Một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt của Mộc Diệp, sự tự hào không thể nói thành lời.
Mộc Đoàn hài lòng gật đầu: “Có lòng hiếu thảo, rất tốt rất tốt, mấy năm nay ba mẹ con dạy dỗ con thực sự rất tốt.
Có sự nghiệp của bản thân.
Ông cũng hi vọng con sẽ hạnh phúc.”
Mộc Mai cau mày, sau đó nhìn xuống bức tranh trong tay: “Rốt cuộc ai mới là thật đây?”
Cố Văn cau mày khi thấy Mộc Mai lẩm bẩm điều gì đó, “Chuyện gì vậy?”
“Tôi vừa nhìn thấy bức tranh mà Mộc Diệp tặng cho ông nội.
Nó giống hệt bức tranh của tôi … một trong hai bức của chúng tôi nhất định là giả “Mộc Mai không khỏi nhíu mày, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy?
Còn phải nói Mộc Diệp đó sớm đã có chuẩn bị trước khi tới?
“Đương nhiên không phải ngẫu nhiên, nếu như Mộc Diệp nói là của mình là thật, vậy chính là tự chui đầu vào rọ rồi, bức tranh này sớm đã từ mấy năm trước bị một nhà hào phú giấu tên mua mất rồi, vừa hay trùng hợp ba năm trước tôi gặp được nhà hào phú giấu tên đó, bỏ ra một cái giá rất cao để biến nó thành đồ sưu tầm của mình.
Chẳng qua là thời gian này tôi không hề cho người khác nhìn thấy, thì làm sao có thể lọt vào tay của Mộc Diệp được chứ?”
Cố Văn phân tích từng chút một, nếu bức trong tay của Mộc Diệp là thật, thì những bức tranh trong phòng vẽ của Cố Văn đều không phải là treo đều đã bị ăn cắp rồi đánh tráo rồi sao?
Sau khi nghe lời của Cố Văn, Mộc Mai sững sờ tại chỗ, sau đó ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: ‘Không phải anh nói bức tranh này là do chính anh mua sao? Sao lại là… bảo vật được cất giấu kỹ”.
Lăng Khải ngắt lời nói: “Chị dâu, thế là chị không biết rồi, anh hai của em có không biết bao nhiêu bảo vật như thế này đâu”.
“Những bảo vật mà anh hai em sưu tập, tuyệt đối là thật.
Nhưng nếu bức tranh này đụng phải người phụ nữ đó, thì quả là đáng tiếc.”
Sở Trọng Văn vô thức sờ sờ cằm, vẻ mặt đáng tiếc, không biết làm sao.
Bức tranh này trước đây anh ta muốn mãi nhưng anh hai không đưa cho mình, không ngờ cuối cùng lại thành người đàn ông kia được lợi.
Cố Văn ở đăng kia không biết vừa gọi cho ai, gọi xong tắt máy, rồi đẩy xe lăn đến bên cạnh Mộc Mai: ‘Cất bức tranh này thật cẩn thận.
Lăng Khải, cậu mang bức tranh này đi, lát nữa sẽ có người tới tiễn.”
“Không thể nào, đừng nói anh lại lấy một món đồ riêng của mình tới nhé.” Cố Văn hào phóng đến vậy ư?
Trên mặt Mộc Mai lập tức lộ ra thân sắc cảm động: ” Cố Văn, cảm ơn anh.”
“Tôi và em là vợ chồng, đây là chuyện đương nhiên.
Có lẽ chính vì biết quà của chúng ta là cái này, nên cô ta mới mang cái giống thế tới.
Vì vậy, trước khi trò hề này bắt đầu, phải tận sức giải quyết ổn thỏa”.
Mặt Cố Văn không đổi sắc, tựa như đã trải qua những chuyện như vậy vô số lần, xử lý những chuyện như vậy không thành vấn đề.
Ở phía bên kia, mọi người vây quanh tâng bốc Mộc Diệp: “Giám đốc Đoàn, ông đúng là đã nuôi dạy được một cô cháu gái ngoan, không những tìm cho ông một chàng rể tốt mà còn hiếu thuận như vậy, thật khiến mấy bộ xương già này cũng phải ghen tị.”
“Phúc phần của giám đốc Đoàn, mấy người chúng tôi có mơ cũng không được.”
“Ha ha ha, mọi người khen nhầm rồi.
Cháu gái của tôi bị tôi chiều hư, nếu con bé không gây họa cho tôi, thì tôi đã thắp hương cảm tạ lắm rồi”.
Mặt Mộc Đoàn như gió xuân tràn trề, ngoài miệng khách sáo đáp lại.
Mộc Diệp giận trách: “Ông ơi, cháu phải mất rất lâu mới chọn được món quà này cho ông đó.”
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, ông nội rất thích.
Mộc Diệp như thế này càng làm Mộc Đoàn nở mày nở mặt, không kiềm được lại cười lớn lần nữa..
/370
|