Câu hỏi của Trần Hoa kéo suy nghĩ của Mộ An An trở lại.
Cô lắc đầu: “Không có chuyện gì, cậu làm sao về?”
“Ba lái xe qua đón tôi, nếu không phiền để ba tôi đưa cậu về một đoạn?” – Trần Hoa nhìn mưa to mà lo lắng cho Mộ An An.
Mộ An An lắc đầu: “Không sao, tôi có mang ô. Đó là ba của cậu sao? Hình như là đang gọi cậu.”
Trần Hoa nhìn và vẫy tay với người ba đang đứng trước cửa quầy bảo vệ, ba của Trần Hoa vội vàng cầm ô đi tới.
“An An, vậy tôi đi trước, có gì nói chuyện trên Wechat nhé.”
Mộ An An vẫy tay rồi bước xuống lầu.
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi Trần Hoa rời đi, cô ta đột nhiên quay lại, trên tay cầm điện thoại di động, lo lắng chạy tới: “An An, cậu xeml”
Mộ An An không hiểu, nhìn điện thoại của Trần Hoa thì thấy đó là một bài đăng trên diễn đàn của trường.
Bài đăng không có văn bản, chỉ có một vài bức ảnh.
Đó là bức ảnh Mộ An An dạy dỗ chúng, mấy người Trần Giai Lệ úp ngược đầu bọn họ vào nhà vệ sinh.
Bài viết vừa đăng cách đây ba phút, nó đã bùng nổ.
Có người lòng dạ hiểm độc, thả tim ảnh mấy người Trần Giai bo Trong phút chốc, con chó Trần Giai Lệ bên cạnh nữ thần Giang Cầm, trở thành đối tượng bị chế giễu.
“Cái này, người này quá độc ác.” – Trần Hoa lẫm bẩm, nhưng đồng thời lại có chút lùng mừng thầm.
Mộ An An ngược lại không sao cả, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu nhanh một chút đi đi, ba cậu chờ đến sót ruột.”
“A, được.” – Trần Hoa kịp phản ứng, sau đó liền cùng Mộ An An vẫy tay tạm biệt.
Mộ An An đối với việc Trần Giai Lệ bị chế giễu ở nơi công cộng, không có cảm giác gì.
Sau khi Trần Hoa rời đi, mộ An An mới lấy ra điện thoại di động của mình.
Màn hình điện thoại di động vẫn đang dừng ở khung chat trên Wechat cùng Tông Chính Ngự.
Tin nhắn cuối cùng của Tông Chính Ngự là: Về muộn.
Đồng thời, Mộ An An cũng nhận được tin tức liên quan tới việc một đoạn đường bị sập do mưa lớn ở thành phố A.
Hôm nay Thất gia không về được.
Mộ An An có chút mắt hứng.
Vừa nãy ở trong phòng học, đã nghĩ kỹ, làm sao để ăn mừng trước đêm thực tập, kết quả trời lại đổ một trận mưa to.
Mộ An An thở dài một hơi, gửi cho Tông Chính Ngự một biểu tượng thỏ trắng đáng yêu, sau đó liền xuống lầu.
Mộ An An cũng không biết, một đôi ác độc mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Giai Lệ từ phòng học đi ra.
Mọi người đi ngang qua đều liếc nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu, điều này càng làm cho sự hận thù trong mắt Trần Giai Lệ thêm mãnh liệt, hung hăng mắng những học sinh đi ngang qua: “Các người nhìn cái gì!”
Bọn họ không dám nhiều lời, nhao nhao rời đi.
Trần Giai Lệ nghiến răng: “Mộ An An, mày chờ đó cho tao, tai nhất định sẽ làm cho mày chết rất thảm!”
Lúc Trần Giai Lệ nói câu nói này, Giang Cầm lại vừa vặn đi qua, nhìn Trần Giai Lệ một chút.
“Thói quen chỉ nói miệng chứ không làm, lúc nào mới có thể thay đổi?”
“Nữ thần, tôi……”
“Chỉ là một cô nhỉ không có bối cảnh gì, ở bên ngoài phát sinh cái gì đều không ai quản, lại gây náo loạn ở trường.”
Giang Cầm không nhịn được nói xong, trực tiếp rời đi.
Mà câu nói này của Giang Cầm, lại làm cho mắt Trần Giai Lệ sáng rực lên.
Toàn bộ viện y học đều biết, Mộ An An không chỉ có xấu, còn là cô nhỉ.
Học phí đại học đều phụ thuộc vào học bổng.
Giống như Giang Cầm nói, cô nhi, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, ai quản chứ?
Trần Giai Lệ cười xấu xa, kéo một cô gái nhỏ bên cạnh nói: “Anh của cậu ở bên ngoài có lăn lộn giang hồ đúng không?”
“Đúng.”
Trần Giai Lệ thấp giọng kề bên tai đối phương nói một câu.
Em gái kia mắt liền sáng lên: “Chị Giai Lệ, chị yên tâm, em nhất định sẽ để anh trai làm thật đẹp!”
Bởi vì biết Tông Chính Ngự hôm nay về không được, Mộ An An cũng không nghĩ về Ngự Viên Loan sớm như vậy, cho nên liền lái xe đến ngoại ô một lúc.
Cô thật thích thời tiết như thế này, tìm một con đường không có xe ô tô.
Tương đối thoải mái.
Lúc trở lại biệt thự, cơn mưa bão gần như đã ngừng hẳn.
Nhưng ở thành phố A mưa to vẫn còn tiếp tục.
Tông Chính Ngự là không thể quay lại.
Mộ An An còn đang cảm thấy hụt hãng, lúc xuống xe, ném chìa khóa xe cho người hầu, đang định vào nhà, người hầu lúc này gọi lại: “An An tiểu thư.”
“Hả?”
“Mời đến hậu viện.” – Người hầu cung kính báo cáo: “Thất gia ban ngày có dặn dò.”
Mộ An An căn bản không hứng thú, nghe xong lời của người hầu, bước chân lập tức hướng về phía hậu viện.
Hậu viện Ngự Viên Loan rất lớn, đài phun nước phát ra tiếng nước chảy, toả ra ánh sáng yếu ớt.
Còn bên cạnh trên đất trống, tên của cô phát ra ánh sáng, đồng thời đứng có một người đứng bên cạnh.
Bởi vì ở bên kia ánh sáng mờ ảo, Mộ An An chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.
Lưng anh ta thẳng tắp, dáng người thon dài, một tay đút túi quân.
Đúng thời khắc ấy, Mộ An An liền nghe “Bùm” một tiếng, sau đó một tia lửa phóng lên trên trời, nỗ ra những chùm pháo hoa lộng lẫy.
Mộ An An nhìn chằm chằm bầu trời vốn đang yên tĩnh, bị pháo hoa nỗ tung phủ lên sắc thái.
Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau để lại hai dòng chữ: Tiểu công chúa, thực tập vui vẻ. Tông Chính Ngự chúc.
Bầu trời chói lọi khói lửa, kéo dài bắt bại.
Nhưng Mộ An An lại không chú ý được cảnh tượng lộng lẫy như vậy, bởi vì trước mắt có một bức tranh càng làm cho cô mê muội hơn.
Trước mắt cô, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, một tay đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc đã cháy dở, khuôn mặt lạnh lùng và cao quý.
Pháo hoa lộng lẫy trở thành nền cho anh.
Trên đời này, không có màu sắc nào có thể sánh được với người đàn ông trước mặt.
“Thất, Thất gia.”
Mộ An An thật lâu mới hô lên cái tên này.
Mà lúc này người đàn ông đã đi đến trước mặt Mộ An An, cúi người tới gần cô, cong môi mà cười: “Nhóc con, thực tập vui vẻ.”
Mộ An An ngửa đầu nhìn Tông Chính Ngự.
Như này thật quá đột ngột, cũng quá kích thích.
“Thất gial”
Cuối cùng, Mộ An An chỉ có thể nhảy lên ôm lấy Tông Chính Ngự, mới có thể biểu đạt nội tâm kịch liệt lúc này.
Tông Chính Ngự bắt động rút điếu thuốc xuống.
Một bên người hầu đưa lên cái gạt tàn thuốc tiếp nhận điếu thuốc từ tay Tông Chính Ngự Sau khi ôm xong, Mộ An An khó nén thanh âm hưng phấn: “Thành phố A không phải mưa to, đoạn đường đỗ sụp sao?”
Mộ An An bây giờ còn có điểm cảm thấy là ảo giác, lại chất vấn: “Chú trở về khi nào, làm sao trở về?”
“Một giờ trước.” – Tông Chính Ngự lời ít mà ý nhiều.
Mộ An An nghe thấy, lại nhịn không được ngẳng đầu nhìn bầu trời pháo hoa lộng lẫy, vẫn chưa kết thúc.
Giống như là đang thông báo cho toàn thành phó.
Tiểu công chúa của Ngự Viên Loan đi thực tập.
Mà Mộ An An không biết rằng, Thất gia còn cho nhiều điều bất ngờ hon thề.
Không chỉ có là làm cho cả Giang Thành nở rộ pháo hoa trong một đêm, thông báo toàn thành phố nhóc con nhà anh đi thực tập, đồng thời còn đưa ra một tin tức quan trọng.
Ngày mai tám giờ sáng, đường vào bệnh viện thành phố sẽ bị phong tỏa một giờ.
Cả thành phố đều phải nhường đường cho tiểu công chúa của anh.
Với tin tức như này, toàn bộ Giang Thành lại một lần nữa đối vị tiểu công chúa Ngự Viên Loan này cực kỳ hâm mộ không thôi.
Không biết đã tu được phúc phận gì, lại có thể trở thành vật sủng trong lòng bàn tay của thượng thần!
Mà những điều này, Mộ An An cũng không biết.
Chính xác hơn, cô cũng không muốn biết.
Hiện tại trong mắt cô, đều là Thất gia.
Những cảm xúc vui vẻ vây quanh.
Bữa tối ở Ngự Viên Loan là Thất gia đặc biệt chuẩn bị, không chỉ có sasimi từ Nhật Bản, tôm hùm Úc mà còn có bò bít tết Tây Ban Nha, tất cả đều là những thứ Mộ An An thích.
Đương nhiên, đối với tiểu công chúa mà nói, những mỹ vị này, không thua gì Thất gia dùng bữa.
Mộ An An: “Thất gia, chú còn chưa nói cho cháu, thành phố A mưa to như vậy, chú làm sao trở về?”
“Lái xe.”
“Nhưng đường bị đỗ sập.”
“Ừm.”
Tông Chính Ngự đem bò bít tết trước mặt cắt nhỏ, đổi lấy bò bít tết của Mộ An An.
Đồng thời nói: “Ngày mai đến bệnh viện trực thuộc thực tập.”
“Hả?” – Mộ An An hơi kinh ngạc: “Cháu thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên, không phải bệnh viện trực thuộc.”
“Ta biết.”
Cô lắc đầu: “Không có chuyện gì, cậu làm sao về?”
“Ba lái xe qua đón tôi, nếu không phiền để ba tôi đưa cậu về một đoạn?” – Trần Hoa nhìn mưa to mà lo lắng cho Mộ An An.
Mộ An An lắc đầu: “Không sao, tôi có mang ô. Đó là ba của cậu sao? Hình như là đang gọi cậu.”
Trần Hoa nhìn và vẫy tay với người ba đang đứng trước cửa quầy bảo vệ, ba của Trần Hoa vội vàng cầm ô đi tới.
“An An, vậy tôi đi trước, có gì nói chuyện trên Wechat nhé.”
Mộ An An vẫy tay rồi bước xuống lầu.
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi Trần Hoa rời đi, cô ta đột nhiên quay lại, trên tay cầm điện thoại di động, lo lắng chạy tới: “An An, cậu xeml”
Mộ An An không hiểu, nhìn điện thoại của Trần Hoa thì thấy đó là một bài đăng trên diễn đàn của trường.
Bài đăng không có văn bản, chỉ có một vài bức ảnh.
Đó là bức ảnh Mộ An An dạy dỗ chúng, mấy người Trần Giai Lệ úp ngược đầu bọn họ vào nhà vệ sinh.
Bài viết vừa đăng cách đây ba phút, nó đã bùng nổ.
Có người lòng dạ hiểm độc, thả tim ảnh mấy người Trần Giai bo Trong phút chốc, con chó Trần Giai Lệ bên cạnh nữ thần Giang Cầm, trở thành đối tượng bị chế giễu.
“Cái này, người này quá độc ác.” – Trần Hoa lẫm bẩm, nhưng đồng thời lại có chút lùng mừng thầm.
Mộ An An ngược lại không sao cả, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu nhanh một chút đi đi, ba cậu chờ đến sót ruột.”
“A, được.” – Trần Hoa kịp phản ứng, sau đó liền cùng Mộ An An vẫy tay tạm biệt.
Mộ An An đối với việc Trần Giai Lệ bị chế giễu ở nơi công cộng, không có cảm giác gì.
Sau khi Trần Hoa rời đi, mộ An An mới lấy ra điện thoại di động của mình.
Màn hình điện thoại di động vẫn đang dừng ở khung chat trên Wechat cùng Tông Chính Ngự.
Tin nhắn cuối cùng của Tông Chính Ngự là: Về muộn.
Đồng thời, Mộ An An cũng nhận được tin tức liên quan tới việc một đoạn đường bị sập do mưa lớn ở thành phố A.
Hôm nay Thất gia không về được.
Mộ An An có chút mắt hứng.
Vừa nãy ở trong phòng học, đã nghĩ kỹ, làm sao để ăn mừng trước đêm thực tập, kết quả trời lại đổ một trận mưa to.
Mộ An An thở dài một hơi, gửi cho Tông Chính Ngự một biểu tượng thỏ trắng đáng yêu, sau đó liền xuống lầu.
Mộ An An cũng không biết, một đôi ác độc mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Giai Lệ từ phòng học đi ra.
Mọi người đi ngang qua đều liếc nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu, điều này càng làm cho sự hận thù trong mắt Trần Giai Lệ thêm mãnh liệt, hung hăng mắng những học sinh đi ngang qua: “Các người nhìn cái gì!”
Bọn họ không dám nhiều lời, nhao nhao rời đi.
Trần Giai Lệ nghiến răng: “Mộ An An, mày chờ đó cho tao, tai nhất định sẽ làm cho mày chết rất thảm!”
Lúc Trần Giai Lệ nói câu nói này, Giang Cầm lại vừa vặn đi qua, nhìn Trần Giai Lệ một chút.
“Thói quen chỉ nói miệng chứ không làm, lúc nào mới có thể thay đổi?”
“Nữ thần, tôi……”
“Chỉ là một cô nhỉ không có bối cảnh gì, ở bên ngoài phát sinh cái gì đều không ai quản, lại gây náo loạn ở trường.”
Giang Cầm không nhịn được nói xong, trực tiếp rời đi.
Mà câu nói này của Giang Cầm, lại làm cho mắt Trần Giai Lệ sáng rực lên.
Toàn bộ viện y học đều biết, Mộ An An không chỉ có xấu, còn là cô nhỉ.
Học phí đại học đều phụ thuộc vào học bổng.
Giống như Giang Cầm nói, cô nhi, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, ai quản chứ?
Trần Giai Lệ cười xấu xa, kéo một cô gái nhỏ bên cạnh nói: “Anh của cậu ở bên ngoài có lăn lộn giang hồ đúng không?”
“Đúng.”
Trần Giai Lệ thấp giọng kề bên tai đối phương nói một câu.
Em gái kia mắt liền sáng lên: “Chị Giai Lệ, chị yên tâm, em nhất định sẽ để anh trai làm thật đẹp!”
Bởi vì biết Tông Chính Ngự hôm nay về không được, Mộ An An cũng không nghĩ về Ngự Viên Loan sớm như vậy, cho nên liền lái xe đến ngoại ô một lúc.
Cô thật thích thời tiết như thế này, tìm một con đường không có xe ô tô.
Tương đối thoải mái.
Lúc trở lại biệt thự, cơn mưa bão gần như đã ngừng hẳn.
Nhưng ở thành phố A mưa to vẫn còn tiếp tục.
Tông Chính Ngự là không thể quay lại.
Mộ An An còn đang cảm thấy hụt hãng, lúc xuống xe, ném chìa khóa xe cho người hầu, đang định vào nhà, người hầu lúc này gọi lại: “An An tiểu thư.”
“Hả?”
“Mời đến hậu viện.” – Người hầu cung kính báo cáo: “Thất gia ban ngày có dặn dò.”
Mộ An An căn bản không hứng thú, nghe xong lời của người hầu, bước chân lập tức hướng về phía hậu viện.
Hậu viện Ngự Viên Loan rất lớn, đài phun nước phát ra tiếng nước chảy, toả ra ánh sáng yếu ớt.
Còn bên cạnh trên đất trống, tên của cô phát ra ánh sáng, đồng thời đứng có một người đứng bên cạnh.
Bởi vì ở bên kia ánh sáng mờ ảo, Mộ An An chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.
Lưng anh ta thẳng tắp, dáng người thon dài, một tay đút túi quân.
Đúng thời khắc ấy, Mộ An An liền nghe “Bùm” một tiếng, sau đó một tia lửa phóng lên trên trời, nỗ ra những chùm pháo hoa lộng lẫy.
Mộ An An nhìn chằm chằm bầu trời vốn đang yên tĩnh, bị pháo hoa nỗ tung phủ lên sắc thái.
Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau để lại hai dòng chữ: Tiểu công chúa, thực tập vui vẻ. Tông Chính Ngự chúc.
Bầu trời chói lọi khói lửa, kéo dài bắt bại.
Nhưng Mộ An An lại không chú ý được cảnh tượng lộng lẫy như vậy, bởi vì trước mắt có một bức tranh càng làm cho cô mê muội hơn.
Trước mắt cô, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, một tay đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc đã cháy dở, khuôn mặt lạnh lùng và cao quý.
Pháo hoa lộng lẫy trở thành nền cho anh.
Trên đời này, không có màu sắc nào có thể sánh được với người đàn ông trước mặt.
“Thất, Thất gia.”
Mộ An An thật lâu mới hô lên cái tên này.
Mà lúc này người đàn ông đã đi đến trước mặt Mộ An An, cúi người tới gần cô, cong môi mà cười: “Nhóc con, thực tập vui vẻ.”
Mộ An An ngửa đầu nhìn Tông Chính Ngự.
Như này thật quá đột ngột, cũng quá kích thích.
“Thất gial”
Cuối cùng, Mộ An An chỉ có thể nhảy lên ôm lấy Tông Chính Ngự, mới có thể biểu đạt nội tâm kịch liệt lúc này.
Tông Chính Ngự bắt động rút điếu thuốc xuống.
Một bên người hầu đưa lên cái gạt tàn thuốc tiếp nhận điếu thuốc từ tay Tông Chính Ngự Sau khi ôm xong, Mộ An An khó nén thanh âm hưng phấn: “Thành phố A không phải mưa to, đoạn đường đỗ sụp sao?”
Mộ An An bây giờ còn có điểm cảm thấy là ảo giác, lại chất vấn: “Chú trở về khi nào, làm sao trở về?”
“Một giờ trước.” – Tông Chính Ngự lời ít mà ý nhiều.
Mộ An An nghe thấy, lại nhịn không được ngẳng đầu nhìn bầu trời pháo hoa lộng lẫy, vẫn chưa kết thúc.
Giống như là đang thông báo cho toàn thành phó.
Tiểu công chúa của Ngự Viên Loan đi thực tập.
Mà Mộ An An không biết rằng, Thất gia còn cho nhiều điều bất ngờ hon thề.
Không chỉ có là làm cho cả Giang Thành nở rộ pháo hoa trong một đêm, thông báo toàn thành phố nhóc con nhà anh đi thực tập, đồng thời còn đưa ra một tin tức quan trọng.
Ngày mai tám giờ sáng, đường vào bệnh viện thành phố sẽ bị phong tỏa một giờ.
Cả thành phố đều phải nhường đường cho tiểu công chúa của anh.
Với tin tức như này, toàn bộ Giang Thành lại một lần nữa đối vị tiểu công chúa Ngự Viên Loan này cực kỳ hâm mộ không thôi.
Không biết đã tu được phúc phận gì, lại có thể trở thành vật sủng trong lòng bàn tay của thượng thần!
Mà những điều này, Mộ An An cũng không biết.
Chính xác hơn, cô cũng không muốn biết.
Hiện tại trong mắt cô, đều là Thất gia.
Những cảm xúc vui vẻ vây quanh.
Bữa tối ở Ngự Viên Loan là Thất gia đặc biệt chuẩn bị, không chỉ có sasimi từ Nhật Bản, tôm hùm Úc mà còn có bò bít tết Tây Ban Nha, tất cả đều là những thứ Mộ An An thích.
Đương nhiên, đối với tiểu công chúa mà nói, những mỹ vị này, không thua gì Thất gia dùng bữa.
Mộ An An: “Thất gia, chú còn chưa nói cho cháu, thành phố A mưa to như vậy, chú làm sao trở về?”
“Lái xe.”
“Nhưng đường bị đỗ sập.”
“Ừm.”
Tông Chính Ngự đem bò bít tết trước mặt cắt nhỏ, đổi lấy bò bít tết của Mộ An An.
Đồng thời nói: “Ngày mai đến bệnh viện trực thuộc thực tập.”
“Hả?” – Mộ An An hơi kinh ngạc: “Cháu thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên, không phải bệnh viện trực thuộc.”
“Ta biết.”
/826
|