“Tôi cũng đã sớm dự đoán được, anh chắc chắn sẽ quay về.”
Nghiêm Hưng Đằng nghe ông ta nói thế thì tâm trạng đột nhiên trở nên có chút kích động, hai tay nắm lấy hàng rào sắt, hung hăng nhìn Nguyễn Kiền Bá hét to.
“Nguyễn Kiền Bá, vậy ông có đoán được ngày hôm nay ông sẽ bị giam giữ ở đây?”
“Hahaha!”
Nguyễn Kiền Bá cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp phòng giam.
“Nghiêm Hưng Đằng, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, muốn đánh hay giết là tùy anh.”
“Được, bây giờ tôi sẽ lập tức giết ông.”
Trong tay Nghiêm Hưng Đằng không biết từ lúc nào còn có thêm khẩu súng, anh ta nâng họng súng nhắm thẳng vào Nguyễn Kiền Bá bên trong phòng giam.
Trần Hùng ở bên cạnh sửng sốt, bởi vì anh ta không ngờ Nghiêm Hưng Đằng lại mang theo súng bên người.
Mà nhìn tình trạng hiện tại của Nghiêm Hưng Đằng, Trần Hùng thực sự chắc chắn trong giây tiếp theo, anh ta sẽ nổ súng ngay lập tức.
Đây không phải là hành động bốc đồng của Nghiêm Hưng Đằng, bất cứ ai trải qua tình trạng như anh ta cũng chắc chắn đều không thể kiểm soát được chính mình.
“Người anh em, tuyệt đối đừng kích động.”
Trần Hùng vội vàng giật lấy khẩu súng trong tay Nghiêm Hưng Đằng.
“Nếu bây giờ anh giết ông ta, mọi chuyện chúng ta làm trước đây chẳng phải là uổng công hay sao?”
“Nhưng mà, ông ta là người đã giết gia đình tôi và giết cả nhà họ Nghiêm của tôi.”
Hai mắt Nghiêm Hưng Đằng lúc này đỏ như máu, đây là lần đầu tiên anh ta gầm lên với Trần Hùng vì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Trần Hùng đột nhiên ôm lấy Nghiêm Hưng Đằng, hai tay vỗ vỗ lưng anh, ta không ngừng an ủi.
“Người anh em, tôi biết, mọi chuyện tôi đều biết hết, nhưng lúc này anh phải thật bình tĩnh, bình tĩnh, hít thở sâu, nghe lời tôi, hít thở sâu!”
“Tỉnh táo, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo!”
Trần Hùng dường như đang an ủi một đứa trẻ, cảm xúc của Nghiêm Hưng Đằng cuối cùng cũng từ từ dịu xuống.
Để ngăn chặn Nghiêm Hưng Đằng mất kiểm soát cảm xúc của mình một lần nữa, Trần Hùng đã yêu cầu anh ta ra ngoài một chút để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Trong phòng giam lúc này chỉ còn lại Trần Hùng và Nguyễn Kiền Bá.
Trần Hùng châm điếu thuốc đưa cho Nguyễn Kiền Bá.
“Hút một điếu để cho tinh thần hưng phấn một chút. Những điều tôi sắp nói ra đây đối với ông chỉ có lợi chứ không thiệt.”
Lần này, Nguyễn Kiền Bá không từ chối nữa, cầm lấy điếu thuốc trên tay Trần Hùng.
Ông ta hít điếu thuốc trên tay một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục trầm mặc không nói lời nào.
Trần Hùng cũn không tỏ vẻ vội vã hay lo lắng, mãi đến khi ông ta hút được nửa điếu thuốc, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Nguyễn Kiền Bá, tình huống hiện tại ông cũng đã thấy rất rõ ràng, tôi cũng không muốn nói nhảm với ông nữa.”
“Tôi cần ông cho tôi bằng chứng năm đó bốn đại gia tộc của các người đã bức hại nhà họ Nghiêm như thế nào, càng chi tiết càng tốt, và tôi cũng cần ông đứng ra lên tiếng làm chứng chống lại Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ.”
“Trần Hùng, điều này là không thể!”
Nguyễn Kiền Bá lắc đầu và tỏ vẻ rất dứt khoát.
“Trần Hùng, đừng lãng phí thời gian của mình, tôi không giúp được gì cho anh.”
“Điều này không phải để giúp tôi, mà là để giúp cho chính bản thân ông.”
Trần Hùng nói.
“Đối với ba gia tộc kia, ông từ lâu đã trở thành một con tốt vô dụng, ông đã quên bọn họ đối xử với anh như thế nào rồi sao?”
“Nếu nhà họ Nguyễn gặp chuyện, bọn họ không chỉ cắt đứt hết các mối quan hệ với ông mà còn nhẫn tâm sai người đến giết ông, ông cũng đừng quên những thuộc hạ trung thành của mình, người phụ nữ vì ông yên lặng trả giá suốt mười mấy năm qua là vì ai mà phải bỏ mạng.”
Nghiêm Hưng Đằng nghe ông ta nói thế thì tâm trạng đột nhiên trở nên có chút kích động, hai tay nắm lấy hàng rào sắt, hung hăng nhìn Nguyễn Kiền Bá hét to.
“Nguyễn Kiền Bá, vậy ông có đoán được ngày hôm nay ông sẽ bị giam giữ ở đây?”
“Hahaha!”
Nguyễn Kiền Bá cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp phòng giam.
“Nghiêm Hưng Đằng, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, muốn đánh hay giết là tùy anh.”
“Được, bây giờ tôi sẽ lập tức giết ông.”
Trong tay Nghiêm Hưng Đằng không biết từ lúc nào còn có thêm khẩu súng, anh ta nâng họng súng nhắm thẳng vào Nguyễn Kiền Bá bên trong phòng giam.
Trần Hùng ở bên cạnh sửng sốt, bởi vì anh ta không ngờ Nghiêm Hưng Đằng lại mang theo súng bên người.
Mà nhìn tình trạng hiện tại của Nghiêm Hưng Đằng, Trần Hùng thực sự chắc chắn trong giây tiếp theo, anh ta sẽ nổ súng ngay lập tức.
Đây không phải là hành động bốc đồng của Nghiêm Hưng Đằng, bất cứ ai trải qua tình trạng như anh ta cũng chắc chắn đều không thể kiểm soát được chính mình.
“Người anh em, tuyệt đối đừng kích động.”
Trần Hùng vội vàng giật lấy khẩu súng trong tay Nghiêm Hưng Đằng.
“Nếu bây giờ anh giết ông ta, mọi chuyện chúng ta làm trước đây chẳng phải là uổng công hay sao?”
“Nhưng mà, ông ta là người đã giết gia đình tôi và giết cả nhà họ Nghiêm của tôi.”
Hai mắt Nghiêm Hưng Đằng lúc này đỏ như máu, đây là lần đầu tiên anh ta gầm lên với Trần Hùng vì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Trần Hùng đột nhiên ôm lấy Nghiêm Hưng Đằng, hai tay vỗ vỗ lưng anh, ta không ngừng an ủi.
“Người anh em, tôi biết, mọi chuyện tôi đều biết hết, nhưng lúc này anh phải thật bình tĩnh, bình tĩnh, hít thở sâu, nghe lời tôi, hít thở sâu!”
“Tỉnh táo, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo!”
Trần Hùng dường như đang an ủi một đứa trẻ, cảm xúc của Nghiêm Hưng Đằng cuối cùng cũng từ từ dịu xuống.
Để ngăn chặn Nghiêm Hưng Đằng mất kiểm soát cảm xúc của mình một lần nữa, Trần Hùng đã yêu cầu anh ta ra ngoài một chút để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Trong phòng giam lúc này chỉ còn lại Trần Hùng và Nguyễn Kiền Bá.
Trần Hùng châm điếu thuốc đưa cho Nguyễn Kiền Bá.
“Hút một điếu để cho tinh thần hưng phấn một chút. Những điều tôi sắp nói ra đây đối với ông chỉ có lợi chứ không thiệt.”
Lần này, Nguyễn Kiền Bá không từ chối nữa, cầm lấy điếu thuốc trên tay Trần Hùng.
Ông ta hít điếu thuốc trên tay một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục trầm mặc không nói lời nào.
Trần Hùng cũn không tỏ vẻ vội vã hay lo lắng, mãi đến khi ông ta hút được nửa điếu thuốc, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Nguyễn Kiền Bá, tình huống hiện tại ông cũng đã thấy rất rõ ràng, tôi cũng không muốn nói nhảm với ông nữa.”
“Tôi cần ông cho tôi bằng chứng năm đó bốn đại gia tộc của các người đã bức hại nhà họ Nghiêm như thế nào, càng chi tiết càng tốt, và tôi cũng cần ông đứng ra lên tiếng làm chứng chống lại Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ.”
“Trần Hùng, điều này là không thể!”
Nguyễn Kiền Bá lắc đầu và tỏ vẻ rất dứt khoát.
“Trần Hùng, đừng lãng phí thời gian của mình, tôi không giúp được gì cho anh.”
“Điều này không phải để giúp tôi, mà là để giúp cho chính bản thân ông.”
Trần Hùng nói.
“Đối với ba gia tộc kia, ông từ lâu đã trở thành một con tốt vô dụng, ông đã quên bọn họ đối xử với anh như thế nào rồi sao?”
“Nếu nhà họ Nguyễn gặp chuyện, bọn họ không chỉ cắt đứt hết các mối quan hệ với ông mà còn nhẫn tâm sai người đến giết ông, ông cũng đừng quên những thuộc hạ trung thành của mình, người phụ nữ vì ông yên lặng trả giá suốt mười mấy năm qua là vì ai mà phải bỏ mạng.”
/1916
|