“Đội trưởng Diệp Phi đâu, anh ấy thế nào rồi?” Nguyễn Đại tiếp tục hỏi.
“Cũng đã chết rồi.”
Trần Hùng trả lời: “Vì cứu anh mà toàn bộ sau lưng anh ấy đều bị đánh xuyên qua, hơn nữa ngày hôm đó Diệp Phi còn đặc biệt đi mua nhẫn cưới, anh ấy chuẩn bị cầu hôn người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất.”
“Mà hôm nay người phụ nữ của anh ấy lại bị người ta bắt nạt, rất thê thảm!”
Nguyễn Đại lại lặng im lần nữa.
Trần Hùng tiếp tục nói: “Tôi nghĩ anh cũng biết rõ mục đích Diệp Phi làm như vậy, anh ấy không phải bạn của anh nhưng cứu anh là chức trách của anh ấy.”
“Bây giờ anh cũng có thù giết cha với ba gia tộc lớn, hơn nữa năm đó anh cũng đánh gãy hai tay hai chân của một thành viên nhà họ Nghiêm, bây giờ tôi chặt một cánh tay, món nợ này coi như xóa bỏ.”
Nguyễn Đại ngẩng đầu nhìn Trần Hùng, nheo mắt lại: “Cho nên cậu muốn để tôi đưa ra chứng cứ năm đó bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm đúng không, tiện thể làm chứng cho các cậu?”
“Đúng.” Trần Hùng không hề do dự mà gật đầu: “Nhậm Thiên Thanh và những người khác gấp gáp muốn giết cha con các anh như vậy chẳng phải là sợ chuyện này hay sao?”
“Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng anh chưa chết, cho nên chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi nhất định có thể đánh một đòn khiến anh ta trở tay không kịp.”
Nguyễn Đại lại hít sâu một hơi, dường như đang suy tư.
Mà Trần Hùng cũng không sốt sắng, cứ như vậy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi đáp án cuối cùng của Nguyễn Đại.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Đại cũng mở miệng nói: “Tôi muốn gặp Nghiêm Hưng Đằng.”
“Hả?”
Mặc dù Trần Hùng có hơi kinh ngạc, nhưng anh cũng không từ chối, lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Hưng Đằng.
Không lâu sau, Nghiêm Hưng Đằng đã đi tới phòng điều trị ở bên này, mấy ngày nay Nghiêm Hưng Đằng vẫn luôn làm công tác chuẩn bị cho việc khôi phục nhà họ Nghiêm, bận tối mặt tối mày, nhưng nghe Trần Hùng gọi điện thoại nói Nguyễn Đại muốn gặp anh ta, anh ta cũng tạm gác lại mọi công việc trong tay để chạy qua đây trước.
Nhìn Nguyễn Đại nằm trên giường bệnh, sự thù hận của Nghiêm Hưng Đằng đối với anh ta đã không còn như trước đó, dù sao bây giờ nhà họ Nguyễn cũng đã bị trừng phạt thích đáng, Nguyễn Kiền Bá cũng đã chết, mà tay của Nguyễn Đại cũng đứt rồi, quan trọng nhất là tiếp sau đó bọn họ còn cần sự hỗ trợ của Nguyễn Đại.
Cho nên lúc này vì toàn cục, Nghiêm Hưng Đằng không thể làm khó dễ Nguyễn Đại.
“Anh muốn nói cái gì?” Nghiêm Hưng Đằng nhìn Nguyễn Đại và hỏi.
Nguyễn Đại cũng không quanh co lòng vòng mà nói luôn: “Quả thật trong tay tôi nắm giữ không ít chứng cứ mà trước đó bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm các anh, trừ cái đó ra, trong hai năm qua nhà họ Tiền chúng tôi và nhà họ Trần, nhà họ Mạnh cũng hợp tác với nhau làm một số chuyện, tôi cũng có thể đưa ra chứng cứ.”
“Ngoài ra, tôi cũng bằng lòng làm chứng cho các anh, nhưng điều tôi muốn biết đó là sau khi tôi làm xong tất cả những chuyện này, anh có bỏ qua cho tôi không?”
Cuối cùng Nguyễn Đại vẫn cân nhắc đến sự an toàn tính mạng của bản thân.
Cho dù Trần Hùng gật đầu đồng ý bỏ qua cho anh ta, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không yên tâm, chỉ có Nghiêm Hưng Đằng, chỉ có Nghiêm Hưng Đằng đồng ý buông bỏ thù hận đối với anh ta, như vậy anh ta mới có thể có được cơ hội sống sót.
Lần này, Nghiêm Hưng Đằng cũng không do dự chút nào mà nói: “Chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ, sau khi chuyện thành công, chúng tôi có thể cho anh một khoản tiền để anh rời khỏi thành phố Phụng Thiên.”
“Chắc chắn?” Nguyễn Đại hỏi.
Nghiêm Hưng Đằng nói: “Từ trước đến nay người nhà họ Nghiêm chúng tôi luôn nói là làm.”
“Vậy được.” Nguyễn Đại gật đầu nói: “Tôi có thể giúp các anh, có điều tôi hy vọng các anh có thể hiểu rõ, Nguyễn Đại tôi đồng ý làm như vậy đầu tiên là bởi vì Nhậm Thiên Thanh đã giết cha tôi, mặt khác là bởi vì Diệp Phi có thể không tiếc hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ tôi, cuối cùng mới là bởi vì Nghiêm Hưng Đằng anh đồng ý tha mạng cho tôi.”
“Những chuyện đó đều không quan trọng nữa.” Trần Hùng nói: “Anh cần làm những gì cứ dặn dò bất cứ lúc nào, ngoài ra anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh một lần, đảm bảo cho anh có thể khỏe như vâm ở trên Đại hội tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông vào ngày kia!”
“Cũng đã chết rồi.”
Trần Hùng trả lời: “Vì cứu anh mà toàn bộ sau lưng anh ấy đều bị đánh xuyên qua, hơn nữa ngày hôm đó Diệp Phi còn đặc biệt đi mua nhẫn cưới, anh ấy chuẩn bị cầu hôn người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất.”
“Mà hôm nay người phụ nữ của anh ấy lại bị người ta bắt nạt, rất thê thảm!”
Nguyễn Đại lại lặng im lần nữa.
Trần Hùng tiếp tục nói: “Tôi nghĩ anh cũng biết rõ mục đích Diệp Phi làm như vậy, anh ấy không phải bạn của anh nhưng cứu anh là chức trách của anh ấy.”
“Bây giờ anh cũng có thù giết cha với ba gia tộc lớn, hơn nữa năm đó anh cũng đánh gãy hai tay hai chân của một thành viên nhà họ Nghiêm, bây giờ tôi chặt một cánh tay, món nợ này coi như xóa bỏ.”
Nguyễn Đại ngẩng đầu nhìn Trần Hùng, nheo mắt lại: “Cho nên cậu muốn để tôi đưa ra chứng cứ năm đó bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm đúng không, tiện thể làm chứng cho các cậu?”
“Đúng.” Trần Hùng không hề do dự mà gật đầu: “Nhậm Thiên Thanh và những người khác gấp gáp muốn giết cha con các anh như vậy chẳng phải là sợ chuyện này hay sao?”
“Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng anh chưa chết, cho nên chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi nhất định có thể đánh một đòn khiến anh ta trở tay không kịp.”
Nguyễn Đại lại hít sâu một hơi, dường như đang suy tư.
Mà Trần Hùng cũng không sốt sắng, cứ như vậy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi đáp án cuối cùng của Nguyễn Đại.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Đại cũng mở miệng nói: “Tôi muốn gặp Nghiêm Hưng Đằng.”
“Hả?”
Mặc dù Trần Hùng có hơi kinh ngạc, nhưng anh cũng không từ chối, lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Hưng Đằng.
Không lâu sau, Nghiêm Hưng Đằng đã đi tới phòng điều trị ở bên này, mấy ngày nay Nghiêm Hưng Đằng vẫn luôn làm công tác chuẩn bị cho việc khôi phục nhà họ Nghiêm, bận tối mặt tối mày, nhưng nghe Trần Hùng gọi điện thoại nói Nguyễn Đại muốn gặp anh ta, anh ta cũng tạm gác lại mọi công việc trong tay để chạy qua đây trước.
Nhìn Nguyễn Đại nằm trên giường bệnh, sự thù hận của Nghiêm Hưng Đằng đối với anh ta đã không còn như trước đó, dù sao bây giờ nhà họ Nguyễn cũng đã bị trừng phạt thích đáng, Nguyễn Kiền Bá cũng đã chết, mà tay của Nguyễn Đại cũng đứt rồi, quan trọng nhất là tiếp sau đó bọn họ còn cần sự hỗ trợ của Nguyễn Đại.
Cho nên lúc này vì toàn cục, Nghiêm Hưng Đằng không thể làm khó dễ Nguyễn Đại.
“Anh muốn nói cái gì?” Nghiêm Hưng Đằng nhìn Nguyễn Đại và hỏi.
Nguyễn Đại cũng không quanh co lòng vòng mà nói luôn: “Quả thật trong tay tôi nắm giữ không ít chứng cứ mà trước đó bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm các anh, trừ cái đó ra, trong hai năm qua nhà họ Tiền chúng tôi và nhà họ Trần, nhà họ Mạnh cũng hợp tác với nhau làm một số chuyện, tôi cũng có thể đưa ra chứng cứ.”
“Ngoài ra, tôi cũng bằng lòng làm chứng cho các anh, nhưng điều tôi muốn biết đó là sau khi tôi làm xong tất cả những chuyện này, anh có bỏ qua cho tôi không?”
Cuối cùng Nguyễn Đại vẫn cân nhắc đến sự an toàn tính mạng của bản thân.
Cho dù Trần Hùng gật đầu đồng ý bỏ qua cho anh ta, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không yên tâm, chỉ có Nghiêm Hưng Đằng, chỉ có Nghiêm Hưng Đằng đồng ý buông bỏ thù hận đối với anh ta, như vậy anh ta mới có thể có được cơ hội sống sót.
Lần này, Nghiêm Hưng Đằng cũng không do dự chút nào mà nói: “Chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ, sau khi chuyện thành công, chúng tôi có thể cho anh một khoản tiền để anh rời khỏi thành phố Phụng Thiên.”
“Chắc chắn?” Nguyễn Đại hỏi.
Nghiêm Hưng Đằng nói: “Từ trước đến nay người nhà họ Nghiêm chúng tôi luôn nói là làm.”
“Vậy được.” Nguyễn Đại gật đầu nói: “Tôi có thể giúp các anh, có điều tôi hy vọng các anh có thể hiểu rõ, Nguyễn Đại tôi đồng ý làm như vậy đầu tiên là bởi vì Nhậm Thiên Thanh đã giết cha tôi, mặt khác là bởi vì Diệp Phi có thể không tiếc hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ tôi, cuối cùng mới là bởi vì Nghiêm Hưng Đằng anh đồng ý tha mạng cho tôi.”
“Những chuyện đó đều không quan trọng nữa.” Trần Hùng nói: “Anh cần làm những gì cứ dặn dò bất cứ lúc nào, ngoài ra anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh một lần, đảm bảo cho anh có thể khỏe như vâm ở trên Đại hội tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông vào ngày kia!”
/1916
|