Ầm ầm!
Hiện trường lại như nổ tung, lại thêm mười bốn tỷ, mức giá này hoàn toàn là chỉ có điên mới trả giá như vậy.
Thẩm Tăng Lập sắc mặt xanh mét, anh ta thậm chí có cảm giác mình đang nói chuyện đều run rẩy: “Năm mươi năm tỷ!”
“Bảy mươi tỷ!”
“Mẹ kiếp, anh có tiền không mà đập bừa bãi?”
Triệu Kim Bằng chỉ vào Trần Hùng chửi bới, Thẩm Tăng Lập cũng tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Truy Phong bên cạnh Trần Hùng đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Kim Bằng, lạnh lùng nói: “Nói chuyện chú ý một chút.”
Hai năm nay Truy Phong rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, bất quá những cậu chủ hào môn như Triệu Kim Bằng và Thẩm Tăng Lập, trước kia khi Thần Hổ còn ở đây hẳn là đã gặp qua vị chủ sự Thanh Cảnh Môn này.
Nhưng thời gian quá lâu, mặc dù bọn Thẩm Tăng Lập nhìn Truy Phong có chút quen mắt nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra anh ta rốt cuộc là ai.
“Tôi nghi ngờ anh ta không có tiền.”
Thẩm Tăng Lập không tin rằng Trần Hùng có thể đưa ra bảy mươi tỷ cho nên đặt câu hỏi tại chỗ.
Mà người dẫn chương trình trên đài cũng cảm thấy điều này có chút khoa trương, dù sao giá trị thị trường của Trang viên Phỉ Thúy này cũng chỉ hơn ba mươi tỷ, đổi lại bất kỳ người nào cũng sẽ không ngu ngốc đến mức dùng bảy mươi tỷ để chụp được thứ chỉ đáng giá ba mươi tỷ này.
“Quý anh này, nếu anh chỉ dựa vào nhất thời nổi hứng tới nơi này đùa giỡn với chúng tôi, hậu quả là rất nghiêm trọng.” Người dẫn chương trình nhắc nhở.
Tuy nhiên, Trần Hùng đã lấy ra một thẻ ngân hàng và đưa nó vào tay của Truy Phong: “Kiểm tra đi.”
“Vâng.”
Truy Phong cầm thẻ ngân hàng đi lên sau đó trước mặt mọi người tiến hành giao dịch trực tiếp.
Tít tít!
Âm thanh sắc nét, bảy mươi tỷ, thanh toán thành công!
Toàn trường ngạc nhiên, ngay cả Thẩm Tăng Lập và Triệu Kim Bằng bọn họ cũng đều trợn tròn mắt, tên này, thật đúng là có bảy mươi tỷ.
“Anh ta thật sự có bảy mươi tỷ.”
Thẩm Tăng Lập sắc mặt xanh mét, lớn đến như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác làm cho mất mặt như vậy.
Anh ta cảm giác trên mặt nóng bỏng, xoay người rời khỏi đại sảnh, lúc đi ngang qua Trần Hùng, Thẩm Tăng Lập nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng vội đắc ý, một lúc nữa anh sẽ chết rất thảm, tôi ở bên ngoài chờ anh.”
Điều này rõ ràng là đe dọa.
Nhưng mà Trần Hùng cũng không thèm để ý, lúc này tất cả ánh mắt của anh đều tập trung ở trên người Triệu Hiền Quyên.
Triệu Hiền Quyên không dám nói thêm gì chỉ không ngừng nháy mắt với Trần Hùng, cô ấy hy vọng Trần Hùng đừng tiếp tục đùa giỡn nữa, hãy mau rời khỏi nơi này để tránh bị Thẩm Tăng Lập trả thù.
Nhưng Trần Hùng làm thế nào có thể sợ Thẩm Tăng Lập.
“Đi thôi.”
Triệu Kim Bằng sợ Triệu Hiền Quyên lúc này lại làm ra chuyện gì khiến Thẩm Tăng Lập tức giận, mạnh mẽ lôi kéo cô ấy rời khỏi đại sảnh.
Trần Hùng không có đi ngăn cản, bởi vì anh dự định đi theo ra ngoài giải quyết triệt để chuyện của Triệu Hiền Quyên.
Bên ngoài Trang viên Phỉ Thúy, mấy chiếc xe màu đen đã sớm dừng lại ở đây.
Vừa rồi Thẩm Tăng Lập gọi một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới bốn xe, tất cả đều là những người to lớn mặc vest đen trông rất nguy hiểm, tổng cộng có mười mấy người, sát khí đằng đằng.
“Cậu chủ!”
Khi nhìn thấy Thẩm Tăng Lập từ bên trong đi ra, những người đàn ông áo đen này đều tiến lên nghênh đón, cung kính gọi một tiếng cậu chủ.
Hiện trường lại như nổ tung, lại thêm mười bốn tỷ, mức giá này hoàn toàn là chỉ có điên mới trả giá như vậy.
Thẩm Tăng Lập sắc mặt xanh mét, anh ta thậm chí có cảm giác mình đang nói chuyện đều run rẩy: “Năm mươi năm tỷ!”
“Bảy mươi tỷ!”
“Mẹ kiếp, anh có tiền không mà đập bừa bãi?”
Triệu Kim Bằng chỉ vào Trần Hùng chửi bới, Thẩm Tăng Lập cũng tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Truy Phong bên cạnh Trần Hùng đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Kim Bằng, lạnh lùng nói: “Nói chuyện chú ý một chút.”
Hai năm nay Truy Phong rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, bất quá những cậu chủ hào môn như Triệu Kim Bằng và Thẩm Tăng Lập, trước kia khi Thần Hổ còn ở đây hẳn là đã gặp qua vị chủ sự Thanh Cảnh Môn này.
Nhưng thời gian quá lâu, mặc dù bọn Thẩm Tăng Lập nhìn Truy Phong có chút quen mắt nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra anh ta rốt cuộc là ai.
“Tôi nghi ngờ anh ta không có tiền.”
Thẩm Tăng Lập không tin rằng Trần Hùng có thể đưa ra bảy mươi tỷ cho nên đặt câu hỏi tại chỗ.
Mà người dẫn chương trình trên đài cũng cảm thấy điều này có chút khoa trương, dù sao giá trị thị trường của Trang viên Phỉ Thúy này cũng chỉ hơn ba mươi tỷ, đổi lại bất kỳ người nào cũng sẽ không ngu ngốc đến mức dùng bảy mươi tỷ để chụp được thứ chỉ đáng giá ba mươi tỷ này.
“Quý anh này, nếu anh chỉ dựa vào nhất thời nổi hứng tới nơi này đùa giỡn với chúng tôi, hậu quả là rất nghiêm trọng.” Người dẫn chương trình nhắc nhở.
Tuy nhiên, Trần Hùng đã lấy ra một thẻ ngân hàng và đưa nó vào tay của Truy Phong: “Kiểm tra đi.”
“Vâng.”
Truy Phong cầm thẻ ngân hàng đi lên sau đó trước mặt mọi người tiến hành giao dịch trực tiếp.
Tít tít!
Âm thanh sắc nét, bảy mươi tỷ, thanh toán thành công!
Toàn trường ngạc nhiên, ngay cả Thẩm Tăng Lập và Triệu Kim Bằng bọn họ cũng đều trợn tròn mắt, tên này, thật đúng là có bảy mươi tỷ.
“Anh ta thật sự có bảy mươi tỷ.”
Thẩm Tăng Lập sắc mặt xanh mét, lớn đến như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác làm cho mất mặt như vậy.
Anh ta cảm giác trên mặt nóng bỏng, xoay người rời khỏi đại sảnh, lúc đi ngang qua Trần Hùng, Thẩm Tăng Lập nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng vội đắc ý, một lúc nữa anh sẽ chết rất thảm, tôi ở bên ngoài chờ anh.”
Điều này rõ ràng là đe dọa.
Nhưng mà Trần Hùng cũng không thèm để ý, lúc này tất cả ánh mắt của anh đều tập trung ở trên người Triệu Hiền Quyên.
Triệu Hiền Quyên không dám nói thêm gì chỉ không ngừng nháy mắt với Trần Hùng, cô ấy hy vọng Trần Hùng đừng tiếp tục đùa giỡn nữa, hãy mau rời khỏi nơi này để tránh bị Thẩm Tăng Lập trả thù.
Nhưng Trần Hùng làm thế nào có thể sợ Thẩm Tăng Lập.
“Đi thôi.”
Triệu Kim Bằng sợ Triệu Hiền Quyên lúc này lại làm ra chuyện gì khiến Thẩm Tăng Lập tức giận, mạnh mẽ lôi kéo cô ấy rời khỏi đại sảnh.
Trần Hùng không có đi ngăn cản, bởi vì anh dự định đi theo ra ngoài giải quyết triệt để chuyện của Triệu Hiền Quyên.
Bên ngoài Trang viên Phỉ Thúy, mấy chiếc xe màu đen đã sớm dừng lại ở đây.
Vừa rồi Thẩm Tăng Lập gọi một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới bốn xe, tất cả đều là những người to lớn mặc vest đen trông rất nguy hiểm, tổng cộng có mười mấy người, sát khí đằng đằng.
“Cậu chủ!”
Khi nhìn thấy Thẩm Tăng Lập từ bên trong đi ra, những người đàn ông áo đen này đều tiến lên nghênh đón, cung kính gọi một tiếng cậu chủ.
/1916
|