Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Toàn thân Xích Đế không ngừng run rẩy, đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, mặt trắng như giấy.
Hắn nhìn Giản Chỉ Hề đứng phía xa giống như đã trở thành một người khác, ra tay tàn nhẫn, quả thực đáng sợ.
Trước hắn ở trên thân thần đánh tiểu tiên Tư Mệnh, khó khăn lắm mới làm nàng bị trọng thương.
Vậy mà bây giờ nàng một chiêu làm kiếm gãy, lại một chiêu chặt đứt xương sườn cùng thần căn của hắn.
Ra tay tàn nhẫn cùng sắc bén, quả thực đáng sợ.
Thân thể Xích đế vẫn còn run rẩy trên mặt đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Hắn thế nào cũng không ngờ, hắn thậm chí ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi!
Thân phận Tư Mệnh đến cùng là gì, vậy mà lực công kích lại đáng sợ như thế!
Trên người nàng lộ ra ma khí, pháp lực cao cường, sát khí rất nặng. . .
Bên trong lục giới có thể đánh tổn thương thành như thế này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Xích Đế không phải không biết. . .
Nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng gặp Tư Mệnh!
Lúc này, Giản Chỉ Hề từng bước từng bước đi tới cạnh Xích Đế, trên đầu nàng còn lượn lờ từng tia hỏa diễm.
Đó là hỏa diễm theo trường kiếm của Xích Đế vừa mới đâm vào đầu nàng.
Thấy như vậy, Xích Đế hoảng sợ tột độ, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Mệnh, một chiêu cũng không tiếp nổi.
Một chiêu liền cắt đứt thần căn, nếu một chút nữa, sợ rằng khó giữ được tính mạng.
Hắn không ngừng lùi lại, hắn nói: “Ngươi, ngươi đừng qua đây, ngươi là người yêu giới sao?”
Giản Chỉ Hề giống như không nghe thấy, tiếp tục đi tới phía Xích Đế.
“Ta cam đoan sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra, nếu không ta vừa chết, mọi chuyện sẽ điều tra trên đầu ngươi, đến lúc đó ngươi bại lộ, hậu quả ngươi hiểu!”
Thần sắc Xích Đế hoảng loạn, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Lâu năm ngồi ở vị trí cao, kết cục của hắn không thể là phơi thây nơi hoang dã này được!
“Mặc dù ngươi lợi hại, nhưng Thương Lăng vẫn còn ở Tiên Giới, nếu thân phận ngươi lộ ra ánh sáng, ngươi đối đầu với hắn tuyệt đối không có phần thắng!”
Xích Đế hoang mang rối loạn nói rất nhiều, chỉ thấy khóe môi Giản Chỉ Hề hé ra một nụ cười nhạt.
“Thương Lăng sao?”
“Đúng! Thương Lăng!”
“Cũng không phải chưa đánh qua, sợ cái gì?”
“Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi đến cùng là ai?”
Xích Đế lời còn chưa nói hết, Giản Chỉ Hề đưa tay, trên lòng bàn tay, một đạo ma khí đen lượn lờ tụ lại, trong nháy mắt bay đến phía Xích Đế.
Xích Đế không dám thả lỏng chút nào, xoay người lăn một vòng, muốn lách qua công kích của ma khí.
Nhưng ma khí vẫn không lưu tình nổ tung trên người hắn.
Xích Đế vận pháp lực toàn thân để phòng thủ, bảo vệ kinh mạch cùng thần căn.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn bị ma khí gây thương tích, nửa người đều bị nổ nát vụn.
Dưới thân Xích Đế máu chảy thành sông, nửa người bị hủy, máu thịt lẫn lộn, không ra hình người.
Nhưng Giản Chỉ Hề vẫn không có ý định tha cho hắn, ma khí lượn lờ trên tay nàng lần thứ hai.
Thân thể Xích Đế bị ma khí nâng lên tới giữa không trung.
Một luồng ma khí lượn lờ bên thân thể hắn, xâm nhập vào thân thể hắn, ăn mòn thần căn của hắn.
“A. . .”
Từng tiếng hét thảm thiết vang vọng trong sơn cốc không người, nghe đặc biệt thê lương.
Nhưng vào lúc này, hỏa diễm trong đầu Giản Chỉ Hề tắt, pháp lực Xích Đế rót vào tiêu hao hầu như không còn.
Đột nhiên, thân thể Xích Đế mất đi chống đỡ, rớt xuống.
Đồng thời thân thể Giản Chỉ Hề mềm nhũn, bất tỉnh.
Xích Đế ngồi trên mặt đất quay cuồng vài vòng, thấy như vậy liền sinh hận ý, sát khí đầy tràn hai mắt.
Hắn kéo thân thể tàn tạ đứng lên, đi đến phía Giản Chỉ Hề đang bất tỉnh.
Một đạo pháp lực ngưng tụ ở trong tay. . .
Đột nhiên, một đạo pháp lực màu xanh đánh xuống giữa Xích Đế.
/482
|