Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thương Lăng nhìn biểu tình của Giản Chỉ Hề, chân mày hơi cau lại: “Đừng thất thần.”
Giản Chỉ Hề ngoan ngoãn thu lại tinh thần, chán đến chết nhìn đống lửa cháy.
Bỗng nhiên, Thương Lăng lại mở miệng.
“Không nên dính vào chuyện của yêu giới, làm Tư Mệnh của ngươi thật tốt đi.”
“Biết rồi.”
Giản Chỉ Hề thuận miệng trả lời một câu, nhưng sau đó nghĩ lại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.
Từ lúc nào nàng lại trở nên nghe lời biết điều như vậy?
Nàng bĩu môi, đột nhiên cảm giác được Thương Lăng trừ lạnh lùng ở ngoài, còn có rất nhiều thứ khác.
Tỷ như, lời nói của hắn rất ác độc, cũng rất bá đạo.
Lửa trại càng đốt càng sáng, mang đến cảm giác ấm áp, đồng thời cũng mang đến cảm giác buồn ngủ.
Trong chốc lát, Giản Chỉ Hề liền ngủ gục.
Đầu nàng nhẹ nhàng tựa trên vai Thương Lăng, thân thể dán vào hắn, an toàn và ấm áp cùng nàng đi vào giấc ngủ.
Thương Lăng nghe được tiếng hít thở đều đều của Giản Chỉ Hề, biết được nàng đã ngủ.
Hắn quay đầu, cúi thấp xuống, đặt lên trán Giản Chỉ Hề một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Du mộc đầu.”
Lửa trại vẫn sáng như cũ, nhưng nhiệt độ bốn phía lại yên lặng tăng lên.
Mưa sương mù lất phất, khiến người ta không nhìn rõ cho lắm.
Trong lòng cất dấu tình cảm như nhau, chờ đợi rẽ mây để nhìn thấy mặt trời ngày đó.
Khi Giản Chỉ Hề lo lắng tỉnh lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bên trong Hãn Hải Mê Lâm trước sau như một là sương mù mờ mịt, không có ngày đêm, khiến người ta không thể biết rõ thời gian thay đổi.
Nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy lửa trại còn đang đốt, Thương Lăng bên cạnh vậy mà đã khép hai mắt.
Ánh lửa làm nổi bật phía dưới, bên mặt nghiêng băng lãnh của Thương Lăng mang theo kinh diễm, để hắn dính một tia pháo hoa của nhân gian, nhìn vào hình như cũng không xa xôi khó có thể với tới như vậy.
Giản Chỉ Hề cứ sững sờ nhìn như vậy một lúc lâu, cơ bản không hề phát hiện khóe miệng của mình hơi hơi nhếch lên.
Nhìn Thương Lăng gần như vậy, cảm giác thật không giống nhau.
Không còn là băng sơn xa cách không thể chạm, mà là có thể đụng tay đến khối ngọc thô lạnh lẽo chưa được mài dũa.
Nghĩ như vậy, Giản Chỉ Hề bị ma quỷ ám ảnh, ma xui quỷ khiến, lén lút hôn lên.
Nhẹ nhàng hôn một cái, như chuồn chuồn lướt nước, cẩn thận từng li từng tí, ngắn gọn mà rất nhanh.
Như là làm chuyện xấu, Giản Chỉ Hề nhanh chóng rụt đầu lại, cảm thấy mỹ mãn, làm bộ làm tịch tiếp tục ngủ.
Nàng chợt phát hiện, khi Thương Lăng ngủ, rất giống bóng dáng của Hề Minh Húc, yên tĩnh ôn hòa, không hề góc cạnh bén nhọn.
Cho nên nàng mới nhất thời không thể kiềm chế chính mình.
Nhưng mà, mặc kệ đi, ngược lại Thương Lăng cũng không biết mình bị khinh bạc.
Giản Chỉ Hề cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, trong chốc lát lại ngủ.
Lúc này, Thương Lăng lại mở hai mắt, khóe miệng hơi giơ lên, lộ ra một độ cong nhỏ.
“Coi như ngươi thức thời.”
Thời gian từng chút từng chút một đi qua, lửa trại dần cháy hết, gió lạnh dần dần lấn vào vị trí của bọn họ.
Khi Giản Chỉ Hề mở hai mắt, Thương Lăng đã tỉnh.
“Thương Lăng thượng thần, bây giờ là giờ nào?”
“Không biết.”
Giản Chỉ Hề cẩn thận quan sát thần sắc Thương Lăng từng li từng tí, xác định hắn không có gì khác thường, cũng không phát hiện nàng hôn hắn, nàng yên lặng thở phào.
Ai bảo hắn lúc ngủ nhìn giống Hề Minh Húc như vậy, đáng đời bị khinh bạc.
Nghĩ như vậy, Giản Chỉ Hề lại thoải mái, còn có chút đúng lý hợp tình.
“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài.”
“Ừ”
“Ta có quan sát qua cây cối của Hãn Hải Mê Lâm, phân bố nhìn lỏng lẻo nhưng thật ra rất có quy luật.”
“Ừ”
/482
|