Mộ An An đang ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh Tông Chính Ngự.
Cả người cô chìm vào ghế sô pha, tay phải đút vào túi áo khoác một cách tùy ý, còn ngón trỏ trái thì chọc vào trán.
Tư thế cũng trông rất tùy ý.
Khi nhìn thấy ánh mắt củaTông Chính Ngự, cô liền giả ngu: “Thất gia, có chuyện gì vậy?”
Tông Chính Ngự không trả lời, anh đóng tài liệu trong tay lại rồi ném sang một bên.
Mộ An An nhanh chóng nói: “Thất gia, trước khi trở về cháu đã bị Trần Hoa kéo đi ăn cơm rồi, bây giò cháu không có đói, nên không ăn cơm cùng với chú được, cháu lên lầu trước ôn lại một chút những kiến thức hôm nay bác sĩ đã dạy.”
Mộ An An kiểm soát ngữ điệu của mình.
Không thể sốt ruột, cũng không thể quá thong thả, giống như cuộc trò chuyện bình thường với Thất gia.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đút tay trái vào túi áo khoác, chuẩn bị bước lên lầu.
Thế nhưng…
“Đứng lại.”
Mộ An An lúc này mới đi đến đầu cầu thang, giọng nói trầm thấp của Thát gia liền vang lên.
Mộ An An nhắm mắt lại, đầu óc rất nhanh chuyển động, suy nghĩ xem mình phải diễn kịch gì để có thể lừa dối chú Ấy.
Nhưng mà, Mộ An An còn chưa nghĩ ra cách, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Tông Chính Ngự lại vang lên lần thứ hai: “Tới đây, đưa tay phải ra đây.”
Mộ An An tuyệt vọng nhằm mắt lại.
Quả nhiên, Thấy gia vẫn là Thất gia của cô, không có cách nào lừa dối được.
Lúc này nếu giở thủ đoạn với Thất gia, thì càng chết tồi tệ hơn mà thôi.
Cho nên Mộ An An cũng từ bỏ giãy dụa.
Cô xoay người, cúi đầu trở lại bên cạnh Tông Chính Ngự, khi ngồi xuống, cô thành thành thật duỗi tay phải ra.
Kéo ống tay áo lên, vết thương được băng bó bởi năm miếng băng cá nhân, liền trực tiếp lộ ra trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự đã đoán được chuyện gì xảy ra với cô, nhưng khi nhìn thấy năm miếng băng cá nhân, lông mày của anh liền cau lại: “Sao lại thế này?”
Người hầu ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng đi lấy hộp thuốc và mời bác sĩ Cố tới đây.
“Hăng hái làm việc nghĩa.” – Mộ An An thành thật trả lời.
Tông Chính Ngự ngước mắt lên liếc cô một cái, sau đó cụp mắt xuống, dùng tay phải nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Mộ An An.
Vết thương trên mu bàn tay này cũng vừa khéo, vết sẹo chưa khỏi hẳn, lại thêm một vét thương mới.
Tông Chính Ngự xé từng miếng băng, nhìn thấy vết sẹo dài, trong lòng chỉ cảm thấy lửa giận như lửa đốt, rất tức giận.
Nhưng đè nén lại.
Vết thương này, khi được điều trị đúng cách, trải qua một ngày, có thể lành lại.
Nhưng tay của Mộ An An rất trắng, đột nhiên có vết thương.
Nhìn thế nào, vẫn tháy vô cùng ghê ghiếc.
“Làm thế nào mà bị thương?” – Giọng Tông Chính Ngự: khàn khàn.
Khi bác sĩ Cố, thì tháy Tông Chính Ngự đang cầm tay Mộ An An, đôi mắt rủ xuống, mặc dù không có nhìn thấy chính diện, nhưng xét theo góc mặt nghiêng đang siết chặt, thì Thất gia lúc này đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Toàn bộ không khí đều rất u ám.
Mộ An An cảm giác được Thất gia đang thực sự tức giận.
Cô không dám lắm lời, liền thành thật giải thích: “Sáng nay cháu và Trần Hoa hẹn chờ nhau, vô tình gặp một người bị băng đảng tốc độ đuổi giết. Người đó là trùm trường của trường y chúng cháu, mái tóc xoăn của anh ta dính máu, nên cháu liền ra tay.”
“Hắn chết sống có liên quan gì đến cháu?” – Thất gia nhướng mắt, giọng nói trầm tháp hù chết người.
Khoảnh khắc Mộ An An và Tông Chính Ngự nhìn nhau, chỉ cảm thấy trái tim giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, vô cùng lạnh lẽo lại đau nhói.
Cô theo bản năng bắt đầu khẩn trương: “Anh ta là người mà Trần Hoa thích.”
“Sau đó?”
“Cháu cứu anh ta, là muốn tạo cơ hội cho Trần Hoa quen biết anh ta.”
“Tin hay không, ta khiến Trần Hoa phơi thây đầu đường?”
Mộ An An rùng mình một cái: “Thất gia, cháu chỉ có một người bạn này thôi.”
Tông Chính Ngự không trả lời, sự tàn ác trong đôi mắt càng đặc hơn.
Đây là cô công chúa nhỏ mà anh đã nuôi nắng tám năm.
Vì một đứa Trần Hoa, mà liên tiếp bị thương.
“Thất gia, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, bởi vì Trần Hoa rất tốt với cháu, nên cháu cũng muốn đối xử tốt với Trần Hoa, cháu…”
“Ta nuôi nắng công chúa nhỏ trong tám năm, để đối xử tối với người khác sao?”
Mộ An An:…
Thát gia thật sự nồi giận rồi.
Chuyện này sẽ không như ý đâu, đến lúc đó bản thân cô nhất định sẽ bị chỉnh đốn, huống chỉ là Trần Hoa.
Mộ An An nói: “Không phải, chỉ là cháu rất tự tin, cháu có thể đối phó được bọn chúng. Bởi vì Thất gia dạy dỗ cháu tám năm, cháu lợi hại như vậy, máy tên côn đồ đó làm sao có thể là đối thủ của cháu…”
“Là ngoài ý muốn.”
Bốn chữ cuối cùng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Tông Chính Ngự, Mộ An An liền hạ thấp âm thanh, đồng thời nhìn qua bác sĩ Cố bên cạnh cầu cứu.
Tuy nhiên bác sĩ Cố chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, đảo mắt nhìn đi chỗ khác, tránh khỏi thị phi không liên quan đến mình.
Mộ An An chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự: “Thất gia, chú đừng tức giận được không, sau này cháu nhất định sẽ chú ý, đảm bảo sẽ không khiến bản thân bị thương nữa. Được không, Thất gia, Thát gia, chú tốt nhát, cầu xin chú đấy….”
“Đừng có làm nũng.”
“Thất gia, vét thương của cháu rất đau.”
“Tỏ vẻ thảm thương cũng vô dụng.”
Tuyệt chiêu đều dùng rồi, nhưng vẻ mặt Tông Chính Ngự vẫn tỏ ra lạnh lùng, không thèm quan tâm.
Mộ An An cũng có chút luống cuống.
Tông Chính Chự không đẻ cho bác sĩ Cố bắt tay vào làm, tự mình xử lý vết thương cho Mộ An An.
Kỹ thuật của anh ấy rất điêu luyện.
Mộ An An học y, có thể thấy rằng, tay nghề của Tông Chính Ngự không phải có nhiều kinh nghiệm xử lý, mà là học hỏi thực tế.
Trước đó Mộ An An bị thương trong lúc huấn luyện, cũng là Thất gia đến xử lý vết thương.
Lúc đó có hỏi qua nhưng Thát gia chỉ thuận miệng nói lúc trước có từng học qua.
Về phần người dạy Thất gia xử lý vết thương, Mộ An An chưa từng thấy qua.
Dù sao không phải là bác sĩ Có.
Tông Chính Ngự sau khi xử lý xong vét thương cho Mộ An An, liền trực tiếp đứng dậy khỏi sô pha.
Người hầu đưa tới chiếc khăn khử trùng, sau đó cung kính báo: “Thất gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
“Uh.” – Tông Chính Ngự đáp lại một cách lạnh lùng.
Trước khi bước về phía trước, anh lại liếc nhìn Mộ An An.
Mộ An An cuộn mình ngồi ở trên sô pha, cố tình ra sức thảm hại, nhìn Thất gia bằng ánh mắt đáng thương.
Vẻ mặt ủy khuất kia giống như bị vứt bỏ.
Tông Chính Ngự thực sự rất tức giận.
Anh tỉ mỉ che chở nuôi dưỡng đứa trẻ trong lòng bàn tay, ba lần bốn lượt vì cái gọi là bạn bè mà bị thương.
Trước đó thì bỏ đi.
Lý do lần này càng vớ vẫn hơn, vì để làm bà mối?
Anh như thế nào không biết, đứa nhỏ của anh, không chỉ có thể cải trang thành nam giới để thu hút các cô gái nhỏ, còn có thể tác hợp nhân duyên cho người ta.
Thật sự là rất giỏi.
“Thât gia, kỳ thật cháu không có cùng Trân Hoa ăn cơm, buổi chiều cháu cũng chưa ăn gì, vẫn luôn bận rộn.”
Mộ An An vừa thấy Tông Chính Ngự có chút lay động, liền bắt đầu tận dụng mọi thứ thảm thương, tỏ ra tủi thân và cầu xin sự ưu ái.
Đáng thương như vậy, giống như nhận hết ủy khuắt.
Nhất là cặp mắt kia…
Khoảnh khắc khi đối mặt với Mộ An An, Tông Chính Ngự lập tức cảm thấy trái tim mình như bị vô số mũi kim đâm vào, không phải là mùi vị đau xót.
“Thất gia, xin hãy ôm An An của chú một cái.”
Mộ An An hướng Tông Chính Ngự giơ tay lên.
Tông Chính Ngự vẻ mặt lạnh lùng, đối với lời thỉnh cầu của Mộ An An, dường như không quan tâm lắm.
Nhưng bác sĩ Cố thực sự không có mắt mà nhìn tiếp được rồi Tiểu thư An An, trông rất nghiêm túc, nhưng đối mặt với Thất gia, cô hoàn toàn là một đứa trẻ chưa lớn.
Thắt gia trông lạnh lùng độc đoán, nhưng thực ra…
Cả người cô chìm vào ghế sô pha, tay phải đút vào túi áo khoác một cách tùy ý, còn ngón trỏ trái thì chọc vào trán.
Tư thế cũng trông rất tùy ý.
Khi nhìn thấy ánh mắt củaTông Chính Ngự, cô liền giả ngu: “Thất gia, có chuyện gì vậy?”
Tông Chính Ngự không trả lời, anh đóng tài liệu trong tay lại rồi ném sang một bên.
Mộ An An nhanh chóng nói: “Thất gia, trước khi trở về cháu đã bị Trần Hoa kéo đi ăn cơm rồi, bây giò cháu không có đói, nên không ăn cơm cùng với chú được, cháu lên lầu trước ôn lại một chút những kiến thức hôm nay bác sĩ đã dạy.”
Mộ An An kiểm soát ngữ điệu của mình.
Không thể sốt ruột, cũng không thể quá thong thả, giống như cuộc trò chuyện bình thường với Thất gia.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đút tay trái vào túi áo khoác, chuẩn bị bước lên lầu.
Thế nhưng…
“Đứng lại.”
Mộ An An lúc này mới đi đến đầu cầu thang, giọng nói trầm thấp của Thát gia liền vang lên.
Mộ An An nhắm mắt lại, đầu óc rất nhanh chuyển động, suy nghĩ xem mình phải diễn kịch gì để có thể lừa dối chú Ấy.
Nhưng mà, Mộ An An còn chưa nghĩ ra cách, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Tông Chính Ngự lại vang lên lần thứ hai: “Tới đây, đưa tay phải ra đây.”
Mộ An An tuyệt vọng nhằm mắt lại.
Quả nhiên, Thấy gia vẫn là Thất gia của cô, không có cách nào lừa dối được.
Lúc này nếu giở thủ đoạn với Thất gia, thì càng chết tồi tệ hơn mà thôi.
Cho nên Mộ An An cũng từ bỏ giãy dụa.
Cô xoay người, cúi đầu trở lại bên cạnh Tông Chính Ngự, khi ngồi xuống, cô thành thành thật duỗi tay phải ra.
Kéo ống tay áo lên, vết thương được băng bó bởi năm miếng băng cá nhân, liền trực tiếp lộ ra trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự đã đoán được chuyện gì xảy ra với cô, nhưng khi nhìn thấy năm miếng băng cá nhân, lông mày của anh liền cau lại: “Sao lại thế này?”
Người hầu ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng đi lấy hộp thuốc và mời bác sĩ Cố tới đây.
“Hăng hái làm việc nghĩa.” – Mộ An An thành thật trả lời.
Tông Chính Ngự ngước mắt lên liếc cô một cái, sau đó cụp mắt xuống, dùng tay phải nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Mộ An An.
Vết thương trên mu bàn tay này cũng vừa khéo, vết sẹo chưa khỏi hẳn, lại thêm một vét thương mới.
Tông Chính Ngự xé từng miếng băng, nhìn thấy vết sẹo dài, trong lòng chỉ cảm thấy lửa giận như lửa đốt, rất tức giận.
Nhưng đè nén lại.
Vết thương này, khi được điều trị đúng cách, trải qua một ngày, có thể lành lại.
Nhưng tay của Mộ An An rất trắng, đột nhiên có vết thương.
Nhìn thế nào, vẫn tháy vô cùng ghê ghiếc.
“Làm thế nào mà bị thương?” – Giọng Tông Chính Ngự: khàn khàn.
Khi bác sĩ Cố, thì tháy Tông Chính Ngự đang cầm tay Mộ An An, đôi mắt rủ xuống, mặc dù không có nhìn thấy chính diện, nhưng xét theo góc mặt nghiêng đang siết chặt, thì Thất gia lúc này đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Toàn bộ không khí đều rất u ám.
Mộ An An cảm giác được Thất gia đang thực sự tức giận.
Cô không dám lắm lời, liền thành thật giải thích: “Sáng nay cháu và Trần Hoa hẹn chờ nhau, vô tình gặp một người bị băng đảng tốc độ đuổi giết. Người đó là trùm trường của trường y chúng cháu, mái tóc xoăn của anh ta dính máu, nên cháu liền ra tay.”
“Hắn chết sống có liên quan gì đến cháu?” – Thất gia nhướng mắt, giọng nói trầm tháp hù chết người.
Khoảnh khắc Mộ An An và Tông Chính Ngự nhìn nhau, chỉ cảm thấy trái tim giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, vô cùng lạnh lẽo lại đau nhói.
Cô theo bản năng bắt đầu khẩn trương: “Anh ta là người mà Trần Hoa thích.”
“Sau đó?”
“Cháu cứu anh ta, là muốn tạo cơ hội cho Trần Hoa quen biết anh ta.”
“Tin hay không, ta khiến Trần Hoa phơi thây đầu đường?”
Mộ An An rùng mình một cái: “Thất gia, cháu chỉ có một người bạn này thôi.”
Tông Chính Ngự không trả lời, sự tàn ác trong đôi mắt càng đặc hơn.
Đây là cô công chúa nhỏ mà anh đã nuôi nắng tám năm.
Vì một đứa Trần Hoa, mà liên tiếp bị thương.
“Thất gia, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, bởi vì Trần Hoa rất tốt với cháu, nên cháu cũng muốn đối xử tốt với Trần Hoa, cháu…”
“Ta nuôi nắng công chúa nhỏ trong tám năm, để đối xử tối với người khác sao?”
Mộ An An:…
Thát gia thật sự nồi giận rồi.
Chuyện này sẽ không như ý đâu, đến lúc đó bản thân cô nhất định sẽ bị chỉnh đốn, huống chỉ là Trần Hoa.
Mộ An An nói: “Không phải, chỉ là cháu rất tự tin, cháu có thể đối phó được bọn chúng. Bởi vì Thất gia dạy dỗ cháu tám năm, cháu lợi hại như vậy, máy tên côn đồ đó làm sao có thể là đối thủ của cháu…”
“Là ngoài ý muốn.”
Bốn chữ cuối cùng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Tông Chính Ngự, Mộ An An liền hạ thấp âm thanh, đồng thời nhìn qua bác sĩ Cố bên cạnh cầu cứu.
Tuy nhiên bác sĩ Cố chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, đảo mắt nhìn đi chỗ khác, tránh khỏi thị phi không liên quan đến mình.
Mộ An An chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự: “Thất gia, chú đừng tức giận được không, sau này cháu nhất định sẽ chú ý, đảm bảo sẽ không khiến bản thân bị thương nữa. Được không, Thất gia, Thát gia, chú tốt nhát, cầu xin chú đấy….”
“Đừng có làm nũng.”
“Thất gia, vét thương của cháu rất đau.”
“Tỏ vẻ thảm thương cũng vô dụng.”
Tuyệt chiêu đều dùng rồi, nhưng vẻ mặt Tông Chính Ngự vẫn tỏ ra lạnh lùng, không thèm quan tâm.
Mộ An An cũng có chút luống cuống.
Tông Chính Chự không đẻ cho bác sĩ Cố bắt tay vào làm, tự mình xử lý vết thương cho Mộ An An.
Kỹ thuật của anh ấy rất điêu luyện.
Mộ An An học y, có thể thấy rằng, tay nghề của Tông Chính Ngự không phải có nhiều kinh nghiệm xử lý, mà là học hỏi thực tế.
Trước đó Mộ An An bị thương trong lúc huấn luyện, cũng là Thất gia đến xử lý vết thương.
Lúc đó có hỏi qua nhưng Thát gia chỉ thuận miệng nói lúc trước có từng học qua.
Về phần người dạy Thất gia xử lý vết thương, Mộ An An chưa từng thấy qua.
Dù sao không phải là bác sĩ Có.
Tông Chính Ngự sau khi xử lý xong vét thương cho Mộ An An, liền trực tiếp đứng dậy khỏi sô pha.
Người hầu đưa tới chiếc khăn khử trùng, sau đó cung kính báo: “Thất gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
“Uh.” – Tông Chính Ngự đáp lại một cách lạnh lùng.
Trước khi bước về phía trước, anh lại liếc nhìn Mộ An An.
Mộ An An cuộn mình ngồi ở trên sô pha, cố tình ra sức thảm hại, nhìn Thất gia bằng ánh mắt đáng thương.
Vẻ mặt ủy khuất kia giống như bị vứt bỏ.
Tông Chính Ngự thực sự rất tức giận.
Anh tỉ mỉ che chở nuôi dưỡng đứa trẻ trong lòng bàn tay, ba lần bốn lượt vì cái gọi là bạn bè mà bị thương.
Trước đó thì bỏ đi.
Lý do lần này càng vớ vẫn hơn, vì để làm bà mối?
Anh như thế nào không biết, đứa nhỏ của anh, không chỉ có thể cải trang thành nam giới để thu hút các cô gái nhỏ, còn có thể tác hợp nhân duyên cho người ta.
Thật sự là rất giỏi.
“Thât gia, kỳ thật cháu không có cùng Trân Hoa ăn cơm, buổi chiều cháu cũng chưa ăn gì, vẫn luôn bận rộn.”
Mộ An An vừa thấy Tông Chính Ngự có chút lay động, liền bắt đầu tận dụng mọi thứ thảm thương, tỏ ra tủi thân và cầu xin sự ưu ái.
Đáng thương như vậy, giống như nhận hết ủy khuắt.
Nhất là cặp mắt kia…
Khoảnh khắc khi đối mặt với Mộ An An, Tông Chính Ngự lập tức cảm thấy trái tim mình như bị vô số mũi kim đâm vào, không phải là mùi vị đau xót.
“Thất gia, xin hãy ôm An An của chú một cái.”
Mộ An An hướng Tông Chính Ngự giơ tay lên.
Tông Chính Ngự vẻ mặt lạnh lùng, đối với lời thỉnh cầu của Mộ An An, dường như không quan tâm lắm.
Nhưng bác sĩ Cố thực sự không có mắt mà nhìn tiếp được rồi Tiểu thư An An, trông rất nghiêm túc, nhưng đối mặt với Thất gia, cô hoàn toàn là một đứa trẻ chưa lớn.
Thắt gia trông lạnh lùng độc đoán, nhưng thực ra…
/826
|