Editor: Phù Đàm Bách Diệp
TimGiản Chỉ Hề nhảy bình bịch bình bịch rất nhanh.
Trái tim nhỏ rất không biết điều một mực kéo chân sau nàng, kéo thấp sức chịu đựng của nàng.
“Thương Lăng thượng thần thật biết nói đùa.”
Giản Chỉ Hề cười gượng vài tiếng, xê dịch lại chỗ Thương Lăng một chút, sát vào đống lửa.
Ấm áp lập tức đánh tới, cả người Giản Chỉ Hề đều thoải mái không ít.
Bất giác nàng cảm thấy thật ấm áp.
Không cẩn thận lại sát một chút, áp vào bên cạnh Thương Lăng.
Ừ, phải dựa gần như vậy mới tốt.
Thương Lăng kích lửa trại, càng cời lửa càng lớn, không cẩn thận, ngọn lửa văng đến, vừa vặn văng đến bên cạnh Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề theo bản năng tránh một chút, cái này tránh một chút, phải dựa vào bên người Thương Lăng.
Cách một lớp y phục, nàng có thể cảm nhận được thân thể băng lãnh của hắn.
Lạnh đến mức tâm can nàng run lên.
“Ngươi giống như rất lạnh?”
“Ừ.”
Thương Lăng thoải mái thừa nhận, trả lời dứt khoát, Giản Chỉ Hề lập tức không muốn dịch ra.
Cho hắn chút ấm áp cũng được, dù gì hôm nay hắn bảo vệ mình hai lần, xem như là báo đáp, hòa nhau.
Nghĩ như vậy, Giản Chỉ Hề liền thoải mái, thân thể dán cạnh Thương Lăng cũng không căng thẳng nữa.
May mà lửa trại đốt lớn, mang đến đủ ấm áp cho bọn họ, đồng thời để cho Giản Chỉ Hề dán bên Thương Lăng không cảm thấy lạnh lẽo.
Lửa trại tỏa ra, dường như Giản Chỉ Hề đang trở lại đời thứ nhất, bọn họ ở Bắc Cương tránh né quân địch, tránh vào trong hang.
Lúc đó cũng là đốt lửa trại, dựa vào nhau.
Suy nghĩ một chút, khóe miệng Giản Chỉ Hề không khỏi cong lên, lộ ra một độ cong ngọt ngào.
Một màn này vừa vặn tiến lọt vào cặp mắt băng lam của Thương Lăng, chân mày hắn hơi cau lại, ấn ký bạch sắc trên mi tâm dưới ánh lửa phá lệ sáng ngời.
Khẩn trương cả ngày, Giản Chỉ Hề dần dần bị ngọn lửa ấm áp buông xuống căng thẳng, trầm tĩnh lại.
Vừa thả lỏng, Giản Chỉ Hề liền ngăn không được tâm tư, bắt đầu nghĩ lung tung.
Ngay từ đầu nghĩ lung tung, nàng liền phát hiện lúc đó có rất nhiều mánh khóe nàng không chú ý tới.
“Thương Lăng thượng thần, làm sao ngươi biết chỗ kia có Uẩn Linh tuyền?”
“Bên trong Hãn Hải Mê Lâm có một vũng nước Uẩn Linh tuyền có thể trị bách thương.”
“Ừm. . .” Âm cuối Giản Chỉ Hề kéo rất dài, không đúng!
“Hãn Hải Mê Lâm? Chúng ta bây giờ đang ở Hãn Hải Mê Lâm?”
Thương Lăng liếc mắt nhìn Giản Chỉ Hề, Giản Chỉ Hề nhìn từ trong hai tròng mắt băng lam lạnh lùng của hắn nhìn được hai chữ ngu ngốc.
Hãn Hải Mê Lâm nàng biết, đó là nơi chắn ngang tiên giới và Tà Linh cốc.
Có cái chắn này, tà linh trong Tà Linh cốc không có cách nào tiến vào tiên giới, nhiễu loạn trật tự tiên giới, mang phiên phức cho tiên giới.
Hãn Hải Mê Lâm giống như tên của nó, như biển rộng mênh mông, như mê cung phức tạp.
Nghe nói rất nhiều người đi vào, không nghe nói bất kỳ ai đi ra.
Cho nên, vô luận là tiên giới hay Tà Linh cốc, đều không người nào dám đi khiêu chiến nó.
Nhưng hôm nay, nàng và Thương Lăng đánh bậy đánh bạ vậy mà tiến vào nơi đây, lần này có thể chơi đùa lớn!
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có thể ra được hay không?”
Sau khi thể xác và tinh thần Giản Chỉ Hề bình tĩnh lại, thần kinh bắt đầu căng lên, lúc kinh lúc sợ.
“Nếu như chúng ta không ra được thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ở chỗ này cả đời?”
“Không tốt?” Thương Lăng thình lình hỏi một câu.
“Không tốt!”
A? Không đúng! Thương Lăng vừa mới hỏi cái gì?
Giản Chỉ Hề trừng lớn hai mắt chuyển tới Thương Lăng.
“Thương Lăng thượng thần muốn ở lại chỗ này?”
“Nếu không ngươi dẫn ta ra ngoài?”
“. . .”
/482
|