Yến —— Yến Thừa. . . . . . Trên mặt Ôn Như Cảnh toát ra mồ hôi lạnh, gượng cười hỏi, Lời này của anh là có ý gì, em không hiểu chút nào. . . . . .
Cô không hiểu? Cô không hiểu còn ai có thể hiểu! Đỗ Yến Thừa nhìn Ôn Như Cảnh , trong mắt chán ghét, Cô cất mặt nạ hoa lê đẫm mưa mãnh mai đó đi, tôi sẽ không bị cô che mắt! Trong một tháng này, trên thương trường tôi đã trải qua gian khổ, đã có thể phân biệt được xấu xa gian xảo rồi, mẹ con các người mưu mô và ác độc, làm sao đến bây giờ tôi mới phát hiện chứ. . . . . .
Anh —— anh rốt cuộc anh đang nói cái gì. . . . . . Ôn Như Cảnh còn là giả bộ ngu, bước tới vỗ về anh, Yến Thừa, rốt cuộc ở bên ngoài anh nghe được cái gì, lại khác thường như vậy? Chúng ta là vợ chồng, anh nghe được lời đỗn đãi gì, có chuyện gì phiền lòng,có thể nói với em, có chỗ nào không rõ, em đều có thể giải thích với anh ——
Vợ chồng? Tôi hận chính là chúng ta lại là vợ chồng! Cô có thai, tôi phải cưới cô, cô gả vào nhà họ Đỗ, những chuyện này đều là mưu kế tính toán của hai mẹ con người đã thành công phải không? !
Tròng mắt đen của Đỗ Yến Thừa đầy lửa giận, chỉ vào Ôn Như Cảnh hừ mũi rống giận: Sau khi cưới cô, tôi liền nghĩ tới chuyện ngày đó, lúc tôi tìm cô nói chia tay cô dẫn dụ tôi, sau đó chưa tới mấy ngày cô đi bệnh viện kiểm tra kết quả mang thai, lúc cô nói với tôi mang thai, cố tình nói lúc ba vừa vặn đi tới nhà cô nghe được mấy câu này! Những chuyện này có thể có nhiều trùng hợp mới có thể đồng thời xảy ra, hoàn toàn bị mẹ con hai người sắp xếp, , diễn ra theo kịch bản! Cô phụ trách kéo tôi ở trong phòng, còn mẹ cô gọi ba tôi tới, để cho ông biết được cô mang thai, để cho ông bắt buộc tôi kết hôn với cô! Thật là biết tính toán, mẹ con hai người có lòng như thế cơ, tài lừa gạt của cô dùng trên người tôi sao không phát huy trên thương trường nhỉ !
Không. . . . . . Không phải như vậy, Yến Thừa, nhất định là anh hiểu lầm! Ôn Như Cảnh lắp ba lắp bắp nói, Anh và em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mẹ càng yêu thương chăm sóc anh, hai người chúng ta sao có thể đối xử với anh như vậy! Em yêu anh, em và mẹ đều là người hiền lành lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ——
Đỗ Yến Thừa nghe vậy, thiếu chút nữa cười lên ha hả: Cô? Lương thiện? Đây là chuyện cười nước nào vậy, mẹ con hai người tuyệt đối là người độc ác nhất, không ác nhất không làm người mới đúng!
Anh lạnh lùng liếc qua Ôn Như Cảnh, ánh mắt lạnh lùng như con dao sắt muốn lăng trì cô ngàn đoạn: Tôi sớm nên nhận ra, năm năm trước vì sao tôi và Liên Hoa không cử hành hôn lễ không, vì cái gì đêm trước hôn lễ tôi lên giường với cô, đây đều là âm mưu của cô phải không! Ngay cả khi cô nói bị người ta uy hiếp đưa hình và video cũng là màn tự diễn đúng không? Cô muốn tôi và Liên Hoa không thể nào kết hôn, để tôi từ bỏ Liên Hoa lựa chọn cô, muốn cho Liên Hoa bị đả kích đau lòng!
Đỗ Yến Thừa dùng ánh mắt u ám oán hận nhìn Ôn Như Cảnh , trong giọng nói mang theo nồng đậm hối hận: Qua nhiều năm, tôi rốt cuộc thật ngây thơ đơn thuần, mới có thể bị các người giấu diếm ! Mẹ con các ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì lấy được tài sản mà bác Liên để lại cho Liên Hoa, mới đưa Liên thị biến thành Ôn thị có phải không! Bây giờ mẹ cô có thể làm ra chuyện giết người, dĩ nhiên nhất định cũng không bỏ qua cho Liên Hoa, cô ấy đành ban đêm trốn ra nước ngoài tránh nạn, mới có thể giữ lại mạng sống . . . . . .
Đỗ Yến Thừa yên lặng đau lòng thì thầm: Lúc cô ấy không có người thân hai bàn tay trắng, ở nước ngoài với một công việc khó khăn cố gắng chịu đựng hết gian khổ gây dựng sự nghiệp, thì cô ấy nên hưởng cuộc sống hạnh phúc giàu sang lại bị các người chiếm đoạt! Bây giờ con của cô ấy bị mẹ cô cố ý mưu sát, a, khó trách cô ấy sẽ hận các người như vậy, cô ấy không đi thẳng tới róc xương lóc thịt các người, cũng bởi vì quá mức nhân từ!
Mặt của Ôn Như Cảnh không còn chút máu, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ thừa nhận những chuyện này, cho dù vài ngày trước trên báo có viết cô chiếm đoạt tài sản cảu Liên Hoa, dư luận xôn xao huyên náo, trước mặt Đỗ Yến Thừa cô luôn làm bộ như vô tội đáng
Cô không hiểu? Cô không hiểu còn ai có thể hiểu! Đỗ Yến Thừa nhìn Ôn Như Cảnh , trong mắt chán ghét, Cô cất mặt nạ hoa lê đẫm mưa mãnh mai đó đi, tôi sẽ không bị cô che mắt! Trong một tháng này, trên thương trường tôi đã trải qua gian khổ, đã có thể phân biệt được xấu xa gian xảo rồi, mẹ con các người mưu mô và ác độc, làm sao đến bây giờ tôi mới phát hiện chứ. . . . . .
Anh —— anh rốt cuộc anh đang nói cái gì. . . . . . Ôn Như Cảnh còn là giả bộ ngu, bước tới vỗ về anh, Yến Thừa, rốt cuộc ở bên ngoài anh nghe được cái gì, lại khác thường như vậy? Chúng ta là vợ chồng, anh nghe được lời đỗn đãi gì, có chuyện gì phiền lòng,có thể nói với em, có chỗ nào không rõ, em đều có thể giải thích với anh ——
Vợ chồng? Tôi hận chính là chúng ta lại là vợ chồng! Cô có thai, tôi phải cưới cô, cô gả vào nhà họ Đỗ, những chuyện này đều là mưu kế tính toán của hai mẹ con người đã thành công phải không? !
Tròng mắt đen của Đỗ Yến Thừa đầy lửa giận, chỉ vào Ôn Như Cảnh hừ mũi rống giận: Sau khi cưới cô, tôi liền nghĩ tới chuyện ngày đó, lúc tôi tìm cô nói chia tay cô dẫn dụ tôi, sau đó chưa tới mấy ngày cô đi bệnh viện kiểm tra kết quả mang thai, lúc cô nói với tôi mang thai, cố tình nói lúc ba vừa vặn đi tới nhà cô nghe được mấy câu này! Những chuyện này có thể có nhiều trùng hợp mới có thể đồng thời xảy ra, hoàn toàn bị mẹ con hai người sắp xếp, , diễn ra theo kịch bản! Cô phụ trách kéo tôi ở trong phòng, còn mẹ cô gọi ba tôi tới, để cho ông biết được cô mang thai, để cho ông bắt buộc tôi kết hôn với cô! Thật là biết tính toán, mẹ con hai người có lòng như thế cơ, tài lừa gạt của cô dùng trên người tôi sao không phát huy trên thương trường nhỉ !
Không. . . . . . Không phải như vậy, Yến Thừa, nhất định là anh hiểu lầm! Ôn Như Cảnh lắp ba lắp bắp nói, Anh và em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mẹ càng yêu thương chăm sóc anh, hai người chúng ta sao có thể đối xử với anh như vậy! Em yêu anh, em và mẹ đều là người hiền lành lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ——
Đỗ Yến Thừa nghe vậy, thiếu chút nữa cười lên ha hả: Cô? Lương thiện? Đây là chuyện cười nước nào vậy, mẹ con hai người tuyệt đối là người độc ác nhất, không ác nhất không làm người mới đúng!
Anh lạnh lùng liếc qua Ôn Như Cảnh, ánh mắt lạnh lùng như con dao sắt muốn lăng trì cô ngàn đoạn: Tôi sớm nên nhận ra, năm năm trước vì sao tôi và Liên Hoa không cử hành hôn lễ không, vì cái gì đêm trước hôn lễ tôi lên giường với cô, đây đều là âm mưu của cô phải không! Ngay cả khi cô nói bị người ta uy hiếp đưa hình và video cũng là màn tự diễn đúng không? Cô muốn tôi và Liên Hoa không thể nào kết hôn, để tôi từ bỏ Liên Hoa lựa chọn cô, muốn cho Liên Hoa bị đả kích đau lòng!
Đỗ Yến Thừa dùng ánh mắt u ám oán hận nhìn Ôn Như Cảnh , trong giọng nói mang theo nồng đậm hối hận: Qua nhiều năm, tôi rốt cuộc thật ngây thơ đơn thuần, mới có thể bị các người giấu diếm ! Mẹ con các ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì lấy được tài sản mà bác Liên để lại cho Liên Hoa, mới đưa Liên thị biến thành Ôn thị có phải không! Bây giờ mẹ cô có thể làm ra chuyện giết người, dĩ nhiên nhất định cũng không bỏ qua cho Liên Hoa, cô ấy đành ban đêm trốn ra nước ngoài tránh nạn, mới có thể giữ lại mạng sống . . . . . .
Đỗ Yến Thừa yên lặng đau lòng thì thầm: Lúc cô ấy không có người thân hai bàn tay trắng, ở nước ngoài với một công việc khó khăn cố gắng chịu đựng hết gian khổ gây dựng sự nghiệp, thì cô ấy nên hưởng cuộc sống hạnh phúc giàu sang lại bị các người chiếm đoạt! Bây giờ con của cô ấy bị mẹ cô cố ý mưu sát, a, khó trách cô ấy sẽ hận các người như vậy, cô ấy không đi thẳng tới róc xương lóc thịt các người, cũng bởi vì quá mức nhân từ!
Mặt của Ôn Như Cảnh không còn chút máu, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ thừa nhận những chuyện này, cho dù vài ngày trước trên báo có viết cô chiếm đoạt tài sản cảu Liên Hoa, dư luận xôn xao huyên náo, trước mặt Đỗ Yến Thừa cô luôn làm bộ như vô tội đáng
/308
|