Chương 460
“Anh biết cô ấy?”
“Xã hội thượng lưu của thành phố T đều biết nhà họ Lâm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bàn tán lung tung về Lâm Sương Ngọc, nhà họ Lâm có tin đồn, cô ấy là một cô gái không may.”
“Không nói đến cô ấy nữa, Hạ Thiên Tường, tối em nấu cho anh ăn nhé.”
“Được.”
“Nhưng anh không được chê đấy.” Trước đây, chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở riêng ăn cơm với nhau, thì đều là anh phụ trách nấu, cô phụ trách rửa bát.
Lúc này, cô đột nhiên muốn nấu cho anh ăn.
“Không chê.”
“Vậy em nấu mì được không?”
“Được.”
“Em muốn nấu mì sợi, hi hi.” Tô Nhược Hân cười như một con hồ ly nhỏ.
Chị Chiêm biết nấu, cô học hỏi chị Chiêm là được.
“Được.”
“Hạ Thiên Tường, em chỉ muốn tìm chút cảm giác thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vẫn chưa chắc chắn là có yêu anh không, chỉ là có chút cảm giác mà thôi.” Tô Nhược Hân đến gần mặt nước, lúc đang đợi thuyền hơi, Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống vẩy nước, từ tốn nói.
Hạ Thiên Tường suýt đã hỏi có phải cô có cảm giác với Qúy Căn Nguyên không, nhưng sau đó anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Cô nói cô muốn tìm cảm giác, đó là cô đang cho anh và cô cơ hội, cho anh và cô hy vọng, nếu thế, anh cứ tuỳ theo cảm giác của cô thôi.
Bước từng bước về phía trước là tốt nhất.
Rời khỏi đảo, Tô Nhược Hân lên xe Maybach của Hạ Thiên Tường.
Không phải chiếc Mercedes G-Class khi đến nữa.
Người lái xe từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe vẫn còn cười ngây ngô.
Cảm thấy không chân thực như đang nằm mơ vậy.
“Nhược Hân, anh muốn nói với em chuyện này.” Hạ Thiên Tường đang lái xe chợt nghiêm túc cất lời.
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn anh, lúc người đàn ông nghiêm túc, cười vui hay tức giận, anh đều rất đẹp trai, cô thích.
Từ khi phát hiện mỗi lần nghĩ đến anh tim sẽ đập nhanh hơn, cảm giác khi nhìn anh của cô đã khác trước rồi.
“Thật ra ba hôm nay anh là cố ý không quan tâm đến em.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lúc rồi nói.
“Anh nói gì cơ? Mấy hôm nay anh cố ý không quan tâm đến em? Sao lại cố ý? Chẳng lẽ anh nói anh thích em là nói đùa, không phải là thật à?” Tô Nhược Hân suýt nhảy cẫng lên.
Nếu không phải đang ngồi trong xe, không gian trong xe không cho phép đứng lên thì cô đã nhảy thật rồi.
“Tô Nhược Hân, những chuyện xảy ra với em gần đây, cả chuyện Triệu Giai Linh làm hại em đều có liên quan đến anh.” Đã đến nước này rồi, Hạ Thiên Tường cảm thấy cần phải nói rõ sự thật cho Tô Nhược Hân.
“Anh biết cô ấy?”
“Xã hội thượng lưu của thành phố T đều biết nhà họ Lâm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bàn tán lung tung về Lâm Sương Ngọc, nhà họ Lâm có tin đồn, cô ấy là một cô gái không may.”
“Không nói đến cô ấy nữa, Hạ Thiên Tường, tối em nấu cho anh ăn nhé.”
“Được.”
“Nhưng anh không được chê đấy.” Trước đây, chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở riêng ăn cơm với nhau, thì đều là anh phụ trách nấu, cô phụ trách rửa bát.
Lúc này, cô đột nhiên muốn nấu cho anh ăn.
“Không chê.”
“Vậy em nấu mì được không?”
“Được.”
“Em muốn nấu mì sợi, hi hi.” Tô Nhược Hân cười như một con hồ ly nhỏ.
Chị Chiêm biết nấu, cô học hỏi chị Chiêm là được.
“Được.”
“Hạ Thiên Tường, em chỉ muốn tìm chút cảm giác thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vẫn chưa chắc chắn là có yêu anh không, chỉ là có chút cảm giác mà thôi.” Tô Nhược Hân đến gần mặt nước, lúc đang đợi thuyền hơi, Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống vẩy nước, từ tốn nói.
Hạ Thiên Tường suýt đã hỏi có phải cô có cảm giác với Qúy Căn Nguyên không, nhưng sau đó anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Cô nói cô muốn tìm cảm giác, đó là cô đang cho anh và cô cơ hội, cho anh và cô hy vọng, nếu thế, anh cứ tuỳ theo cảm giác của cô thôi.
Bước từng bước về phía trước là tốt nhất.
Rời khỏi đảo, Tô Nhược Hân lên xe Maybach của Hạ Thiên Tường.
Không phải chiếc Mercedes G-Class khi đến nữa.
Người lái xe từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe vẫn còn cười ngây ngô.
Cảm thấy không chân thực như đang nằm mơ vậy.
“Nhược Hân, anh muốn nói với em chuyện này.” Hạ Thiên Tường đang lái xe chợt nghiêm túc cất lời.
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn anh, lúc người đàn ông nghiêm túc, cười vui hay tức giận, anh đều rất đẹp trai, cô thích.
Từ khi phát hiện mỗi lần nghĩ đến anh tim sẽ đập nhanh hơn, cảm giác khi nhìn anh của cô đã khác trước rồi.
“Thật ra ba hôm nay anh là cố ý không quan tâm đến em.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lúc rồi nói.
“Anh nói gì cơ? Mấy hôm nay anh cố ý không quan tâm đến em? Sao lại cố ý? Chẳng lẽ anh nói anh thích em là nói đùa, không phải là thật à?” Tô Nhược Hân suýt nhảy cẫng lên.
Nếu không phải đang ngồi trong xe, không gian trong xe không cho phép đứng lên thì cô đã nhảy thật rồi.
“Tô Nhược Hân, những chuyện xảy ra với em gần đây, cả chuyện Triệu Giai Linh làm hại em đều có liên quan đến anh.” Đã đến nước này rồi, Hạ Thiên Tường cảm thấy cần phải nói rõ sự thật cho Tô Nhược Hân.
/1174
|