Trang Tử Khâm: “Ngôn Ngôn,hôn nhân là chuyện lớn cả đời,mẹ không cho phép con làm như vậy”Trang Tử Khâm ít nhiều biết được dụng ý Lâm Tân Ngôn làm như vậy.
Lâm Tân Ngôn đặt hộp cơm lên trên tủ ở đầu giường, vừa mang cơm ra vừa nói, “Người con giả cho cũng không phải người ngoài, không phải là con trai bạn mẹ sao”.
Trang Tử Khâm, “Bà ấy mất từ lâu rồi, mẹ không hiểu rõ con trai bà ấy một chút nào, cho dù không giữ lời hứa, mẹ cũng muốn con gả cho người mà con thích, mà không phải là dùng hôn nhân để làm điều kiện đối chọi như vậy, mẹ thà cả đời sống ở đây”.
Người mình thích?
Công Lược Trái Tim Lâm Tân Ngôn
Lâm Tân Ngôn quay người, nhìn thấy Lâm Vũ Hàm đang đứng sau lưng cô, hùng hổ hung hăng, nhớ rằng cô ta nhỏ hơn mình 1 tuổi, năm nay 17 tuổi rồi, thừa hưởng những ưu điển của Thẩm Tú Tình, nhìn cũng khá xinh.
Chỉ là dáng vẻ nhe răng trợn mắt lúc này, có một chút hung ác đáng sợ.
Lâm Tân Ngôn, “Của cô?”.
Các người phá hoại hôn nhân của mẹ, tiêu số tiền đó, bây ngay cả quà mẹ tặng cô, cũng biến thành của cô ta sao?.
Cô dần dần nắm chặt nắm đấm, trong lòng từng lần một nói với bản thân đừng manh động, đừng kích động, bởi vì bây giờ cô vẫn chưa có năng lực đoạt lấy đồ thuộc về cô.
Cô bắt buộc phải nhịn!.
Công Lược Trái Tim Tông Cảnh Hạo
Nói xong Lâm Vũ Hàm che miệng cười châm biếng.
Nhớ đến việc người mà Lâm Tân Ngôn gả cho.
là người không thể quan hệ tình dục, hơn nữa còn không thể đi lại, cô ta không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.
Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, gả cho người đàn ông như vậy, thì cả đời chẳng phải đều bị huỷ đi rồi sao?
Lâm Tân Ngôn chau mày.
Ngay lúc ngày, người giúp việc bước vào, “
Người nhà họ Tông đến rồi”
Lâm Quốc An đích thân ra nghênh đón họ vào cưa.
Lâm Tân Ngôn quay người, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn bị người khác đẩy vào, ngũ quan của anh ta góc cạnh, tướng mạo đoan trang, cho dù ngồi trên xe lăn thì cũng khiến người khác không dám xem thường.
Nhưng không nghĩ rằng, nhà họ Lâm vẫn giữ lời hứa.
Tông Cảnh Hạo trầm tĩnh không lên tiếng, sắc mặt anh hiện rõ sự u ám, Lâm Quốc An cho rằng anh không hài lòng, liền vội vàng giải thích nói, “Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, mới tròn 18 tuổi, nuôi dưỡng trưởng thành hơn thì nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp”.
Trong lòng Tông Cảnh Hạo cười nhạt, anh không nhìn ra cô sẽ là cô gái xinh đẹp, nhưng lại cảm nhận được sự không tầm thường, bất chấp anh là một “người què” cũng muốn đem con gái gả cho anh.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, khoé môi nhếch thành một đường cong tỏ ra ý tứ sâu xa, “Tôi ra nước ngoài làm việc, không cẩn thận bị thương, chân này sợ là không thể đi lại được, hơn nữa không thể thực hiện trách nhiệm của một người chồng”.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không để ý”. Lâm Tân Ngôn lập tức trả lời.
Lâm Quốc An đáp ứng với cô, chỉ cần cô gả vào nhà Tông thì sẽ trả lại của hồi môn của mẹ, cho dù ngày hôm trước vào cửa, ngày hôm sau ly hôn, bây giờ cô cũng sẽ đồng ý.
Thời gian lúc này trôi qua, Lâm Tân Ngôn nghĩ thông được tất cả chuyện ở chỗ này, rõ ràng anh có thể đứng lên, nhưng đến nhà họ Lâm lại ngồi xe lăn, chắc là vì người phụ nữ kia, mà không muốn thực hiện hẹn ước, muốn để nhà họ Lâm huỷ bỏ mối hôn sự này trước.
Chỉ là anh ta không nghĩ đến, Lâm Quốc An đồng ý hy sinh đứa con gái mà ông không yêu chiều là cô để hoàn thành hẹn ước.