Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 131: Vĩnh Đông Chi Vực và Hoàng Kim Chi Mang (Hạ)

/731


Có kỹ năng này giúp đỡ thì sau này khả năng chiến đấu liên tục của bọn họ liền tăng lên một bước lớn. Đấy cũng giải quyết vấn đề tiêu hao hồn lực mà Thiên Mộng Băng Tằm vừa nói với hắn ban nãy.
- Quá tuyệt vời.
Hoắc Vũ Hạo hoan hô một tiếng rồi ôm chằm lấy Vương Đông.
Vương Đông ngẩn người rồi đỏ mặt nhưng cũng không đẩy hắn ra hay ôm lại hắn cả.
Hoắc Vũ Hạo đang vui vẻ làm sao cảm nhận được có chuyện khác thường chứ, hắn cười to nói:
- Nhanh lên, chúng ta cùng tu luyện thử xem, không biết Hoàng Kim Chi Mang có phát huy được tác dụng trong lúc chúng ta dung hợp tu luyện không nhỉ?
Sự thật chứng minh, bọn hắn không phải lúc nào cũng may mắn, Hoàng Kim Chi Mang chỉ có thể khôi phục hồn lực bị tiêu hao chứ không có trợ giúp gì trong lúc bọn họ tu luyện cả. Mặc dù thế cũng không làm vơi đi tâm trạng hưng phấn của họ. Còn hai ngày nữa là bắt đầu lần sát hạch học viện hạch tâm rồi, giờ Vương Đông có thể tăng cường thực lực đúng là quá tốt.
Hai ngày tiếp theo này đối với Hoắc Vũ Hạo chắc chắn là những ngày vô cùng bận rộn. Mỗi ngày trừ lúc tu luyện và học tập, tất cả thời gian còn lại hắn đều dùng để cải tạo Hồn Đạo Khí của mình. Vì để tiết kiệm thời gian, một vài linh kiện đơn giản Phàm Vũ sẽ làm giúp hắn, còn trận pháp bên trong hạt nhân phải do Hoắc Vũ Hạo tự khắc. Phàm Vũ rất rõ ràng mọi chuyện, cho nên mặc dù hắn rất thích Hoắc Vũ Hạo nhưng vẫn dạy dỗ nghiêm khắc như trước.
Không ai rõ lần thi đấu sắp tới sẽ tiến hành theo phương thức nào. Nhưng đây là một cửa ải không thể trốn chạy của bất cứ đệ tử hạch tâm nào, may là lần sát hạch này không có sự trừng phạt nào.
- Reng...
Tiếng chuông tan học vang lên báo hiệu một buổi học đã kết thúc. Các học viên ban Một năm Hai cũng theo đó mà thả lỏng thoải mái lại.
Ở học viện Sử Lai Khắc, có thể là học viên năm hai đều là người đã trải qua nhiều kỳ sát hạch chọn lựa và thực lực cũng không tệ. Hơn nữa, sau năm học đầu tiên trong lòng bọn họ đã biết nếu muốn tiếp tục ở lại đây thì cái giá phải trả không nhỏ, việc bọn họ cần làm chính là cố gắng, cho lên những giờ lên lớp sẽ không có ai không chú ý lắng nghe bài giảng của lão sư. Không cố gắng chính là tự mình khiến bản thân bị đào thải.
Thực lực học viên của học viện Sử Lai Khắc nổi tiếng trên khắp đại lục nhưng muốn tốt nghiệp ở học viện này đơn giản vậy sao? Cho dù đây chỉ là ngoại viện.
Vương Ngôn sắp xếp lại giáo án của mình rồi nói:
- Tất cả đệ tử hạch tâm ở lại, một lát nữa theo ta đến Đấu Hồn Khu.
Đến rồi! Nghe câu nói này của Vương Ngôn, tinh thần tất cả những đệ tử hạch tâm đều rung lên một cái, bọn họ biết, kỳ sát hạch sắp bắt đầu rồi. Bất quá, trái với những gì bọn họ nghĩ, kỳ sát hạch này không diễn ra trong giờ học mà là lúc trưa, sau khi hết thúc giờ học.
Số lượng đệ tử hạch tâm ở cấp lớp của Hoắc Vũ Hạo năm nay khá nhiều, hơn các năm trước một chút, như lớp bọn họ có đến tám người, còn ban Hai có Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ, Vu Phong. Ban Ba thì có Ninh Thiên, tổng cộng là mười tám người. So với mọi năm, đây là một con số khá hiếm thấy.
So với bọn hắn, số đệ tử hạch tâm ở năm ba và năm tư cộng lại cũng chỉ ngần này.
Sau khi ra khỏi lớp, Hoắc Vũ Hạo liếc mắt sang bên ban Hai liền thấy Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ và Vu Phong vừa ra khỏi lớp, dẫn đầu không ai khác là Mộc Cận lão sư.
Dĩ nhiên Đái Hoa Bân cũng thấy Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt hắn thoáng trở nên lạnh lùng, nhưng với bản tính giỏi che xấu cảm xúc, hắn vẫn bình tĩnh bước đi xem như không có chuyện gì. Mặc dù hắn là đệ tử hạch tâm nhưng cũng đã bị học viện cảnh cáo, hơn nữa hắn vừa nhận được tin, thi thể sáu người hắn phái đi hôm trước đều đã được trả về phủ Công Tước Bạch Hổ, may mà khi đó cha hắn không có ở nhà, mẹ hắn giúp hắn ém nhẹm đi, nếu không, với tính tình của Công Tước Bạch Hổ, hắn sẽ không yên ổn như thế này đâu.
Cho nên, dù hắn không muốn cũng phải cố đè nén thù hận xuống tận đáy lòng, không dám làm ra chuyện gì nữa. Vì học viện Sử Lai Khắc không có bằng chứng cụ thể nên mới phải cho Công Tước Bạch Hổ chút mặt mũi, nếu không cho dù không chứng không cớ chẳng lẽ học viện không làm gì được hắn sao? Ít nhất tống cổ hắn khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.
Nghĩ đến hậu quả, cả người Đái Hoa Bân tự dưng cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn bị cừu hận làm mờ mắt mà ảnh hưởng đến cả tiền đồ của mình.
Rất nhanh sau đó, Ninh Thiên cũng xuất hiện, cô bé vẫn xinh xắn như ngày nào, khi cô bé từ lớp mình bước tới, thái độ cũng y hệt Đái Hoa Bân, chỉ liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái.
Toàn bộ mười hai đệ tử hạch tâm của năm hai nhanh chóng theo lão sư của mình đi ra khỏi Giáo Học Lâu tiến về phía Đấu Hồn Khu.
Đi được một chút Hoắc Vũ Hạo liền gặp vài người quen của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status