Chương 445
Nhưng trước đây, cô đều cảm thấy không có gì, chẳng qua anh chỉ đối xử với cô như ân nhân mà thôi.
Nhưng giờ phút này, Tô Nhược Hân lại đỏ mặt.
Cô cảm thấy giữa cô và Hạ Thiên Tường đã có điều gì đó bắt đầu thay đổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tâm thần của Hạ Thiên Tường rung động: “Đừng sợ.”
“Tôi sợ, anh mau đuổi theo đi.” Nói xong, cô chạy như bay về phía chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông.
Khi đến nơi, anh xuống cano thì thấy chiếc thuyền nhỏ.
Hồ hoa sen rộng mười cây số như vậy, một chiếc thuyền nhỏ như thế này mới phù hợp với tình hình.
Chỉ là lúc đó cô đi theo Cận Liễm, cho nên cũng cô không nghĩ đến việc chèo thuyền.
Thế nhưng giờ phút này, từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô lại muốn.
Nhìn dáng vẻ cô nhảy lên thuyền nhỏ, khóe môi của Hạ Thiên Tường khẽ nhếch lên, tuy rằng anh không nhảy nhót được như cô, nhưng anh cảm thấy nhìn cô nhảy rất đáng yêu và xinh đẹp.
Vừa bước lên thuyền, người lái thuyền nói: “Hai người ngồi cho vững, tôi bắt đầu chèo thuyền đây.”
“Chờ đã.” Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường kêu dừng lại.
“Thưa anh, còn vấn đề gì nữa không? Nếu như là vấn đề về giá cả, trên bảng công khai bên kia đã viết rõ ràng, một giờ một trăm đồng, giá cả phải chăng.”
“Không, cho anh thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ tự chèo thuyền.”
“Chuyện này … không ổn lắm.”
Hạ Thiên Tường chỉ chỉ vào áo phao ở mũi thuyền: “Có áo phao rồi, lát nữa hai người chúng tôi sẽ mặc vào, anh yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
“Anh có thể chèo thuyền?” Người lái thuyền vẫn có chút lo lắng, anh ta có một loại cảm giác như bị người khác cướp công việc, có cảm giác nguy cơ.
Lúc này, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân đáp: “Anh ấy không chỉ biết chèo thuyền, còn có thể lái thuyền, thậm chí còn có thể lái máy bay.”
Hạ Thiên Tường là người toàn năng, cô không biết anh biết bao nhiêu ngoại ngữ, còn biết đánh nhau, ba người Tống Phi cũng không phải là đối thủ của anh, hôm nay cô lại biết thêm mấy siêu năng lực của anh.
Anh hoàn mỹ làm cho cô rất tự ti xấu hổ.
Có vẻ cô hơi không xứng đáng với anh.
“Thật sao?” Nghe thấy Hạ Thiên Tường biết nhiều kỹ năng như vậy, bất kể là ai cũng phải tò mò.
“Thật đấy.” Trong mắt Tô Nhược Hân viết ba chữ ‘Rất rất thật’, cô đã tự mình ngồi trên trực thăng do anh lái.
Kết quả, đương nhiên là người lái thuyền bị Tô Nhược Hân thuyết phục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi còn có phí lao động, thực ra là anh ta chiếm tiện nghi.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, anh đã bắt đầu chèo thuyền rồi.
Đàn ông mặc Hán phục rất đẹp trai, đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ.
Nhưng còn có cả đẹp trai hơn, dáng vẻ anh chèo thuyền còn đẹp trai hơn.
Hạ Thiên Tường cũng không phải là người khoe khoang, anh nói anh biết vẽ, thì chắc chắn biết vẽ.
Nhưng trước đây, cô đều cảm thấy không có gì, chẳng qua anh chỉ đối xử với cô như ân nhân mà thôi.
Nhưng giờ phút này, Tô Nhược Hân lại đỏ mặt.
Cô cảm thấy giữa cô và Hạ Thiên Tường đã có điều gì đó bắt đầu thay đổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tâm thần của Hạ Thiên Tường rung động: “Đừng sợ.”
“Tôi sợ, anh mau đuổi theo đi.” Nói xong, cô chạy như bay về phía chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông.
Khi đến nơi, anh xuống cano thì thấy chiếc thuyền nhỏ.
Hồ hoa sen rộng mười cây số như vậy, một chiếc thuyền nhỏ như thế này mới phù hợp với tình hình.
Chỉ là lúc đó cô đi theo Cận Liễm, cho nên cũng cô không nghĩ đến việc chèo thuyền.
Thế nhưng giờ phút này, từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô lại muốn.
Nhìn dáng vẻ cô nhảy lên thuyền nhỏ, khóe môi của Hạ Thiên Tường khẽ nhếch lên, tuy rằng anh không nhảy nhót được như cô, nhưng anh cảm thấy nhìn cô nhảy rất đáng yêu và xinh đẹp.
Vừa bước lên thuyền, người lái thuyền nói: “Hai người ngồi cho vững, tôi bắt đầu chèo thuyền đây.”
“Chờ đã.” Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường kêu dừng lại.
“Thưa anh, còn vấn đề gì nữa không? Nếu như là vấn đề về giá cả, trên bảng công khai bên kia đã viết rõ ràng, một giờ một trăm đồng, giá cả phải chăng.”
“Không, cho anh thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ tự chèo thuyền.”
“Chuyện này … không ổn lắm.”
Hạ Thiên Tường chỉ chỉ vào áo phao ở mũi thuyền: “Có áo phao rồi, lát nữa hai người chúng tôi sẽ mặc vào, anh yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
“Anh có thể chèo thuyền?” Người lái thuyền vẫn có chút lo lắng, anh ta có một loại cảm giác như bị người khác cướp công việc, có cảm giác nguy cơ.
Lúc này, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân đáp: “Anh ấy không chỉ biết chèo thuyền, còn có thể lái thuyền, thậm chí còn có thể lái máy bay.”
Hạ Thiên Tường là người toàn năng, cô không biết anh biết bao nhiêu ngoại ngữ, còn biết đánh nhau, ba người Tống Phi cũng không phải là đối thủ của anh, hôm nay cô lại biết thêm mấy siêu năng lực của anh.
Anh hoàn mỹ làm cho cô rất tự ti xấu hổ.
Có vẻ cô hơi không xứng đáng với anh.
“Thật sao?” Nghe thấy Hạ Thiên Tường biết nhiều kỹ năng như vậy, bất kể là ai cũng phải tò mò.
“Thật đấy.” Trong mắt Tô Nhược Hân viết ba chữ ‘Rất rất thật’, cô đã tự mình ngồi trên trực thăng do anh lái.
Kết quả, đương nhiên là người lái thuyền bị Tô Nhược Hân thuyết phục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi còn có phí lao động, thực ra là anh ta chiếm tiện nghi.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, anh đã bắt đầu chèo thuyền rồi.
Đàn ông mặc Hán phục rất đẹp trai, đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ.
Nhưng còn có cả đẹp trai hơn, dáng vẻ anh chèo thuyền còn đẹp trai hơn.
Hạ Thiên Tường cũng không phải là người khoe khoang, anh nói anh biết vẽ, thì chắc chắn biết vẽ.
/1174
|