Cố Văn nói.
Anh ta có thể bỏ qua vẻ mặt của Mộc Sĩ, nhưng không thể không để ý tới Mộc Mai.
“Đó là đương nhiên, các cháu là người một nhà, đừng khách sáo nữa, vào trong nhập tiệc là được rồi.” Cho dù hiện tại Tô Ngọc Vân có không cam lòng như thế nào, nhưng Mộc Sĩ đã mở lời rồi, bà ta cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Lăng Khải và Sở Trọng Văn hai người họ thấy không còn kịch gì hay nữa liền đi vào trong.
Tuy nói răng Mộc Mai là cháu gái của Mộc Đoàn.
Nhưng cô biết rằng bản thân cũng chẳng hề được yêu quý, ở lại lâu e rằng sẽ khiến Mộc Đoàn không được vui vẻ.
Mộc Mai biết rằng những gì cô cần chỉ là một cơ hội, chỉ cần cô có cơ hội để chứng minh khả năng của mình, tự nhiên sẽ không để ai có thể xem thường cô nữa.
Cố Văn liếc nhìn Mộc Mai mỉm cười: “Vân còn nghĩ đến chuyện ngày hôm nay sao? Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Đúng vậy, chị dâu, không có việc gì anh ấy không làm được đâu.
Chị không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy.”
“Cậu câm miệng lại cho tôi, chỗ nào cũng có cậu, chuyện vợ chồng nhà người ta, cậu cũng thích chọc ngoáy vào.”
Sở Trọng Văn nói xong, Lăng Khải bị chỉ trích một hồi, vẻ mặt Lăng Khải bỗng tràn đầy sự áy náy nhìn về phía Mộc Mai: “Xin lỗi, chị dâu.
Cậu ta chính là như vậy, hôm nay em cũng quên cho cậu ta uống thuốc rồi.
Chị nhất định đừng tính toán với cậu ta.
Em sẽ đi gọi điện cho cho bệnh viện thần kinh tốt nhất của thành phố Hà Thành, đến lúc đó để bọn họ đem con yêu nghiệt này về xử lý.”
Mộc Mai nở một nụ cười.
Những người khác đối với Cố Văn hoặc là ùa vào nịt bợ hoặc là khinh miệt coi thường, nhưng không hề có ai được thật lòng thật dạ như hai người họ.
Ngay khi giọng nói dứt lời, liền nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ mặc những bộ váy lộng lây bước vào hội trường, dáng người đó mang theo ánh sáng chói mắt và kiêu hãnh không phải là Mộc Diệp và Cố Nam thì còn có thể là ai nữa?
Mộc Mai và Gố Văn nhìn thấy hai người họ bước vào, không thể không nói, Mộc Diệp và Cố Nam hai người vô cùng xứng đôi, hai người đứng ở đó như những ánh đèn đều như tập hợp hết lại đó vậy.
“Sao tôi lại có cảm giác giống như một con cáo già dẫn theo một con gà rừng bước tới vậy.” Sở Trọng Văn nói một câu, làm cho Mộc Mai cười thành tiếng: Không ngờ tới cậu lại hài hước như vậy.”
“Chị dâu, từ nay về sau chúng ta nhất định phải tiếp xúc nhiều hơn một chút, em cũng vô cùng thích tính cách này của chị, đến lúc đó hai người chúng †a nhất định sẽ nói chuyện thâu đêm suốt sáng.” Lời vừa nói xong, Cố Văn đã ho lên một tiếng, cũng là để nhắc nhở Sở Trọng Văn, Mộc Mai bây giờ là người đã có chồng rồi, cái gì mà nói chuyện thâu đêm suốt sáng vẫn nên là miễn đi.
Mộc Diệp mặc một chiếc váy đen lộng lây và trang điểm rất đẹp, cô ấy như trở thành nữ hoàng của bữa tiệc này vậy, dường như cô ấy mới chính là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Sau đó hai người bước trước mặt Mộc Đoàn, tặng một phần quà: “Ông, đây là quà của con và Cố Nam cùng nhau chọn, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Khi Mộc Đoàn mở món quà ra, không ngờ đó là một bức tranh cổ từ mấy trăm năm trước, Mộc Đoàn mở to hai mắt nhìn:” Mộc Diệp, con tìm được bức tranh này ở đâu vậy?”
“Trước đây con có quen một vị sư phụ già làm về tranh, con vô tình nhìn thấy bức tranh này, không ngờ lại thực sự là bản gốc.
Nghĩ đến vừa hay rất nhanh là đến ngày mừng thọ của ông rồi, nên con liền mua về để tặng ông.
Hy vọng ông sẽ thích nó.”.
/370
|