Chương 453
Cô nhìn thấy một cánh cửa.
Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.
Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.
Sân nhà sâu hun hút.
Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.
Toàn là màu tím.
Đó là lan dạ hương.
Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.
Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.
Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.
“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.
“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”
“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.
Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.
Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.
Nếu như gặp thì đừng quên em.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.
Một bông thì đẹp.
Cả vườn lại càng đẹp hơn.
Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”
“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.
Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.
“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.
Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.
Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.
Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.
“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
Cô nhìn thấy một cánh cửa.
Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.
Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.
Sân nhà sâu hun hút.
Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.
Toàn là màu tím.
Đó là lan dạ hương.
Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.
Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.
Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.
“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.
“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”
“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.
Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.
Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.
Nếu như gặp thì đừng quên em.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.
Một bông thì đẹp.
Cả vườn lại càng đẹp hơn.
Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”
“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.
Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.
“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.
Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.
Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.
Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.
“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
/1174
|