầu một phương, hơn nữa lại là người có danh vọng và quyền lực, xem ra cũng không phải là loại người đơn giản. Âu Dương Dương càng cho ra đánh giá khá cao với Vương Tử Quân, nhưng lúc này nàng cũng không tiếp tục đi sâu vào phương diện thăm dò Vương Tử Quân, nàng nói đến vấn đề phân công công tác.

Thực tế cũng không có gì để nói nhiều, trước khi Vương Tử Quân đến công tác thì có một vị phó bí thư của đoàn thanh niên tỉnh xuống tuyến dưới làm phó chủ tịch thành phố, những gì mà vị phó bí thư kia để lại sẽ rơi vào trong tay Vương Tử Quân. Nói đơn giản thì việc phân công cho Vương Tử Quân ở đoàn thanh niên tỉnh đã cơ bản được xác định, chủ yếu là quản lý các công trình thanh niên, đảng đoàn của các trường, các đoàn thanh niên của địa phương, còn có cả công tác của tạp chí thanh niên.

Thông qua cuộc nói chuyện với Âu Dương Dương thì Vương Tử Quân thật sự có chút hiểu biết về lĩnh vực phân công của mình, nhưng sau đó còn cần được thông qua trong hội nghị ban ngành theo đúng trình tự. Lúc này xem như Âu Dương Dương đã sớm đưa ra thông tin cho Vương Tử Quân, để hắn không sinh ra cảm giác mới lạ.

Khi hai bên đang nói chuyện thăm dò lẫn nhau, đúng lúc này tiếng gõ cửa trong trẻo khẽ vang lên.

Âu Dương Dương nhíu mày, nàng thuận miệng nói một câu mời vào.

- Chào bí thư Âu Dương, chào bí thư Vương.

Chủ nhiệm văn phòng Lâm Thụ Cường đi vào cửa, trên mặt hắn là nụ cười cung kính. Dù hắn chào bí thư Âu Dương Dương và cả Vương Tử Quân, thế nhưng ánh mắt của hắn căn bản không thèm nhìn sang Vương Tử Quân.

- Chủ nhiệm Lâm, có chuyện gì sao?

Âu Dương Dương đưa mắt nhìn Lâm Thụ Cường rồi trầm giọng hỏi.

Dưới ánh mắt chăm chú của Âu Dương Dương, Lâm Thụ Cường dùng giọng cực kỳ thận trọng nói:

- Bí thư Âu Dương, vừa rồi văn phòng khối chính quyền tỉnh gọi điện thoại đến, nói rằng thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh sẽ cùng đàm phán với chị về việc giải quyết vấn đề của các công nhân nhà máy in.

Âu Dương Dương khẽ cau mày, sau đó nàng vung tay lên nói:

- Tôi biết rồi.

Âu Dương Dương nói rồi nhìn về phía Lâm Thụ Cường:

- Chuyện chỗ ở của bí thư Vương đã sắp xếp xong chưa.

- Thưa bí thư Âu Dương, tất cả đã sắp xếp xong, cũng đã phái người quét dọn, chẳng qua còn thiếu các vật dụng và gia cụ.

Lâm Thụ Cường nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng như nịnh nọt nói:

- Bí thư Vương, chủ yếu là suy xét đến phương diện sở thích của ngài, nếu ngài có gì cần thì nói với tôi một tiếng, tôi có một người bạn mở cửa hàng bán lẻ gia cụ.

Vương Tử Quân cười cười, tuy Lâm Thụ Cường cười rất sáng lạn, nhưng Vương Tử Quân cũng nhìn vào trò sắp xếp phòng để thấy rõ vị chủ nhiệm văn phòng này có tâm tư chơi xấu mình, chẳng qua lúc này hắn không muốn xé toang da mặt với đối phương.

- Cám ơn chủ nhiệm Lâm, nếu có gì cần thì tôi sẽ nhờ đến anh, đến lúc đó cũng mong anh đừng cảm thấy phiền toái.

- Bí thư Vương, anh quá khách khí rồi.

Lâm Thụ Cường nhìn bộ dạng ôn hòa của Vương Tử Quân, gương mặt không khỏi săn lại, một luồng khí lạnh bùng lên từ trong mắt.

Âu Dương Dương căn bản không quan tâm đến những vấn đề thế này, nàng cầm lấy một bản ghi chép hội nghị trên bàn làm việc, sau đó quay sang nói với Vương Tử Quân và Lâm Thụ Cường

- Bí thư Vương, thư ký trưởng Quan tự mình triệu kiến, tôi cũng không thể không đi, vốn định tâm sự với anh thêm một lúc nữa, xem ra bây giờ cũng chỉ có thể để dịp khác mà thôi.

- Bí thư Âu Dương cứ bận rộn công tác, chúng ta ở cùng một tầng, nếu ngài có rảnh thì cứ nói một tiếng, tôi đảm bảo sẽ nhanh chóng đến xin chỉ thị.

Vương Tử Quân cười cười nói với Âu Dương Dương.

Âu Dương Dương cũng không khách khí, nàng phân phó một câu với Lâm Thụ Cường, sau đó xoay người đi ra ngoài phòng làm việc. Lâm Thụ Cường cũng rất quen thuộc với tình huống xuất hành của Âu Dương Dương, hắn theo sát Âu Dương Dương đi ra ngoài.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình thì chuẩn bị xem xét văn kiện, dù là bây giờ chưa chính thức được phân công thế nhưng hắn vẫn muốn tìm hiểu sơ lược về lĩnh vực công tác của mình. Nhưng buổi chiều hắn cũng không được thanh nhàn, buổi sáng không ai đến thăm hỏi, nhưng bây giờ đám cán bộ có danh dự và uy tín trong cơ quan bắt đầu tụ tập về phòng làm việc của hắn. Dù những người này chủ yếu đến bắt chuyện để hai bên quen mặt nhau, nhưng dù là như vậy thì một buổi chiều của Vương Tử Quân cũng xem như trôi qua khá nhanh.

- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Âu Dương gọi điện thoại về, nói rằng trước mắt còn đang ở trong phòng làm việc của thư ký trưởng, tối nay không có thời gian mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, mong anh tha thứ cho.

Khi phòng làm việc của Vương Tử Quân đang cực kỳ náo nhiệt thì Lâm Thụ Cường đi vào và lớn tiếng nói.

Đám cán bộ đang nói chuyện với Vương Tử Quân chợt ngây người, bọn họ nhìn Vương Tử Quân, càng có vài người nở nụ cười nhàn nhạt.

Đám người này là cán bộ cơ quan, có kẻ nào không giỏi nhìn mặt người và nghe tiếng quỷ? Bọn họ đã nghe được nhiều thứ trong lời nói vừa rồi của Lâm Thụ Cường, hơn nữa bọn họ là những lão cán bộ của đoàn thanh niên tỉnh, tất nhiên bọn họ hiểu Lâm Thụ Cường làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Thụ Cường, sau đó hắn dùng giọng không thèm quan tâm nói:

- Bí thư Âu Dương bận rộn công tác cả ngày mà còn lo lắng đến chút chuyện nhỏ như vậy, tất cả đều là người một nhà, cũng không có vấn đề gì cả.

- Đúng rồi, khi tôi chưa đến đoàn thanh niên tỉnh công tác thì đã nghe nói bí thư Âu Dương là một đầu bếp rất giỏi. Nếu chị ấy muốn bổ sung bữa tiệc đón gió tẩy trần cho tôi, không bằng lợi dụng khi nào chị ấy rãnh rỗi, chúng ta mời chị ấy xuống bếp, làm vài món cho mọi người cùng thưởng thức, coi như ăn lộc của lãnh đạo.

Vương Tử Quân nói một câu rất khẽ và tùy ý, bầu không khí ngưng trọng trong phòng chợt tan biến trong vô hình, cũng có vài vị cán bộ nở nụ cười với lời nói của Vương Tử Quân.

Lâm Thụ Cường cũng cười nhưng nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng, lúc này hắn đột nhiên ý thức được bí thư Vương đột nhiên nhảy đến chiếm lấy vị trí của mình cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Vẻ mặt Lâm Thụ Cường chợt biến đổi trong tiếng cười của đám cán bộ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, đối phương không phải đơn giản thì thế nào? Nếu đã vào ở trong khu ký túc xá của tạp chí thanh niên, thế thì xem như kết thúc cuộc sống an lành đi.

- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, tôi sẽ truyền đạt lời đề nghị của anh cho bí thư Âu Dương.

Lâm Thụ Cường nhanh chóng khôi phục lại nụ cười tươi rói của mình, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vì sắp đến giờ tan tầm nên đám cán bộ đến phòng của Vương Tử Quân cũng dần tản đi, Vương Tử Quân cũng nhanh chóng thu dọn tài liệu rồi đi về phía ổ tình yêu của hắn và Trương Lộ Giai.

Nhưng khi Vương Tử Quân còn chưa kịp bắt xe thì nhận được điện thoại của Trương Lộ Giai, nói là đã chọn xong dụng cụ gia đình cho hắn, đã để Trương Thiên Tâm đưa đến, yêu cầu hắn đi tiếp nhận.

Vương Tử Quân vừa xuống xe ở khu ký túc xá tạp chí thanh niên thì thấy Trương Thiên Tâm xuất hiện trước mặt với gương mặt đầy nụ cười. Những ngày qua Vương Tử Quân bận rộn công tác nên cũng không có nhiều thời gian liên lạc với Trương Thiên Tâm. Bây giờ nhìn gương mặt tươi cười của Trương Thiên Tâm, hắn chợt cảm thấy mình ít liên lạc với Trương Thiên Tâm căn bản cũng chỉ vì nguyên nhân được Trương Lộ Giai đến bên cạnh chăm sóc.

- Đến thành phố Sơn Viên mà không liên lạc với tôi, có phải cậu sợ tôi không có tiền tiếp đãi không?

Trương Thiên Tâm tùy tiện nở nụ cười với Vương Tử Quân, sau đó khẽ đấm lên vai Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt thẳng thắn của Trương Thiên Tâm thì cũng cười ha hả nói:

- Đây không phải là quá bận rộn sao? Vừa phải giao tiếp công tác, vừa đến báo danh, thật sự là bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi.

- Ôi, người chết vì tài, chim chết vì thức ăn, làm quan cũng không phải vì cái mũ ô sa trên đầu sao? Được rồi, không nói đến những vấn đề kia nữa, thế này đi, cậu xem, tất cả gia cụ này đều do chị gái tôi tự mình chọn lựa, cậu thu nhận rồi chiết xuất chút máu mời tôi một bữa cơm, được chứ?

Trương Thiên Tâm kéo tay Vương Tử Quân rồi đi về phía một chiếc xe tải đậu ở phía bên kia.

Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao với gia cụ, nhưng đó là gia cụ của Trương Lộ Giai mua cho mình. Có câu nói: Khó thể nhận ân huệ của mỹ nhân, hắn nghĩ đến tình huống khi Trương Lộ Giai đi chọn gia cụ cho mình, có lẽ đã phải đắn do suy tính và chọn lựa khá lâu.

Vương Tử Quân nhìn bộ sa lông trắng, bàn làm việc màu đen khá rộng rãi trên xe tải, trong lòng chợt bùng lên cảm giác ấm áp. Hắn cầm chìa khóa nhà rồi nói với Trương Thiên Tâm:

- Đi, chúng ta lên lầu trước rồi nói sau.

- Reng, reng, reng...

Tiếng chuông xe đạp trong trẻo lại vang lên trong tai Vương Tử Quân, hắn không nhịn được phải quay đầu lại nhìn. Vẫn là chiếc xe đạp cũ, vẫn là thiếu nữ xinh đẹp kia, thiếu nữ và chiếc xe đạp Phượng Hoàng dưới bầu trời triều làm cho người ta sinh ra cảm giác xúc động khó tả.

- Chú à, chú thật sự ở lại đây sao?

Thiếu nữ thấy Vương Tử Quân thì trên gương mặt như ngọc chợt lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Từ cách xưng hô bạn học đến chú, thật sự là một khác biệt quá lớn!"

Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút thất lạc, nhưng hắn vẫn gật đầu với cô gái kia:

- À, sau này sẽ trở thành hàng xóm của cô.

- Có cần tôi hỗ trợ không?

Thiếu nữ vội vàng dừng xe ở bên cạnh, sau đó dùng tay lau trán bóng nói.

- Không cần, cô tranh thủ về nhà đi.

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.

- Vậy có chuyện gì chú cứ gọi cháu một tiếng là được.

Thiếu nữ xách cặp chậm rãi chạy lên lầu.

- Này, Tử Quân, thì ra núi sâu sinh ra chim đẹp, không ngờ trong khu ký túc xá heo hút thế này lại có một thiếu nữ xinh đẹp như thế. Tôi đã quyết định rồi, kiếp này nếu không phải là cưới cô ấy, tôi sẽ không lấy vợ.

Khi Vương Tử Quân nhìn bóng lưng thiếu nữ đi lên lầu thì Trương Thiên Tâm chợt ghé sát tai nói.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt tức giận nhìn qua Trương Thiên Tâm, sau đó hắn không nhịn được phải dùng giọng cay nghiệt mắng:

- Anh bạn, mong anh tỉnh táo lại một chút được không, bây giờ anh đã đến độ tuổi làm chú của người ta, dê già mà muốn ăn cỏ non, anh chịu khó tu tâm tích đức một chút được không?

- Ôi, bí thư Vương, tư tưởng của anh quá lạc hậu rồi. Anh chưa từng nghe qua câu nói của chủ tịch Tưởng sao? Thời gian đi cùng ta, bạn tình cũng đi theo ta.

- Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng quan điểm này cũng đủ để tôi nể phục lão Tưởng. Cậu nói xem, nhỏ tuổi thì có vấn đề gì? Nếu một cô gái xinh như hoa như ngọc đặt trước mặt cậu, mà cậu không động tâm, như vậy chẳng phải là tâm lý có vấn đề à?

Mỹ nữ giống như một chiếc chìa khóa mở ra vốn tài trí của Trương Thiên Tâm, hắn vừa dõng dạc lên tiếng tẩy não cho Vương Tử Quân vừa dùng giọng sắt son nói:

- Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ...Chưa về, tôi đã quyết định rồi, sau này cô ấy sẽ là vợ tôi, tôi sẽ dùng tất cả tâm tư của mình để chờ cô ấy tốt nghiệp đại học.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trương Thiên Tâm, hắn cũng không muốn đâm chọc nhưng chỉ lắc đầu. Hắn chuẩn bị lên tiếng cho công nhân khiêng gia cụ lên nhà, đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên trên lầu:

- Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?

Vương Tử Quân nghe thấy tiếng hô thì vội vàng chạy lên bậc thang, chỉ một lát sau đã chạy lên đến lầu bốn. Đúng lúc này hắn thấy thiếu nữ vừa rồi còn tươi cười hớn hở nhưng bây giờ lại đang ôm một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi với gương mặt cực kỳ tái nhợt rồi hét lên thất thanh.

Người phụ nữ kia đã hôn mê nên căn bản không phản ứng trước những lời hô hào của cô gái, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của cô gái, hắn trầm giọng nói:

- Đừng hấp tấp, trước tiên đặt mẹ cô nằm thẳng ra.

Vương Tử Quân vừa nói vừa bắt đầu gọi cấp cứu, đúng lúc này có vài người hàng xóm chạy đến, bọn họ ồn ào an ủi cô thiếu nữ:

- Dung Dung, không cần sợ, có lẽ mẹ cháu lại là bệnh cũ tái phát.

- Chúng ta nhanh chóng đưa mẹ cháu xuống lầu, đỡ mất thời gian của xe cứu thương.

Thiếu nữ luống cuống tay chân được những người hàng xóm lên tiếng khuyên nhủ, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng nước mắt lại chảy tràn xuống má. Hàng xóm đến hỗ trợ phần lớn đều là người già, tuy ai cũng rất nhiệt tình nhưng muốn đưa mẹ Dung Dung xuống dưới lầu cũng không phải dễ dàng.

Vương Tử Quân thấy tình huống xảy ra trước mắt thì tiên lên một bước nói:

- Thiên Tâm, chúng ta cùng đưa chị gái này xuống lầu nhé?

- Được.

Trương Thiên Tâm vừa rồi thật sự có tâm tư muốn theo đuổi cô gái này, bây giờ có cơ hội biểu hiện thì dù thế nào cũng sẽ không chối từ, thế là cùng Vương Tử Quân một trái một phải nâng người phụ nữ trung niên kia lên.

- Hay là cõng xuống đi, cầu thang có hơi chật, chỉ sợ dìu đi sẽ có va chạm.

Một bà lão hơn sáu mươi nhìn Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm rồi khẽ nói. Trương Thiên Tâm nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên với gương mặt không còn chút máu, lại nhìn xuống cầu thang, dũng khí muốn xông lên biểu hiện một phen lập tức biến mất sạch.

- Để đó cho tôi.

Vương Tử Quân biết rõ Trương Thiên Tâm là người đã vứt bỏ tất cả sức lực trên người phụ nữ, thế cho nên hắn cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên cõng người phụ nữ trung niên xuống lầu.

Thật ra người phụ nữ này cũng khá gầy yếu, cũng không quá nặng, dưới sự hộ vệ của đám người chung quanh, Vương Tử Quân đi từ trên lầu xuống dưới đất.

Dưới lầu đã có không ít người, phần lớn đều là những hộ gia đình ở đây. Khi thấy người phụ nữ trung niên được cõng xuống và con gái theo sau thì cùng tiến lên khuyên nhủ, nói rằng mẹ của nàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại mà thôi.

- Sao xe cứu thương còn chưa đến?

- Đúng vậy, đã gọi điện thoại, thế nào còn chưa đến?

Vương Tử Quân lúc này cũng rất gấp, tuy người phụ nữ trung niên được đặt trên một chiếc ghế sa lông vừa mới đưa ra nhưng cặp mắt vẫn nhắm chặt, rõ ràng đang rơi vào trạng thái hôn mê.

- Alo, vừa rồi tôi đã gọi cấp cứu, xin hỏi xe cứu thương sắp đến chưa?

Vương Tử Quân cũng bất chấp khách sáo, hắn tiếp tục gọi điện thoại hỏi.

Một người nói chờ một chút, một phút sau đối phương gọi điện thoại đến, nói là xe cấp cứu đang bị kẹt xe. Cô gái bên kia vừa bình tĩnh trở lại, bây giờ nghe được tin tức này thì hai mắt lại đẫm lệ.

- Dùng chiếc xe tải này đi, trước tiên đưa đến bệnh viện rồi nói sau.

Vương Tử Quân biết rõ đã không còn kịp nữa, hắn chỉ về phía chiếc xe tải phía sau nói.

Vài tên công nhân vận chuyển hàng tuy cũng đi theo xem xét nhưng chuyện dùng xe tải chuyển người bệnh cũng không phải bọn họ có thể quyết định, một tên đứng đầu dùng giọng khó xử nói:

- Ông chủ, việc dùng xe hàng chở người bệnh, sợ rằng chúng tôi cũng không thể làm chủ được, ngài có lẽ nên hỏi ông chủ của chúng tôi rồi nói sau vậy.

Sự việc khẩn cấp cũng không được phép chậm trễ, Vương Tử Quân móc ra hai trăm đồng đưa cho tên công nhân đứng đầu:

- Cũng chỉ mất vài phút đi đường mà thôi, tiền này xem như vất vả các anh.

Đám công nhân vận chuyển đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói với nhau vài câu. Một ngày tiền công vận chuyển của bọn họ thật sự còn chưa được hai trăm đồng, bây giờ chỉ cần chạy xe đưa người bệnh đến bệnh viện là có hai trăm đồng, tất nhiên sẽ là lợi lớn.

Tên công nhân đứng đầu nuốt nước bọt rồi dùng giọng hào sảng nói:

- Ông chủ, cứu người quan trọng hơn, anh em chúng tôi có thể làm chủ được. Nhưng trước tiên tôi phải dỡ hàng từ trên xe xuống, tất cả đều là gia cụ mới, nếu xảy ra va chạm cũng không quá tốt.

Người này cũng nói lời thật sự, dây thừng cố định gia cụ trên xe cũng đã được mở ra, nếu bây giờ chạy đi đến bệnh viện thì va chạm sẽ là khó tránh được. Vương Tử Quân rất để ý đến những gia cụ mà Trương Lộ Giai tự tay mua cho mình, nhưng mạng người còn quan trọng hơn, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, thế là dùng giọng không chút do dự phân phó:

- Không cần quan tâm nhiều thứ như vậy, gia cụ có vấn đề gì thì tôi cũng không trách các anh, cứu người trước rồi nói sau.

Vương Tử Quân ba chân bốn cẳng đưa người phụ nữ trung niên lên xe, vì không gian trong xe có hạn nên Vương Tử Quân, Trương Thiên Tâm và vài người hàng xóm nhiệt tình cùng lên phía sau xe. Xe tải quay đầu lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía một bệnh viện gần nhất.

Bình thường thì thành phố Sơn Viên không kẹt xe, thế nhưng vào những lúc cao điểm như tan tầm thì lưu lượng xe cộ sẽ tăng lên đáng kể. Cũng may xe tải lách trái lạng phải, cuối cùng cũng hòa mình vào dòng xe cộ, điều này làm cho cô gái ngồi trên xe cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

- Anh bạn, cậu cũng dọn đến ở trong khu của chúng tôi sao? Hôm nay nhờ cả vào cậu, đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mỉm cười chào hỏi Vương Tử Quân.


/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status