Lúc chín giờ sáng, Trần Hùng đứng ở quảng trường luyện tập của tổng bộ Thanh Cảnh Môn nhìn hàng nghìn người trang bị võ trang đầy đủ của Thanh Cảnh Môn, anh hơi nhếch miệng cười.
Những người đứng trước mặt anh là ba người chủ quản gồm có Truy Phong, La Đồ và Trần Binh.
Hôm nay Trần Hùng phân đội ngũ ra thành ba nhóm, ba người chủ quản, mỗi người dẫn theo một tổ đi đến những nơi khác nhau.
La Đồ và Trần Binh chia nhau dẫn người đi đến hang ổ của nhà họ Trần và nhà họ Mạnh, một khi Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành bên này khống chế cuộc tuyển cử, La Đồ và Trần Binh thì sẽ ra tay trong thời gian sớm nhất, thầm dò xét hai nhà họ Trần và nhà họ Mạnh.
Trần Hùng và đám người Truy Phong trực tiếp dẫn người đi đến buổi họp tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông, đi giết Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh.
Trước khi hành động, Trần Hùng với tư cách là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, đương nhiên cũng cần phải dặn dò vài câu.
Nhưng mà anh không phải người thích nói nhiều nên chỉ nói vài lời đơn giản: “Chức trách của Thanh Cảnh Môn chúng ta là bảo vệ chính nghĩa.”
“Những năm này, bốn gia tộc lớn làm xằng làm bậy tán tận lương tâm ở tỉnh Đông Thành bên này, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chính là thay trời hành đạo.”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tất cả mọi người nghe lệnh, hôm nay phải tiêu diệt hết bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông thành cho tôi!”
Nói xong, Trần Hùng vung tay lên: “Hành động.”
Đối với nhiệm vụ này, mỗi một thành viên của Thanh Cảnh Môn đều cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào hừng hực, lại nói, sau khi Thần Hổ làm phản thì Thanh Cảnh Môn đã lâu rồi không được uy phong như thế.
Mấy năm nay, chủ quản tài giỏi cầm đầu không ra tay, cùng một giuộc với bốn gia tộc lớn kia, đắm mình trong trụy lạc. Thành viên của Thanh Cảnh Môn đi đến đâu cũng đều bị người ta xem thường, trong mắt của những tên cầm quyền trong các gia tộc ở bốn phương, người của Thanh Cảnh Môn sớm không còn là những người đại diện cho pháp luật ngày xưa nữa, mà ngược lại, thành viên Thanh Cảnh Môn dần trở thành ô dù, trở thành công cụ làm xằng làm bậy của bọn họ.
Chỉ cần có một người chìm trong trụy lạc, vậy tất cả sẽ bị kéo theo, đều sẽ bị người ta coi thường, khinh bỉ, đây cũng là lời giải thích cho những gì mà Thanh Cảnh Môn đã phải trải qua trong suốt hai năm vừa rồi.
Nhưng mà hiện tại đã có một người đồng ý dẫn dắt bọn họ, dẫn dắt Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc lấy lại huy hoàng của ngày xưa.
Nếu như hôm nay bọn họ có thể giết sạch mấy gia tộc lớn ở tỉnh Đông, vậy thì sau này ở phía Bắc sẽ không còn ai dám coi thường bọn họ nữa, dù là gia tộc đỉnh cấp nhất hay siêu tài nhất cũng phải kiêng kỵ Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc như ngày trước.
Mười năm ngậm tuyết, nhiệt huyết vẫn trào!
Đồng thời lúc này, ở hiện trường tuyển cử ở Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Năm đó nhà họ Nghiêm ở tỉnh Đông Thành thành lập nên Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, hợp tác với mười mấy gia tộc ở bên này và tập đoàn xí nghiệp tạo nên một liên minh, trừ lần đó ra cũng có không ít xí nghiệp ở những nơi khác của tỉnh Đông Thành gia nhập liên minh.
Kể từ đó trở đi, có hơn tám mươi mấy xí nghiệp phát triển đến hiện tại, cả Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành đã có hơn một trăm xí nghiệp hội nhập. Dù có phóng to mắt ra nhìn toàn bộ phía Bắc đi chăng nữa, Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành này vẫn được xem là đỉnh cấp nhất.
Mỗi một nơi có thể phát triển cộng đồng thương nghiệp, đều sẽ có một hiệp hội thương nhân thế này, cùng phát triển, có lợi đôi bên, cùng nhau kiếm tiền.
Năm đó nhà họ Nghiêm dẫn đầu thành lập Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, gia chủ nhà họ Nghiêm đảm nhiệm trách nhiệm hội trưởng của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành. Trong mấy năm sau đó, Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành ngày càng lớn mạnh hơn, đồng thời nhà họ Nghiêm cũng thông qua Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành mà biến nhà họ Nghiêm trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Đông Thành, là gia tộc lớn có quyền có thế đỉnh cấp nhất ở phía Bắc.
Kể từ điểm này cũng có thể thấy được, gia tộc nào nắm giữ Hiệp hội thương nhân trong tay, gia tộc đó có thể có được quyền phát biểu tuyệt đối trong hiệp hội thương nhân. Vì vậy thông qua tài nguyên của hiệp hội thương nhân cũng có thể làm gia tộc tự mình phát triển tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà các gia tộc khắp nơi nơi ai nấy đều muốn thử cố gắng giành được cái ghế ngồi trong hiệp hội thương nhân.
Những người đứng trước mặt anh là ba người chủ quản gồm có Truy Phong, La Đồ và Trần Binh.
Hôm nay Trần Hùng phân đội ngũ ra thành ba nhóm, ba người chủ quản, mỗi người dẫn theo một tổ đi đến những nơi khác nhau.
La Đồ và Trần Binh chia nhau dẫn người đi đến hang ổ của nhà họ Trần và nhà họ Mạnh, một khi Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành bên này khống chế cuộc tuyển cử, La Đồ và Trần Binh thì sẽ ra tay trong thời gian sớm nhất, thầm dò xét hai nhà họ Trần và nhà họ Mạnh.
Trần Hùng và đám người Truy Phong trực tiếp dẫn người đi đến buổi họp tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông, đi giết Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh.
Trước khi hành động, Trần Hùng với tư cách là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, đương nhiên cũng cần phải dặn dò vài câu.
Nhưng mà anh không phải người thích nói nhiều nên chỉ nói vài lời đơn giản: “Chức trách của Thanh Cảnh Môn chúng ta là bảo vệ chính nghĩa.”
“Những năm này, bốn gia tộc lớn làm xằng làm bậy tán tận lương tâm ở tỉnh Đông Thành bên này, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chính là thay trời hành đạo.”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tất cả mọi người nghe lệnh, hôm nay phải tiêu diệt hết bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông thành cho tôi!”
Nói xong, Trần Hùng vung tay lên: “Hành động.”
Đối với nhiệm vụ này, mỗi một thành viên của Thanh Cảnh Môn đều cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào hừng hực, lại nói, sau khi Thần Hổ làm phản thì Thanh Cảnh Môn đã lâu rồi không được uy phong như thế.
Mấy năm nay, chủ quản tài giỏi cầm đầu không ra tay, cùng một giuộc với bốn gia tộc lớn kia, đắm mình trong trụy lạc. Thành viên của Thanh Cảnh Môn đi đến đâu cũng đều bị người ta xem thường, trong mắt của những tên cầm quyền trong các gia tộc ở bốn phương, người của Thanh Cảnh Môn sớm không còn là những người đại diện cho pháp luật ngày xưa nữa, mà ngược lại, thành viên Thanh Cảnh Môn dần trở thành ô dù, trở thành công cụ làm xằng làm bậy của bọn họ.
Chỉ cần có một người chìm trong trụy lạc, vậy tất cả sẽ bị kéo theo, đều sẽ bị người ta coi thường, khinh bỉ, đây cũng là lời giải thích cho những gì mà Thanh Cảnh Môn đã phải trải qua trong suốt hai năm vừa rồi.
Nhưng mà hiện tại đã có một người đồng ý dẫn dắt bọn họ, dẫn dắt Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc lấy lại huy hoàng của ngày xưa.
Nếu như hôm nay bọn họ có thể giết sạch mấy gia tộc lớn ở tỉnh Đông, vậy thì sau này ở phía Bắc sẽ không còn ai dám coi thường bọn họ nữa, dù là gia tộc đỉnh cấp nhất hay siêu tài nhất cũng phải kiêng kỵ Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc như ngày trước.
Mười năm ngậm tuyết, nhiệt huyết vẫn trào!
Đồng thời lúc này, ở hiện trường tuyển cử ở Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Năm đó nhà họ Nghiêm ở tỉnh Đông Thành thành lập nên Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, hợp tác với mười mấy gia tộc ở bên này và tập đoàn xí nghiệp tạo nên một liên minh, trừ lần đó ra cũng có không ít xí nghiệp ở những nơi khác của tỉnh Đông Thành gia nhập liên minh.
Kể từ đó trở đi, có hơn tám mươi mấy xí nghiệp phát triển đến hiện tại, cả Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành đã có hơn một trăm xí nghiệp hội nhập. Dù có phóng to mắt ra nhìn toàn bộ phía Bắc đi chăng nữa, Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành này vẫn được xem là đỉnh cấp nhất.
Mỗi một nơi có thể phát triển cộng đồng thương nghiệp, đều sẽ có một hiệp hội thương nhân thế này, cùng phát triển, có lợi đôi bên, cùng nhau kiếm tiền.
Năm đó nhà họ Nghiêm dẫn đầu thành lập Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, gia chủ nhà họ Nghiêm đảm nhiệm trách nhiệm hội trưởng của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành. Trong mấy năm sau đó, Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành ngày càng lớn mạnh hơn, đồng thời nhà họ Nghiêm cũng thông qua Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành mà biến nhà họ Nghiêm trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Đông Thành, là gia tộc lớn có quyền có thế đỉnh cấp nhất ở phía Bắc.
Kể từ điểm này cũng có thể thấy được, gia tộc nào nắm giữ Hiệp hội thương nhân trong tay, gia tộc đó có thể có được quyền phát biểu tuyệt đối trong hiệp hội thương nhân. Vì vậy thông qua tài nguyên của hiệp hội thương nhân cũng có thể làm gia tộc tự mình phát triển tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà các gia tộc khắp nơi nơi ai nấy đều muốn thử cố gắng giành được cái ghế ngồi trong hiệp hội thương nhân.
/1916
|