Rất nhiều người Triệu gia đều bắt đầu cầu xin tha thứ, đây chính là cái gọi là tình thân, khi nhà họ Triệu đối mặt với tai họa diệt tộc, ai cũng muốn gạt quan hệ sang một bên.
“Cút đi, mẹ kiếp.”
Lưu Soái một đạp đạp bay Triệu Kim Bằng, nói: “Tất cả đều nghe đây, hôm nay một người cũng không chạy được.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, bảy tám chiếc xe dừng ở cửa nhà họ Triệu, cửa xe mở ra, mấy chục người đàn ông cường tráng mặc vest đen cầm vũ khí nhảy xuống xe.
Người dẫn đầu chính là Thẩm Tăng Lập đang chống nạng.
“Giữ cửa cho tôi, một con ruồi cũng không được phép lọt ra ngoài.”
Một đám người đàn ông cường tráng dùng tốc độ nhanh nhất canh giữ ở cửa nhà họ Triệu, những người còn lại theo Thẩm Tăng Lập cùng nhau khí thế hùng hổ đi vào trong biệt thự nhà họ Triệu.
Trong hư không tựa như bay đến một mảnh mây đen đem toàn bộ nhà họ Triệu bao phủ trong một mảnh mây đen như vậy.
Thẩm Tăng Lập vừa bước vào cửa liền ra lệnh một tiếng: “Toàn bộ trói lại cho tôi.”
Trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người nhà họ Triệu muốn chạy trốn nhưng bên ngoài có mấy chục người canh giữ ở đó, bọn họ làm sao trốn được.
Rất nhanh, kể cả Triệu Bách Lãng và Triệu Bách Xương tất cả mọi người đều bị người của Thẩm Tăng Lập khống chế quỳ trên mặt đất.
“Cậu chủ Thẩm, cậu chủ Thẩm tha mạng.”
Đám người Triệu Kim Bằng bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng lúc này Thẩm Tăng Lập làm sao có thể buông tha cho những người nhà họ Triệu này, anh ta tiếp nhận một cây gậy bóng chày trong tay một thuộc hạ bên cạnh, hung hăng gõ vào đầu Triệu Kim Bằng: “Câm miệng.”
“Hôm nay, không ai trong số các người có thể chạy.”
Toàn bộ đại sảnh kêu rên rỉ, Thẩm Tăng Lập ném gậy bóng chày trong tay sang một bên, ngồi xuống một cái ghế bên kia: “Mẹ kiếp, Triệu Hiền Quyên đâu, để cho cô ta đi ra gặp tôi.”
“Trần Tăng Lập, thả người nhà tôi ra.”
Đúng lúc này Triệu Hiền Quyên và Trần Hùng bước nhanh từ bên ngoài đi vào, biết được thân phận của Triệu Hiền Quyên, cho nên thuộc hạ của Thẩm Tăng Lập bên ngoài cũng không ngăn cản bọn họ.
Nhìn thấy Triệu Hiền Quyên và Trần Hùng, gân xanh trên trán Thẩm Tăng Lập phẫn nộ từng cái từng cái nổi lên.
Mà Lưu Soái bên kia lại vẻ mặt khác biệt: “Trần Hùng, thì ra là anh, là thằng ranh này dám đánh cậu Thẩm sao?”
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn về phía Lưu Soái vẻ mặt khinh thường.
“Lưu Soái, anh cũng ở đây sao, bên phía Nhật Bản kia không cho anh chịu đủ khổ sở sao mà lại chạy đến đây ngông cuồng?”
Nhắc tới chuyện ở Nhật Bản bên kia, Lưu Soái tức giận không có chỗ phát tiết, anh ta biết lần trước hợp tác với tập đoàn Anh Mai thất bại chính là bởi vì Trần Hùng đang quấy rối, cho nên vẫn luôn đối với Trần Hùng ghi hận trong lòng.
Anh ta bước về phía trước nhìn chằm chằm vào Trần Hùng nói, “Trần Hùng, anh là tên khốn kiếp, đừng nghĩ rằng anh có một số quyền lực ở Nhật Bản có thể không coi ai ra gì, ở đây là tỉnh Đông Thành.
Anh lá gan không nhỏ, cư nhiên dám đắc tội cậu chủ Thẩm, hôm nay tôi xem anh chết như thế nào.”
“Ồ, thế sao?”
Trần Hùng mỉm cười nhún vai, nói: “Lưu Soái, thay vì anh ở đây kêu bừa bãi, tốt hơn là nên suy nghĩ giải quyết chuyện công việc của gia đình mình như thế nào trước đi.”
Nói xong, Trần Hùng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Thời điểm này, Lưu gia các anh hẳn là sắp xong đời rồi.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Lưu Soái vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Hùng, nói: “Anh đùa tôi đấy à?”
“Cút đi, mẹ kiếp.”
Lưu Soái một đạp đạp bay Triệu Kim Bằng, nói: “Tất cả đều nghe đây, hôm nay một người cũng không chạy được.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, bảy tám chiếc xe dừng ở cửa nhà họ Triệu, cửa xe mở ra, mấy chục người đàn ông cường tráng mặc vest đen cầm vũ khí nhảy xuống xe.
Người dẫn đầu chính là Thẩm Tăng Lập đang chống nạng.
“Giữ cửa cho tôi, một con ruồi cũng không được phép lọt ra ngoài.”
Một đám người đàn ông cường tráng dùng tốc độ nhanh nhất canh giữ ở cửa nhà họ Triệu, những người còn lại theo Thẩm Tăng Lập cùng nhau khí thế hùng hổ đi vào trong biệt thự nhà họ Triệu.
Trong hư không tựa như bay đến một mảnh mây đen đem toàn bộ nhà họ Triệu bao phủ trong một mảnh mây đen như vậy.
Thẩm Tăng Lập vừa bước vào cửa liền ra lệnh một tiếng: “Toàn bộ trói lại cho tôi.”
Trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người nhà họ Triệu muốn chạy trốn nhưng bên ngoài có mấy chục người canh giữ ở đó, bọn họ làm sao trốn được.
Rất nhanh, kể cả Triệu Bách Lãng và Triệu Bách Xương tất cả mọi người đều bị người của Thẩm Tăng Lập khống chế quỳ trên mặt đất.
“Cậu chủ Thẩm, cậu chủ Thẩm tha mạng.”
Đám người Triệu Kim Bằng bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng lúc này Thẩm Tăng Lập làm sao có thể buông tha cho những người nhà họ Triệu này, anh ta tiếp nhận một cây gậy bóng chày trong tay một thuộc hạ bên cạnh, hung hăng gõ vào đầu Triệu Kim Bằng: “Câm miệng.”
“Hôm nay, không ai trong số các người có thể chạy.”
Toàn bộ đại sảnh kêu rên rỉ, Thẩm Tăng Lập ném gậy bóng chày trong tay sang một bên, ngồi xuống một cái ghế bên kia: “Mẹ kiếp, Triệu Hiền Quyên đâu, để cho cô ta đi ra gặp tôi.”
“Trần Tăng Lập, thả người nhà tôi ra.”
Đúng lúc này Triệu Hiền Quyên và Trần Hùng bước nhanh từ bên ngoài đi vào, biết được thân phận của Triệu Hiền Quyên, cho nên thuộc hạ của Thẩm Tăng Lập bên ngoài cũng không ngăn cản bọn họ.
Nhìn thấy Triệu Hiền Quyên và Trần Hùng, gân xanh trên trán Thẩm Tăng Lập phẫn nộ từng cái từng cái nổi lên.
Mà Lưu Soái bên kia lại vẻ mặt khác biệt: “Trần Hùng, thì ra là anh, là thằng ranh này dám đánh cậu Thẩm sao?”
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn về phía Lưu Soái vẻ mặt khinh thường.
“Lưu Soái, anh cũng ở đây sao, bên phía Nhật Bản kia không cho anh chịu đủ khổ sở sao mà lại chạy đến đây ngông cuồng?”
Nhắc tới chuyện ở Nhật Bản bên kia, Lưu Soái tức giận không có chỗ phát tiết, anh ta biết lần trước hợp tác với tập đoàn Anh Mai thất bại chính là bởi vì Trần Hùng đang quấy rối, cho nên vẫn luôn đối với Trần Hùng ghi hận trong lòng.
Anh ta bước về phía trước nhìn chằm chằm vào Trần Hùng nói, “Trần Hùng, anh là tên khốn kiếp, đừng nghĩ rằng anh có một số quyền lực ở Nhật Bản có thể không coi ai ra gì, ở đây là tỉnh Đông Thành.
Anh lá gan không nhỏ, cư nhiên dám đắc tội cậu chủ Thẩm, hôm nay tôi xem anh chết như thế nào.”
“Ồ, thế sao?”
Trần Hùng mỉm cười nhún vai, nói: “Lưu Soái, thay vì anh ở đây kêu bừa bãi, tốt hơn là nên suy nghĩ giải quyết chuyện công việc của gia đình mình như thế nào trước đi.”
Nói xong, Trần Hùng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Thời điểm này, Lưu gia các anh hẳn là sắp xong đời rồi.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Lưu Soái vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Hùng, nói: “Anh đùa tôi đấy à?”
/1916
|