Chương 451
Quan trọng là bệnh tình của cô gái, chắc là đã nặng hơn so với khi cô gặp lần trước.
Nếu không trị thì thật sự sẽ hơi khó khăn.
Đến lúc đó, có thể chữa được, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Người phụ nữ chưa đi ra, còn Hạ Thiên Tường thì đã thanh toán xong và đi ra.
Vốn là Cận Liễm hẹn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Nhưng anh lại thấy ngọt như mật, cho dù hôm nay Tô Nhược Hân có muốn anh hái sao thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái một ngôi sao xuống tặng cho cô.
“Ngồi thêm lát nữa nhé?” Khi anh đi ra thì đúng lúc thấy người phụ nữ lúc trước đi vào, anh lại nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Nhược Hân là hiểu ra.
“Được.”
Hai người bước đến ghế đá bên cạnh và ngồi xuống.
Tô Nhược Hân đưa một cọng cỏ vào miệng: “Hạ Thiên Tường, anh nghĩ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như các anh có phải luôn mắc bệnh hoang tưởng bị hại không? Lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hãm hại mình?”
“Bệnh hoang tưởng thì không, nhưng đúng là vẫn luôn có người nghĩ cách làm thế nào để hãm hại tôi.”
“Nhưng tôi nhìn Hạ Thiên Chiếu đâu thấy có cảm giác này.”
“Không được nhắc tới cậu ta.” Giọng Hạ Thiên Tường chợt lạnh đi.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Chuyện anh ta đi Châu Phi không phải là anh cố ý đấy chứ?”
Nếu như nói tối hôm qua lúc hỏi Mỹ Lan về tình cảm Hạ Thiên Tường dành cho mình, cô còn thoải mái không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi đã hiểu tình cảm anh dành cho mình, cô mới nghĩ đến, có vẻ anh đang ghen.
Khi từ “ghen” hiện lên trong đầu, cô chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường cho dù lạnh lùng thì cũng khá dễ thương.
Chỉ là Hạ Thiên Chiếu hơi đáng thương thôi.
Cậu chủ nhà giàu được sống trong nhung lụa mà lại bị đày đến nơi như Châu Phi, cho dù anh ta có tiền đến mấy, nghe nói tắm rửa cũng là chuyện rất xa xỉ.
Cô nghĩ rằng mình có hỏi thì cho dù là Hạ Thiên Tường làm, anh cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thủ đoạn này cũng hơi ác.
Không ngờ, người đàn ông còn chẳng thèm nghĩ đã nói luôn: “Là anh.”
“Vì sao?” Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại thừa nhận.
“Cậu ta đi tìm em.”
“Còn gì nữa không?”
“Cậu ta còn đưa em đến nhà anh.”
“Anh ta đưa tôi đến nhà anh đương nhiên là chứng minh chúng tôi không có quan hệ gì. Hạ Thiên Tường, anh không vừa ý cái là đày Hạ Thiên Chiếu tới Châu Phi, hơi quá đáng đấy.”
“Cậu ta thích em.”
“Anh cũng thích tôi.”
Quan trọng là bệnh tình của cô gái, chắc là đã nặng hơn so với khi cô gặp lần trước.
Nếu không trị thì thật sự sẽ hơi khó khăn.
Đến lúc đó, có thể chữa được, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Người phụ nữ chưa đi ra, còn Hạ Thiên Tường thì đã thanh toán xong và đi ra.
Vốn là Cận Liễm hẹn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Nhưng anh lại thấy ngọt như mật, cho dù hôm nay Tô Nhược Hân có muốn anh hái sao thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái một ngôi sao xuống tặng cho cô.
“Ngồi thêm lát nữa nhé?” Khi anh đi ra thì đúng lúc thấy người phụ nữ lúc trước đi vào, anh lại nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Nhược Hân là hiểu ra.
“Được.”
Hai người bước đến ghế đá bên cạnh và ngồi xuống.
Tô Nhược Hân đưa một cọng cỏ vào miệng: “Hạ Thiên Tường, anh nghĩ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như các anh có phải luôn mắc bệnh hoang tưởng bị hại không? Lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hãm hại mình?”
“Bệnh hoang tưởng thì không, nhưng đúng là vẫn luôn có người nghĩ cách làm thế nào để hãm hại tôi.”
“Nhưng tôi nhìn Hạ Thiên Chiếu đâu thấy có cảm giác này.”
“Không được nhắc tới cậu ta.” Giọng Hạ Thiên Tường chợt lạnh đi.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Chuyện anh ta đi Châu Phi không phải là anh cố ý đấy chứ?”
Nếu như nói tối hôm qua lúc hỏi Mỹ Lan về tình cảm Hạ Thiên Tường dành cho mình, cô còn thoải mái không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi đã hiểu tình cảm anh dành cho mình, cô mới nghĩ đến, có vẻ anh đang ghen.
Khi từ “ghen” hiện lên trong đầu, cô chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường cho dù lạnh lùng thì cũng khá dễ thương.
Chỉ là Hạ Thiên Chiếu hơi đáng thương thôi.
Cậu chủ nhà giàu được sống trong nhung lụa mà lại bị đày đến nơi như Châu Phi, cho dù anh ta có tiền đến mấy, nghe nói tắm rửa cũng là chuyện rất xa xỉ.
Cô nghĩ rằng mình có hỏi thì cho dù là Hạ Thiên Tường làm, anh cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thủ đoạn này cũng hơi ác.
Không ngờ, người đàn ông còn chẳng thèm nghĩ đã nói luôn: “Là anh.”
“Vì sao?” Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại thừa nhận.
“Cậu ta đi tìm em.”
“Còn gì nữa không?”
“Cậu ta còn đưa em đến nhà anh.”
“Anh ta đưa tôi đến nhà anh đương nhiên là chứng minh chúng tôi không có quan hệ gì. Hạ Thiên Tường, anh không vừa ý cái là đày Hạ Thiên Chiếu tới Châu Phi, hơi quá đáng đấy.”
“Cậu ta thích em.”
“Anh cũng thích tôi.”
/1174
|