Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Xích Đế bị pháp lực màu xanh đánh trúng, cả người giống như bị điện giật.
Toàn thân hắn run rẩy, lui về phía sau một bước, thân thể lệch một cái lại ngã xuống.
Nằm trên mặt đất, khóe mắt Xích Đế co rúm, chỉ thấy một đôi giày màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn cố gắng ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mắt một thân áo dài xanh bay lả tả thanh dật, tóc đen dài tùy ý rối tung ở sau lưng.
Hai đầu lông mày tràn ngập một khí tức đạm bạc, dường như minh nguyệt sáng tỏ nơi chân trời, sáng sủa xa xưa.
Trên đầu có một cây trâm ngọc bích đơn giản, như gió mát hiu hiu thổi qua hàng trúc, tản ra hơi thở sạch sẽ.
Ngũ quan hắn không tinh xảo, nhưng có thể khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, mang đến một cảm giác đã gặp qua là không quên được.
“Thanh Ly. . . Thần tôn. . . Ngươi. . .”
Chỉ thấy Thanh Ly chậm rãi quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày hơi cau lại.
“Xích Đế, tha cho ngươi một mạng, ngươi nên thức thời.”
Thanh Ly nói ra lời này, sau đó than nhẹ một tiếng, hắn đưa ống tay áo tươi mát sạch sẽ nhẹ nhàng xóa đi máu bên khóe miệng Giản Chỉ Hề.
Vết máu trên ống tay áo xanh của Thanh Ly rất rõ ràng, cẩn thận từng li từng tí ôm Giản Chỉ Hề từ trên mặt đất lên.
Sau đó thuận gió dựng lên, lập tức rời khỏi sơn cốc yên tĩnh lâu đời này.
Xích Đế quỳ rạp trên mặt đất thấy như vậy, khiếp sợ không thôi.
“Có thể kinh động Thanh Ly thần tôn, ngươi. . . Ngươi đến cùng là người như thế nào!”
Trước cửa Thiên Phủ Cung.
Thiên Đế đứng ở cánh cửa, chau mày, Vọng Thư đứng ở một bên, thần sắc khẩn trương.
Lúc này, một thiên binh đi tới, thi lễ một cái.
“Khởi bẩm Thiên Đế, phụ cận Thiên Phủ cung không có dấu vết của Xích Đế và Tư Mệnh.”
Lúc này lại một thiên binh khác đi tới.
“Khởi bẩm Thiên Đế, toàn bộ Thiên cung đều không tìm được, cũng không có thấy bất kỳ vết tích tranh đấu gì cả.”
Thiên Đế chau mày, sắc mặt hết sức khó coi.
“Thiên Đế Thiên Đế, làm sao bây giờ, Tư Mệnh là tiên, Xích Đế là thần, bọn hắn căn bản không ngang nhau, Tư Mệnh khẳng định đánh không lại Xích Đế!” Vọng Thư gấp gáp.
“Tìm, lật khắp toàn bộ Tiên giới cũng phải tìm cho ra bọn hắn!” Thiên Đế lớn tiếng ra lệnh.
Các thiên binh lĩnh mệnh nhanh chóng đi tìm.
Đột nhiên nhiệt độ trước toàn bộ Thiên Phủ Cung chợt rơi chậm lại.
Chỉ thấy Thương Lăng toàn thân áo trắng, mặt không chút thay đổi đáp xuống trước cửa Thiên Phủ Cung.
“Thương Lăng thượng thần.” Thiên Đế gọi một tiếng.
“Không thấy Tư Mệnh?”
“Xích Đế đã tới, bọn hắn cũng không thấy.”
Sắc mặt Thiên Đế rất khó nhìn, hắn đã hạ chỉ để chuyện Tư Mệnh giết Dao Cơ là danh chính ngôn thuận.
Bây giờ Xích Đế ích kỷ báo thù ngay trong địa giới Thiên cung, căn bản cũng không để hắn vào trong mắt.
Hắn chưởng quản Thiên cung gần năm ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên bị người khác vả mặt thế này.
Chân mày Thương Lăng hơi cau lại, băng hoa nơi đầu ngón tay từng mảnh bay ra, từng chút một rơi xuống trước cửa Thiên Phủ cung.
Chỉ thấy băng hoa bao trùm toàn bộ Thiên Phủ cung.
Đột nhiên, băng hoa bỗng nhiên chuyển động, bay lên, biến thành một hình xoắn ốc, hướng một phía khác bay đi.
Lúc này thân hình Thương Lăng khẽ động, bay theo phương hướng của băng hoa.
Thiên Đế sắc mặt thâm trầm, đuổi sát theo Thương Lăng đi điều tra manh mối, Vọng Thư cũng theo sau.
Thương Lăng bay rất nhanh, trong nháy mắt bỏ lại người sau lưng, trong khoảng thời gian ngắn theo băng hoa đến một sơn cốc hoang dã.
Xa xa, Thương Lăng thấy trong sơn cốc một mảnh hỗn độn vết tích đánh nhau, khắp nơi đều là vết máu tràn đầy.
Thấy như vậy, lòng Thương Lăng căng thẳng, một chút cũng không dám chậm trễ bay đi.
/482
|