Đồng thời, Trần Hùng nghiêng người dùng dao Long Khuyết trong tay xẹt qua lồng ngực của mấy tên thuộc hạ còn lại của Nguyễn Đại, trước ngực mỗi người đều bị cắt ra một miệng vết thương, bọn họ cũng hoảng sợ kêu thảm thiết một tiếng, toàn bộ ôm ngực nằm trên mặt đất.
Máu tươi bao phủ bề mặt dao Long Khuyết, chỉ trong chớp mắt máu tươi nóng bỏng đã bị một cỗ hàn khí phát ra từ bề mặt dao Long Khuyết làm cho bốc hơi sạch sẽ.
“Thật là một con dao găm kỳ diệu.”
Trần Hùng coi như là hiểu biết nhiều nhưng anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí lợi hại như vậy, anh thậm chí còn cảm giác được con dao găm này có linh tính.
Trần Hùng đem dao Long Khuyết thu lại, sau đó đi tới trước mặt Nguyễn Đại đang kêu thảm thiết bên kia: “Bây giờ còn kiêu ngạo nữa không?”
Nguyễn Đại ôm tay bị cắt của mình, sắc mặt tái nhợt: “Cậu, con mẹ nó dám động thủ với tôi. Nhà họ Nguyễn của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Ha a, vừa rồi không phải tôi đã nói cho anh biết rằng đoạn video này một khi phát tán ra ngoài, nhà họ Nguyễn của anh rất nhanh sẽ xong đời sao, cho nên anh đem nhà họ Nguyễn ra dọa tôi cũng vô dụng.”
Nguyễn Đại hít một hơi lạnh, nói: “Hừ, nhà họ Nguyễn của tôi có quan hệ công chúng tốt nhất, video cũng có thể giả mạo, thậm chí có thể nói là cậu đe dọa tôi dựng lên video này.
Đấu với nhà họ Nguyễn tôi, cậu còn non lắm.
Thằng nhóc, tôi thấy cậu có chút năng lực, mau bắt Nghiêm Hưng Đằng cho tôi, nhà họ Nguyễn tôi đảm bảo cho cậu cả đời vinh hoa phú quý.”
Trần Hùng nở nụ cười, Nguyễn Đại lúc này còn dám nói lung tung.
Bang một tiếng, Trần Hùng một cước giẫm lên tay Nguyễn Đại, đau đến mức khiến Nguyễn Đại oa oa khóc lớn.
“Buông ra, buông chân ra. Cậu dám đối xử với tôi như vậy, không chỉ nhà họ Nguyễn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu mà phía chính phủ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, các cậu trốn không được đâu!”
“Phía chính phủ?”
Trần Hùng mỉm cười và di chuyển bàn chân của mình, sau đó để khuôn mặt mình tiến lại gần Nguyễn Đại: “Anh biết tôi là ai không?”
“Cậu là ai?”
“Hahaha.”
Trần Hùng không trả lời mà cười ha ha một tiếng, đúng lúc này, cánh cửa ngân hàng bị người dùng bạo lực đập vỡ.
Ngoài cửa, La Đồ mang theo một đám thành viên Thanh Cảnh Môn xông vào.
“Môn Chủ!”
Lời này vừa nói ra, đầu óc Nguyễn Đại ù một tiếng, vẻ mặt anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Hùng, nói: “Cậu là ai?”
Trần Hùng vui vẻ cười nói: “Những lời vừa nãy anh nói trước mặt Môn Chủ Thanh Cảnh Môn đã được tôi ghi lại, đây sẽ được xem là bằng chứng để điều tra nhà họ Nguyễn các anh.”
Nguyễn Đại mặt như tro tàn, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Nghiêm Hưng Đằng lần này tới đây sẽ mang Môn Chủ Thanh Cảnh Môn phía Bắc tới.
“Các anh…”
“Dẫn đi.”
Trần Hùng lười biếng không muốn nói nhiều, trực tiếp bảo La Đồ bắt Nguyễn Đại và dọn dẹp hiện trường.
Sau khi đám người Trần Hùng rời đi chưa được mười phút có mấy chiếc xe cảnh sát tới đây niêm phong ngân hàng này lại.
Máu tươi bao phủ bề mặt dao Long Khuyết, chỉ trong chớp mắt máu tươi nóng bỏng đã bị một cỗ hàn khí phát ra từ bề mặt dao Long Khuyết làm cho bốc hơi sạch sẽ.
“Thật là một con dao găm kỳ diệu.”
Trần Hùng coi như là hiểu biết nhiều nhưng anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí lợi hại như vậy, anh thậm chí còn cảm giác được con dao găm này có linh tính.
Trần Hùng đem dao Long Khuyết thu lại, sau đó đi tới trước mặt Nguyễn Đại đang kêu thảm thiết bên kia: “Bây giờ còn kiêu ngạo nữa không?”
Nguyễn Đại ôm tay bị cắt của mình, sắc mặt tái nhợt: “Cậu, con mẹ nó dám động thủ với tôi. Nhà họ Nguyễn của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Ha a, vừa rồi không phải tôi đã nói cho anh biết rằng đoạn video này một khi phát tán ra ngoài, nhà họ Nguyễn của anh rất nhanh sẽ xong đời sao, cho nên anh đem nhà họ Nguyễn ra dọa tôi cũng vô dụng.”
Nguyễn Đại hít một hơi lạnh, nói: “Hừ, nhà họ Nguyễn của tôi có quan hệ công chúng tốt nhất, video cũng có thể giả mạo, thậm chí có thể nói là cậu đe dọa tôi dựng lên video này.
Đấu với nhà họ Nguyễn tôi, cậu còn non lắm.
Thằng nhóc, tôi thấy cậu có chút năng lực, mau bắt Nghiêm Hưng Đằng cho tôi, nhà họ Nguyễn tôi đảm bảo cho cậu cả đời vinh hoa phú quý.”
Trần Hùng nở nụ cười, Nguyễn Đại lúc này còn dám nói lung tung.
Bang một tiếng, Trần Hùng một cước giẫm lên tay Nguyễn Đại, đau đến mức khiến Nguyễn Đại oa oa khóc lớn.
“Buông ra, buông chân ra. Cậu dám đối xử với tôi như vậy, không chỉ nhà họ Nguyễn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu mà phía chính phủ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, các cậu trốn không được đâu!”
“Phía chính phủ?”
Trần Hùng mỉm cười và di chuyển bàn chân của mình, sau đó để khuôn mặt mình tiến lại gần Nguyễn Đại: “Anh biết tôi là ai không?”
“Cậu là ai?”
“Hahaha.”
Trần Hùng không trả lời mà cười ha ha một tiếng, đúng lúc này, cánh cửa ngân hàng bị người dùng bạo lực đập vỡ.
Ngoài cửa, La Đồ mang theo một đám thành viên Thanh Cảnh Môn xông vào.
“Môn Chủ!”
Lời này vừa nói ra, đầu óc Nguyễn Đại ù một tiếng, vẻ mặt anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Hùng, nói: “Cậu là ai?”
Trần Hùng vui vẻ cười nói: “Những lời vừa nãy anh nói trước mặt Môn Chủ Thanh Cảnh Môn đã được tôi ghi lại, đây sẽ được xem là bằng chứng để điều tra nhà họ Nguyễn các anh.”
Nguyễn Đại mặt như tro tàn, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Nghiêm Hưng Đằng lần này tới đây sẽ mang Môn Chủ Thanh Cảnh Môn phía Bắc tới.
“Các anh…”
“Dẫn đi.”
Trần Hùng lười biếng không muốn nói nhiều, trực tiếp bảo La Đồ bắt Nguyễn Đại và dọn dẹp hiện trường.
Sau khi đám người Trần Hùng rời đi chưa được mười phút có mấy chiếc xe cảnh sát tới đây niêm phong ngân hàng này lại.
/1916
|