Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngác.
Cô còn nhớ lúc mình nói nếu như sau này điều kiện cho phép thì cô sẽ sinh cho Diệp Ân Tuấn một đứa con, lúc đó sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng không có phản ứng gì lớn.
Người đàn ông này thật sự giả vờ quá tốt ở trước mặt của cô rồi.
Phẫu thuật thắt ống hả?
Đây là dự định sau này không cần có con nữa?
Chẳng trách nói có nhiều con sợ là cô sẽ mệt mỏi.
Nhưng mà trong lòng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ấm áp.
“Anh ấy có nói tại sao lại làm phẫu thuật này không?”
Tiêu Niệm Vi nhìn khóe môi của Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nâng lên, có chút xem thường: “Bản thân cậu biết rõ mọi chuyện, vậy mà còn hỏi tớ nữa hả? Chẳng lẽ là cậu không biết tại sao anh ta lại làm phẫu thuật?”
“Tớ biết chứ, nhưng mà tớ cứ thích nghe người khác nói đó, như thế này sẽ cảm thấy rất cảm động.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì nói.
“Cậu có bị bệnh không vậy!”
Tiêu Niệm Vi nở nụ cười mắng cô một câu, sau đó lại nói: “Thật ra thì Diệp Ân Tuấn làm như vậy rất chính xác, sức khỏe của cậu không cho phép cậu mang thai trong thời gian ngắn, lần trước vốn dĩ vẫn còn chưa tĩnh dưỡng tốt, bất ngờ lại có con, hai người muốn giữ lại, đó là do bất đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn không có duyên phận có đúng không? Thân thể của cậu bị thương nhiều như thế, nếu như lại mang con thì thật sự nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Ân Tuấn nhà cậu hiểu rất rõ chuyện này, bởi về suy nghĩ cho sức khỏe của cậu cho nên thắt ống chính là biện pháp có tác dụng nhất.”
“Nhưng mà cuộc đời này của anh ấy sẽ có tiếc nuối, lúc trước khi mà tớ mang thai bọn nhỏ không có anh ấy ở bên cạnh, anh ấy đã bỏ qua giai đoạn trưởng thành của bọn nhỏ, tớ muốn cho anh ấy có thêm một đứa bé, có thể bổ sung được điều tiếc nuối ấy.”
Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Tiêu Niệm Vi lại không đồng ý: “Ban đầu là do anh ta không nhìn rõ lòng mình, không xử lý tốt mối quan hệ của cậu với Sở Anh Lạc, cho nên mới khiến cậu cảm thấy ấm ức và bị tai nạn, tiếc nuối để lại cho anh ta là do anh ta đã tự làm. Ngược lại là cậu đó, vì anh ta mà chịu đựng nhiều thứ như thế, dựa vào cái gì còn phải trả giá vì sự bất lực của anh ta. Cả đời người có rất nhiều chuyện để tiếc nuối, nếu như muốn cậu phải trả giá, không phải là cậu mệt chết rồi à? Cậu cho rằng mình là ông già noel hả, chuyên môn đi phát quà cho người khác, cậu tỉnh lại đi, Diệp Ân Tuấn nhà cậu đều không thèm quan tâm tới tiếc nuối đó, cậu xoắn xuýt cái rắm gì!”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Làm sao anh ấy không tiếc cho được chứ, chẳng qua là anh ấy lựa chọn giữa tớ và tiếc nuối mà thôi.”
“Được được được, biết Diệp Ân Tuấn nhà cậu yêu cậu hơn bản thân anh ta rồi, cậu cũng đừng có khoe khoang ở trước mặt của tớ có được không hả? Cẩn thận đó, tớ không chữa trị nữa bây giờ.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi làm Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Anh Lương nhà cậu cũng không tệ mà.”
“Ừm, nói chung cũng được, đối xử với con cái cũng ổn, nếu không thì tớ không cần anh ấy từ lâu rồi.”
Tiêu Niệm Vi bá đạo nói, nhưng mà giữa lông mày lại có thêm một tia dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cười giống như là một cô gái ngốc, nghĩ tới Diệp Ân Tuấn vì mình mà làm tất cả, cô vui vẻ đến nỗi khóe miệng không khép lại được.
Người đàn ông này đi thắt ống mà không chịu nói với cô một tiếng.
Xem xem cô trừng trị anh như thế nào.
Gần như là Thẩm Hạ Lan có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, không khỏi cười một tiếng.
“Đủ rồi, cậu thật sự cho rằng tớ tàng hình hả?”
Tiêu Niệm Vi cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất dễ dàng thỏa mãn.
Nếu như là cô thì chắc có lẽ cô không làm được như vậy.
Thẩm Hạ Lan toàn tâm toàn ý yêu Diệp Ân Tuấn, không quan tâm chấp nhận bao nhiêu thứ, cho dù là vì tình yêu này mà bản thân có lún vào trong vũng bùn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ cố chấp bước xuống.
Tiêu Niệm Vi thật sự bội phục phần dũng khí này của cô.
Thẩm Hạ Lan trông có vẻ yếu đuối, nhưng mà sự cố chấp trong tình yêu thật sự làm cho người ta phải kính nể, cũng may là Diệp Ân Tuấn không cô phụ tấm chân tình này.
Tiêu Niệm Vi cảm thán, lại nhanh chóng thoa thuốc cho cô, thấp giọng nói: “Tớ nghe thấy lương thiệu cảnh với Tô Nam gọi điện thoại nói rất nhiều thứ, cũng không biết là cuối cùng Diệp Ân Tuấn nhà cậu lại lựa chọn cái gì, tớ nói cho cậu biết sớm, cậu nên có chuẩn bị tâm lý, nếu như mà kết quả anh ta làm lại không phải là thứ như cậu đã nghĩ, trong lòng của cậu cũng đừng có thất vọng quá lớn.”
Cô còn nhớ lúc mình nói nếu như sau này điều kiện cho phép thì cô sẽ sinh cho Diệp Ân Tuấn một đứa con, lúc đó sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng không có phản ứng gì lớn.
Người đàn ông này thật sự giả vờ quá tốt ở trước mặt của cô rồi.
Phẫu thuật thắt ống hả?
Đây là dự định sau này không cần có con nữa?
Chẳng trách nói có nhiều con sợ là cô sẽ mệt mỏi.
Nhưng mà trong lòng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ấm áp.
“Anh ấy có nói tại sao lại làm phẫu thuật này không?”
Tiêu Niệm Vi nhìn khóe môi của Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nâng lên, có chút xem thường: “Bản thân cậu biết rõ mọi chuyện, vậy mà còn hỏi tớ nữa hả? Chẳng lẽ là cậu không biết tại sao anh ta lại làm phẫu thuật?”
“Tớ biết chứ, nhưng mà tớ cứ thích nghe người khác nói đó, như thế này sẽ cảm thấy rất cảm động.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì nói.
“Cậu có bị bệnh không vậy!”
Tiêu Niệm Vi nở nụ cười mắng cô một câu, sau đó lại nói: “Thật ra thì Diệp Ân Tuấn làm như vậy rất chính xác, sức khỏe của cậu không cho phép cậu mang thai trong thời gian ngắn, lần trước vốn dĩ vẫn còn chưa tĩnh dưỡng tốt, bất ngờ lại có con, hai người muốn giữ lại, đó là do bất đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn không có duyên phận có đúng không? Thân thể của cậu bị thương nhiều như thế, nếu như lại mang con thì thật sự nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Ân Tuấn nhà cậu hiểu rất rõ chuyện này, bởi về suy nghĩ cho sức khỏe của cậu cho nên thắt ống chính là biện pháp có tác dụng nhất.”
“Nhưng mà cuộc đời này của anh ấy sẽ có tiếc nuối, lúc trước khi mà tớ mang thai bọn nhỏ không có anh ấy ở bên cạnh, anh ấy đã bỏ qua giai đoạn trưởng thành của bọn nhỏ, tớ muốn cho anh ấy có thêm một đứa bé, có thể bổ sung được điều tiếc nuối ấy.”
Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Tiêu Niệm Vi lại không đồng ý: “Ban đầu là do anh ta không nhìn rõ lòng mình, không xử lý tốt mối quan hệ của cậu với Sở Anh Lạc, cho nên mới khiến cậu cảm thấy ấm ức và bị tai nạn, tiếc nuối để lại cho anh ta là do anh ta đã tự làm. Ngược lại là cậu đó, vì anh ta mà chịu đựng nhiều thứ như thế, dựa vào cái gì còn phải trả giá vì sự bất lực của anh ta. Cả đời người có rất nhiều chuyện để tiếc nuối, nếu như muốn cậu phải trả giá, không phải là cậu mệt chết rồi à? Cậu cho rằng mình là ông già noel hả, chuyên môn đi phát quà cho người khác, cậu tỉnh lại đi, Diệp Ân Tuấn nhà cậu đều không thèm quan tâm tới tiếc nuối đó, cậu xoắn xuýt cái rắm gì!”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Làm sao anh ấy không tiếc cho được chứ, chẳng qua là anh ấy lựa chọn giữa tớ và tiếc nuối mà thôi.”
“Được được được, biết Diệp Ân Tuấn nhà cậu yêu cậu hơn bản thân anh ta rồi, cậu cũng đừng có khoe khoang ở trước mặt của tớ có được không hả? Cẩn thận đó, tớ không chữa trị nữa bây giờ.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi làm Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Anh Lương nhà cậu cũng không tệ mà.”
“Ừm, nói chung cũng được, đối xử với con cái cũng ổn, nếu không thì tớ không cần anh ấy từ lâu rồi.”
Tiêu Niệm Vi bá đạo nói, nhưng mà giữa lông mày lại có thêm một tia dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cười giống như là một cô gái ngốc, nghĩ tới Diệp Ân Tuấn vì mình mà làm tất cả, cô vui vẻ đến nỗi khóe miệng không khép lại được.
Người đàn ông này đi thắt ống mà không chịu nói với cô một tiếng.
Xem xem cô trừng trị anh như thế nào.
Gần như là Thẩm Hạ Lan có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, không khỏi cười một tiếng.
“Đủ rồi, cậu thật sự cho rằng tớ tàng hình hả?”
Tiêu Niệm Vi cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất dễ dàng thỏa mãn.
Nếu như là cô thì chắc có lẽ cô không làm được như vậy.
Thẩm Hạ Lan toàn tâm toàn ý yêu Diệp Ân Tuấn, không quan tâm chấp nhận bao nhiêu thứ, cho dù là vì tình yêu này mà bản thân có lún vào trong vũng bùn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ cố chấp bước xuống.
Tiêu Niệm Vi thật sự bội phục phần dũng khí này của cô.
Thẩm Hạ Lan trông có vẻ yếu đuối, nhưng mà sự cố chấp trong tình yêu thật sự làm cho người ta phải kính nể, cũng may là Diệp Ân Tuấn không cô phụ tấm chân tình này.
Tiêu Niệm Vi cảm thán, lại nhanh chóng thoa thuốc cho cô, thấp giọng nói: “Tớ nghe thấy lương thiệu cảnh với Tô Nam gọi điện thoại nói rất nhiều thứ, cũng không biết là cuối cùng Diệp Ân Tuấn nhà cậu lại lựa chọn cái gì, tớ nói cho cậu biết sớm, cậu nên có chuẩn bị tâm lý, nếu như mà kết quả anh ta làm lại không phải là thứ như cậu đã nghĩ, trong lòng của cậu cũng đừng có thất vọng quá lớn.”
/2602
|