Có nhóm người ông Hạc ở đây thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là những cường giả tinh nhuệ nhất của hai nhà họ Mạnh và họ Thẩm. Còn Trần Hùng cũng đã cố ý sắp xếp tinh nhuệ ở bên trong nên sức chiến đấu của hai bên cũng không có sự chênh lệch quá lớn. Hơn nữa số người của Thanh Cảnh Môn cũng đông gấp đôi số người bên Mạnh Nhất Hạ nên trong trận đấu này cũng chẳng có áp lực gì mấy.
Truy Phong nghiêng người, tránh được phi tiêu mà ông Hạc bắn ra một cách nhẹ nhàng, anh ta hừ lạnh nói: “Lần trước ở nhà họ Nguyễn đã để cho ông chạy thoát, còn lần này ông không còn cái may mắn ấy nữa đâu.”
Truy Phong vừa dứt lời thì một thân ảnh lướt qua với tốc độ nhanh như chớp đã vọt về phía ông Hạc.
Truy Phong là chủ sự nhân phương Bắc của Thanh Cảnh Môn, đồng thời là một trong bát đại chủ nhân sự có sức chiến đấu cao nhất cho nên chắc chắn anh ta là một thủ lĩnho thủ vô cùng lợi hại.
Còn ông Hạc là người được tôn kính nhất trong nhà họ Thẩm nên ông ta cũng có sức chiến đấu vô cùng mạnh.
Có điều cho dù ông Hạc có mạnh đến đâu thì cũng chẳng phải là đối thủ của Truy Phong, hai bên giao thủ hơn 10 hiệp thì Truy Phong dùng thanh đao trong tay đâm thẳng vào ngực của ông Hạc, rồi đá bay ông ta ra ngoài.
Ông Hạc nằm trên mặt đất giãy dụa vài cái, ông ta muốn đứng lên, thế nhưng hai thành viên của Thanh Cảnh Môn đã kề đao lên cổ của ông ta.
Cùng lúc đó, Truy Phong với tốc độ sấm sét đánh với hai tên cao thủ khác, còn những người khác thì cũng bị những người tinh nhuệ trong Thanh Cảnh Môn hạ gục.
Thấy một màn như vậy thì Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh ngốc luôn tại chỗ, mất một lúc bọn họ mới nhận ra tình huống không hề ổn.
“Ông chủ Thẩm, ông chủ Mạnh, mau đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Truy Phong đi tới trước mặt Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ thì nhìn thấy vẻ mặt xám như tro tàn của bọn họ khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Suốt hai năm qua, bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông coi trời bằng vung, càn rỡ đến cực điểm, hơn nữa lại còn có Tả Bất Phàm ở Thanh Cảnh Môn cùng một giuộc với bọn họ. Chưa nói tới chuyện Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ là những nhân vật đứng đầu, cho dù là 4 ông lớn ở vùng xám cũng chẳng thèm để Truy Phong vào mắt.
Rất nhiều lần, Truy Phong đã muốn bắt người của bốn gia tộc lớn. Thế nhưng không may là thế lực của anh cùng với đám người Trần Tân căn bản là không đấu lại được với băng đảng của tên Tả Bất Phàm kia, cho nên đó cũng chỉ là việc không tưởng mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, anh ta cuối cùng cũng có thể chính tay bắt được Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ cho nên đương nhiên là lúc này Truy Phong cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Truy Phong, cậu thả chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ cho cậu 3500 tỷ.”
Không ngờ Mạnh Nhất Hạ lại dám dùng tiền để hối lộ Truy Phong.
Có điều, một chiêu này của ông ta không những không khiến Truy Phong cảm thấy một chút hứng thú nào, ngược lại còn khiến anh ta giận tím mặt.
Điều mà Truy Phong hận nhất đó chính là cái cách làm việc này của đám người Tả Bất Phàm, thế mà hiện tại Mạnh Nhất Hạ nói như vậy chính là ông ta cho rằng Truy Phong cũng một giuộc với đám người Tả Bất Phàm.
Truy Phong đưa tay lên, không hề khách khí tất thẳng lên mặt của Mạnh Nhất Hạ, hung tợn nói: “Ông chủ Mạnh, tôi không phải là loại người như Tả Bất Phàm đâu cho nên lời mà ông nói ra chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi.”
“Cậu…”
Mạnh Nhất Hạ ăn một tát khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tức giận. Là một gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn đứng đầu tỉnh Đông cho nên chưa từng có ai đối xử với ông ta như vậy.
“Cậu cái gì mà cậu, đưa ông ta đi!”
Truy Phong ra lệnh một tiếng, liền có một vài người tinh nhuệ của Thanh Cảnh Môn áp tải hai người này lên xe.
Cuộc họp bầu cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông cứ như vậy mà kết thúc, vừa hay hôm nay ở hội trường bên này cũng có không ít truyền thông và phóng viên nên bọn họ cũng nhanh tay dùng camera ghi lại toàn bộ quá trình hành động của Thanh Cảnh Môn.
Truy Phong nghiêng người, tránh được phi tiêu mà ông Hạc bắn ra một cách nhẹ nhàng, anh ta hừ lạnh nói: “Lần trước ở nhà họ Nguyễn đã để cho ông chạy thoát, còn lần này ông không còn cái may mắn ấy nữa đâu.”
Truy Phong vừa dứt lời thì một thân ảnh lướt qua với tốc độ nhanh như chớp đã vọt về phía ông Hạc.
Truy Phong là chủ sự nhân phương Bắc của Thanh Cảnh Môn, đồng thời là một trong bát đại chủ nhân sự có sức chiến đấu cao nhất cho nên chắc chắn anh ta là một thủ lĩnho thủ vô cùng lợi hại.
Còn ông Hạc là người được tôn kính nhất trong nhà họ Thẩm nên ông ta cũng có sức chiến đấu vô cùng mạnh.
Có điều cho dù ông Hạc có mạnh đến đâu thì cũng chẳng phải là đối thủ của Truy Phong, hai bên giao thủ hơn 10 hiệp thì Truy Phong dùng thanh đao trong tay đâm thẳng vào ngực của ông Hạc, rồi đá bay ông ta ra ngoài.
Ông Hạc nằm trên mặt đất giãy dụa vài cái, ông ta muốn đứng lên, thế nhưng hai thành viên của Thanh Cảnh Môn đã kề đao lên cổ của ông ta.
Cùng lúc đó, Truy Phong với tốc độ sấm sét đánh với hai tên cao thủ khác, còn những người khác thì cũng bị những người tinh nhuệ trong Thanh Cảnh Môn hạ gục.
Thấy một màn như vậy thì Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh ngốc luôn tại chỗ, mất một lúc bọn họ mới nhận ra tình huống không hề ổn.
“Ông chủ Thẩm, ông chủ Mạnh, mau đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Truy Phong đi tới trước mặt Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ thì nhìn thấy vẻ mặt xám như tro tàn của bọn họ khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Suốt hai năm qua, bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông coi trời bằng vung, càn rỡ đến cực điểm, hơn nữa lại còn có Tả Bất Phàm ở Thanh Cảnh Môn cùng một giuộc với bọn họ. Chưa nói tới chuyện Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ là những nhân vật đứng đầu, cho dù là 4 ông lớn ở vùng xám cũng chẳng thèm để Truy Phong vào mắt.
Rất nhiều lần, Truy Phong đã muốn bắt người của bốn gia tộc lớn. Thế nhưng không may là thế lực của anh cùng với đám người Trần Tân căn bản là không đấu lại được với băng đảng của tên Tả Bất Phàm kia, cho nên đó cũng chỉ là việc không tưởng mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, anh ta cuối cùng cũng có thể chính tay bắt được Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ cho nên đương nhiên là lúc này Truy Phong cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Truy Phong, cậu thả chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ cho cậu 3500 tỷ.”
Không ngờ Mạnh Nhất Hạ lại dám dùng tiền để hối lộ Truy Phong.
Có điều, một chiêu này của ông ta không những không khiến Truy Phong cảm thấy một chút hứng thú nào, ngược lại còn khiến anh ta giận tím mặt.
Điều mà Truy Phong hận nhất đó chính là cái cách làm việc này của đám người Tả Bất Phàm, thế mà hiện tại Mạnh Nhất Hạ nói như vậy chính là ông ta cho rằng Truy Phong cũng một giuộc với đám người Tả Bất Phàm.
Truy Phong đưa tay lên, không hề khách khí tất thẳng lên mặt của Mạnh Nhất Hạ, hung tợn nói: “Ông chủ Mạnh, tôi không phải là loại người như Tả Bất Phàm đâu cho nên lời mà ông nói ra chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi.”
“Cậu…”
Mạnh Nhất Hạ ăn một tát khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tức giận. Là một gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn đứng đầu tỉnh Đông cho nên chưa từng có ai đối xử với ông ta như vậy.
“Cậu cái gì mà cậu, đưa ông ta đi!”
Truy Phong ra lệnh một tiếng, liền có một vài người tinh nhuệ của Thanh Cảnh Môn áp tải hai người này lên xe.
Cuộc họp bầu cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông cứ như vậy mà kết thúc, vừa hay hôm nay ở hội trường bên này cũng có không ít truyền thông và phóng viên nên bọn họ cũng nhanh tay dùng camera ghi lại toàn bộ quá trình hành động của Thanh Cảnh Môn.
/1916
|