Chương 17. Vu oan hãm hại
"Bao vây bọn họ lại !" Kiều Vũ Sinh ra lệnh một tiếng, vô số bóng người từ trong bụi rậm hiện ra, bọn họ dần dần tiến đến bao vây Lãnh Quân Trì và Hòa Đinh.
Anh ta cũng không tin, hai người họ lại còn có thể đánh thắng được nhiều người như vậy !
Lãnh Quân Trì và Hòa Đinh lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn quân địch trước mắt.
"Tối nay chính là giờ chết của các người !" Kiều Vũ Sinh nghiến răng nghiến lợi quát.
Hòa Đinh mặt không biến sắc, đối với những thủ đoạn uy hiếp cô thấy nhiều thành quen rồi.
Hiện tượng khát máu, khiến cô càng trở nên hơi hưng phấn.
Lãnh Quân Trì vẻ mặt thong thả, anh dùng súng chọc vào má phải của mình, từ ban nãy anh cũng cảm thấy được má phải hình như đã khôi phục cảm giác, hiện tại vết thương vẫn còn hơi ngứa.
Hòa Đinh biết rõ thời gian đã gần hết, cô bước đến trước mặt Lãnh Quân Trì, đưa tay gỡ xuống vải băng trên má phải của anh: "Xem ra thuốc sắp hết công dụng rồi, Lãnh Quân Trì lần này không trừng phạt nhưng tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu còn làm trái, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
Lãnh Quân Trì còn chưa kịp phản ứng là đã xảy ra chyện gì, con mắt bên phải sáng lên, hòa hoãn cả nửa ngày, cái bóng mơ hồ trước mặt trở nên rõ ràng, dần dần cùng con mắt trái dung hợp với nhau.
Anh lại có thể nhìn thấy rồi !
Anh kinh ngạc nhìn Hòa Đinh, đưa tay sờ mắt phải của mình, bình yên vô sự.
"Tròng mắt kia là cô lấy từ bên ngoài à? " Lãnh Quân Trì làm sao cũng không nghĩ tới, tròng mắt này căn bản không phải của mình mà là cô lấy từ bên ngoài lừa gạt mình.
Bản thân thật ngu ngốc.
Hòa Đinh nhẹ nhàng gật đầu: "Lần phẫu thuật kia là lần thứ hai cấy da, hiện tại vết thương đang liền lại, ngứa cũng là chuyện bình thường."
"Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ báo đáp !" Lãnh Quân Trì kích động ôm Hòa Đinh vào ngực.
Tuy anh đã từng rất căm ghét Hòa Đinh, thậm trí còn giả vờ ngây ngốc để tạo ấn tượng tốt, khiến cô buông lòng cảnh giác để bản thân chạy thoát, nhưng bây giờ ý nghĩ kia đã tan thành mây khói.
Sự cảm kích đã lưu lại tận đáy lòng, nếu không có cô bản thân anh cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy.
"Mẹ kiếp, bố mày không có thời gian xem các người chàng chàng thiếp thiếp." Kiều Vũ Sinh cảm thấy bản thân không được chú ý tới.
Hòa Đinh đối với cái ôm của Lãnh Quân Trì cũng không có quá nhiều suy nghĩ, cô chỉ là hờ hững nói: "Chỉ mong anh nói được làm được."
Lãnh Quân Trì biết rõ cô muốn nói gì.
"Ra tay !" Kiều Vũ Sinh không hề cho họ có cơ hội thở lấy hơi, ra lệnh một tiếng, vô số người đều xông lên.
Đối với Hòa Đinh những thủ đoạn để đối phó với những người này là vô cùng dễ dàng, hai tay sờ lấy ống tiêm, đợi đến lúc người tới gần liền sẽ đem kim tiêm đâm vào, sau đó tiêm thuốc vào.
Cô dùng chiêu này đã đặc biệt thuận lợi giết chết sáu người, những người trước mặt bị dọa đến nỗi không dám lại gần.
Lãnh Quân Trì tuy chỉ có một cây súng lục trong tay, thế nhưng đôi chân cũng rât công phu, người lao đến cũng đều bị đánh ngã, rên rỉ đau đớn ngã trên mặt đất.
Sau đó ánh mắt hai người tập trung nhìn Kiều Vũ Sinh.
Kiều Vũ Sinh vẫn như trước bịt lấy mắt phải, nhìn thấy Lãnh Quân Trì lại lần nữa giành lấy ánh sáng, con mắt hồ ly càng trở trên sắc bén.
Lãnh Quân Trì vẻ mặt lạnh lùng,
Lãnh Quân Trì nhặt lấy một con dao trên đất, anh đi lên phía trước một bước, hướng về phía Hòa Đinh nói: "Cho phép tôi đánh đi."
Hòa Đinh khẽ gật đầu, lui sang một bên.
"Hử, không ai có thể tránh khỏi cây roi của tôi." Kiều Vũ Sinh cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Tôi ngược lại là rất nguyện ý làm người đầu tiên." Lời nói còn chưa dứt, Lãnh Quân Trì cầm trong tay con dao, một bước xông tới.
Không thể không nói, ưu điểm lớn nhất của Lãnh Quân Trì chính là tốc độ, thiên hạ võ công, chỉ riêng tốc độ là không thể đánh bại.
Cây roi của Kiều Vũ Sinh có thể rất tinh diệu, cũng không thể ngăn nổi một chữ nhanh.
Lãnh Quân Trì đã đi tới trước mặt Kiều Vũ Sinh, dùng sức vung con dao, răng rắc một tiếng.
/1698
|