Nói rồi Mạnh Nhất Hạ lại quay người nhìn về phía Nghiêm Hưng Đằng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo như băng: “Cháu trai Nghiêm, hôm nay cháu đến đây để thay thế chức vị chủ tịch Hiệp hội thay cho cha cháu, Mạnh Nhất Hạ chú ủng hộ cháu vô điều kiện. Nhưng nếu như cháu muốn đến đây đùa giỡn hắt nước bẩn, làm loạn bêu xấu người khác thì chú sẽ phải đuổi cháu ra ngoài.”
Mạnh Nhất Hạ vừa mới dứt lời đã vung tay lên, có rất nhiều vệ sĩ mặt đồ đen lao từ trong xung quanh hội trường lớn và chuẩn bị đuổi Nghiêm Hưng Đằng và Triệu Hiền Quyên ra khỏi hội trường lớn.
Nhưng vào giây phút những người vệ sĩ lao đến, bên cánh cửa của hội trường lớn lại vang lên giọng nói của một người.
“Ông chủ Mạnh đúng là nóng tính, động một chút là dùng vũ lực để đuổi người. Ông làm như vậy là có tật giật mình sao?”
Người nói chuyện chính là Trần Hùng.
Chỉ thấy Trần Hùng đi thẳng vào trong hội trường lớn, đi theo sau anh là đám người Truy Phong và Lạc Siêu.
Vào giây phút này, vẻ mặt của Mạnh Nhất Hạ và Trần Thanh Sương lại thay đổi một lần nữa. Cảnh tượng mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
“Môn chủ Trần, cậu nói vậy là có ý gì?”
Mạnh Nhất Hạ điều chỉnh lại cảm xúc của mình mà lạnh lùng nhìn Trần Hùng ở bên kia: “Tôi nghe nói cậu và Nghiêm Hưng Đằng là bạn tốt đúng không? Cậu muốn dùng thân phận chủ môn của Thanh Cảnh Môn ra để ép buộc chúng tôi, nhưng Thanh Cảnh Môn các cậu làm việc thay cho chính phủ, không thể nào làm xằng làm bậy được.”
Mạnh Nhất Hạ quả thật rất thông minh, vừa mới bắt đầu đã đội cái mũ làm xằng làm bậy này lên Trần Hùng. Ông ta nghĩ Trần Hùng sẽ không dám làm xằng làm bậy, còn ông ta thì cũng sẽ bóp chết ưu thế cũng như quyền lợi của môn chủ Thanh Cảnh Môn anh.
Những người xung quanh cũng trở nên xôn xao, tất cả đều nhắm vào lời nói của Trần Hùng. Đồng thời một số phóng viên còn nhanh chóng bấm máy và ghi lại cảnh tượng này.
Vào lúc này, tất cả tình hình đều vô cùng bất lợi đối với phe Trần Hùng.
Nhưng ngày hôm nay Trần Hùng và mọi người đã chuẩn bị đầy đủ, bọn họ cũng đã tính trước mọi việc nên đều không hoảng loạn trước bất kỳ tình huống nào.
Trần Hùng cười nói: “Ông chủ Mạnh, ông chủ Trần, các ông nói sai rồi. Tôi thật sự là bạn của Nghiêm Hưng Đằng, nhưng hôm nay tôi đưa người đến đây không hề xen chuyện cá nhân vào.”
“Thanh Cảnh Môn tôi quản lý giang hồ giúp phía chính phủ Vạn Hoa, mà những gia tộc các ông cũng có rất nhiều giang hồ. Đúng vậy, chúng tôi làm việc đều phải có bằng chứng và quy củ.”
“Chúng tôi nhận được minh oan của Nghiêm Hưng Đằng, nói rằng hai năm trước bốn gia tộc lớn các ông do Nhậm Thiên Thanh dẫn đầu phản bội lại nhà họ Nghiêm, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bất chính phân chia tài sản của nhà họ Nghiêm, đồng thời hại chết hơn ba mươi người trong nhà họ Nghiêm. Ông chủ Mạnh, ông nói xem sau khi nghe thấy những lời này, Trần Hùng tôi là môn chủ của Thanh Cảnh Môn mà lại không có tư cách đến điều tra các ông sao?”
“Cậu ta nói linh tinh bậy bạ.”
Mạnh Nhất Hạ phản bác lại đầu tiên: “Môn chủ Trần, cậu là con người nhiều chuyện, hơn nữa dựa vào mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Hưng Đằng nên tôi nghi ngờ cậu cùng một phe với cậu ta. Các cậu làm như vậy là phỉ báng, nhà họ Nghiêm tan rã không có bất kỳ liên quan gì đến bốn gia tộc lớn chúng tôi cả.”
“Nếu như cậu thật sự cho rằng như vậy thì lấy chứng cứ ra đây.
“Đúng rồi, lấy chứng cứ ra đây.”
“Không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà các cậu hàm oan người tốt ở đây, lẽ nào người của Thanh Cảnh Môn thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Ha ha, không có chứng cứ mà cũng dám nói xằng nói bậy, còn muốn bắt người nữa chứ. Trên đời này không pháp luật sao?”
Vào lúc này xung quanh đều bàn tán sôi nổi, tất cả đều nhằm vào lời giải thích của Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng. Mà những phóng viên lại ấn máy quay một lần nữa.
“Chứng cứ sao?” Trần Hùng nheo mắt lại: “Cậu Nguyễn, cậu nên ra sân rồi.”
Mạnh Nhất Hạ vừa mới dứt lời đã vung tay lên, có rất nhiều vệ sĩ mặt đồ đen lao từ trong xung quanh hội trường lớn và chuẩn bị đuổi Nghiêm Hưng Đằng và Triệu Hiền Quyên ra khỏi hội trường lớn.
Nhưng vào giây phút những người vệ sĩ lao đến, bên cánh cửa của hội trường lớn lại vang lên giọng nói của một người.
“Ông chủ Mạnh đúng là nóng tính, động một chút là dùng vũ lực để đuổi người. Ông làm như vậy là có tật giật mình sao?”
Người nói chuyện chính là Trần Hùng.
Chỉ thấy Trần Hùng đi thẳng vào trong hội trường lớn, đi theo sau anh là đám người Truy Phong và Lạc Siêu.
Vào giây phút này, vẻ mặt của Mạnh Nhất Hạ và Trần Thanh Sương lại thay đổi một lần nữa. Cảnh tượng mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
“Môn chủ Trần, cậu nói vậy là có ý gì?”
Mạnh Nhất Hạ điều chỉnh lại cảm xúc của mình mà lạnh lùng nhìn Trần Hùng ở bên kia: “Tôi nghe nói cậu và Nghiêm Hưng Đằng là bạn tốt đúng không? Cậu muốn dùng thân phận chủ môn của Thanh Cảnh Môn ra để ép buộc chúng tôi, nhưng Thanh Cảnh Môn các cậu làm việc thay cho chính phủ, không thể nào làm xằng làm bậy được.”
Mạnh Nhất Hạ quả thật rất thông minh, vừa mới bắt đầu đã đội cái mũ làm xằng làm bậy này lên Trần Hùng. Ông ta nghĩ Trần Hùng sẽ không dám làm xằng làm bậy, còn ông ta thì cũng sẽ bóp chết ưu thế cũng như quyền lợi của môn chủ Thanh Cảnh Môn anh.
Những người xung quanh cũng trở nên xôn xao, tất cả đều nhắm vào lời nói của Trần Hùng. Đồng thời một số phóng viên còn nhanh chóng bấm máy và ghi lại cảnh tượng này.
Vào lúc này, tất cả tình hình đều vô cùng bất lợi đối với phe Trần Hùng.
Nhưng ngày hôm nay Trần Hùng và mọi người đã chuẩn bị đầy đủ, bọn họ cũng đã tính trước mọi việc nên đều không hoảng loạn trước bất kỳ tình huống nào.
Trần Hùng cười nói: “Ông chủ Mạnh, ông chủ Trần, các ông nói sai rồi. Tôi thật sự là bạn của Nghiêm Hưng Đằng, nhưng hôm nay tôi đưa người đến đây không hề xen chuyện cá nhân vào.”
“Thanh Cảnh Môn tôi quản lý giang hồ giúp phía chính phủ Vạn Hoa, mà những gia tộc các ông cũng có rất nhiều giang hồ. Đúng vậy, chúng tôi làm việc đều phải có bằng chứng và quy củ.”
“Chúng tôi nhận được minh oan của Nghiêm Hưng Đằng, nói rằng hai năm trước bốn gia tộc lớn các ông do Nhậm Thiên Thanh dẫn đầu phản bội lại nhà họ Nghiêm, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bất chính phân chia tài sản của nhà họ Nghiêm, đồng thời hại chết hơn ba mươi người trong nhà họ Nghiêm. Ông chủ Mạnh, ông nói xem sau khi nghe thấy những lời này, Trần Hùng tôi là môn chủ của Thanh Cảnh Môn mà lại không có tư cách đến điều tra các ông sao?”
“Cậu ta nói linh tinh bậy bạ.”
Mạnh Nhất Hạ phản bác lại đầu tiên: “Môn chủ Trần, cậu là con người nhiều chuyện, hơn nữa dựa vào mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Hưng Đằng nên tôi nghi ngờ cậu cùng một phe với cậu ta. Các cậu làm như vậy là phỉ báng, nhà họ Nghiêm tan rã không có bất kỳ liên quan gì đến bốn gia tộc lớn chúng tôi cả.”
“Nếu như cậu thật sự cho rằng như vậy thì lấy chứng cứ ra đây.
“Đúng rồi, lấy chứng cứ ra đây.”
“Không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà các cậu hàm oan người tốt ở đây, lẽ nào người của Thanh Cảnh Môn thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Ha ha, không có chứng cứ mà cũng dám nói xằng nói bậy, còn muốn bắt người nữa chứ. Trên đời này không pháp luật sao?”
Vào lúc này xung quanh đều bàn tán sôi nổi, tất cả đều nhằm vào lời giải thích của Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng. Mà những phóng viên lại ấn máy quay một lần nữa.
“Chứng cứ sao?” Trần Hùng nheo mắt lại: “Cậu Nguyễn, cậu nên ra sân rồi.”
/1916
|