Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 15: Tim đang nhảy tình đang thiêu

/45


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hứng thú duy nhất bây giờ của anh, là em.”

*** 

Hôm sau, Cố Nghi Lạc và bạn tốt Bành Châu cùng nhau bị buồn nôn.

Người trước thì vì nhớ lại đoạn voice dính ngấy mình gửi cho người yêu vào tối qua, người sau thì vì nhìn thấy móng tay mới sơn màu hồng phấn của thủ tịch dàn nhạc hàng xóm.

“Đù má, thế mà mình phun cái giọng thiếu nữ như vậy?” Cố Nghi Lạc thấy mình ô uế rồi.

“Đù má, tôi chỉ rời đi có chốc lát mà cậu đã làm bộ móng thiếu nữ như vậy?” Bành Châu thấy Tưởng Du điên rồi.

Tưởng Du giơ tay ra xa để thưởng thức: “Nào có, không đẹp à?” Nói xong liếc mắt đưa tình với thẳng nam duy nhất trong đám, “Cậu không thích à?”

Bành Châu nhìn thoáng qua, lại nhìn nhìn thoáng nữa, dần dần làm quen: “Làn da của cậu trắng, tạm được, cũng không tệ.”

Cố Nghi Lạc lắc đầu, tranh thủ lúc Bành Châu đi mua bữa sáng cho mọi người, nói với Tưởng Du: “Lúc trước thấy tác phong làm việc của cậu công khí ngút ngàn, còn tưởng là… Ai ngờ… Haizzz.”

“Cái này gọi là trên đường theo đuổi cần phải hi sinh.” Tưởng Du vừa thổi móng tay vừa nói.

Lư Tiêu Địch đang ôm điện thoại bổ sung tri thức về nhạc cụ dân gian, cố gắng có chủ đề chung với nam sinh trong lòng, nghe vậy cũng xáp lại gần, hỏi Tưởng Du làm móng ở chỗ nào, có phải thẳng nam nào cũng thích không?

“Vậy phải xem đối phương thẳng thật hay là thẳng giả vờ.” Tưởng Du liếc nhìn Cố Nghi Lạc, “Nghe nói cố vấn Đàm của khoa dương cầm đang yêu đường với hoa khôi khoa bọn họ, các cậu nói xem gã ta thẳng thật hay giả vờ?”

Đến cùng thuộc tính của gã Đàm Thiên kia là gì, Cố Nghi Lạc không biết, và cũng không quan tâm.

Mặc dù biết gã khốn ấy nhất định sẽ đi theo con đường của “người bình thường”, kết hôn sinh con, nhưng nghe nói gã tìm bạn gái, Cố Nghi Lạc vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, đường ai nấy đi, sau này không còn gặp lại.

Cố Nghi Lạc với tâm tình phơi phới điên cuồng quấy rối bạn trai ở nước ngoài xa xôi, một lát hỏi anh đang làm gì, một lát hỏi anh ăn cơm chưa, còn chụp ảnh bộ móng của Tưởng Du cho anh xem, hỏi anh thấy màu này thế nào.

Liang: 【 Ai? 】

Today Nghi Happy: 【 Một người bạn 】

Liang:【 À, bình thường.】

Today Nghi Happy: 【 Nếu em bôi màu này thì sao? 】

Liang: 【 Đẹp. 】

Một bên Cố Nghi Lạc phỉ nhổ anh tiêu chuẩn kép, một bên đắc ý cười hi hi, nghĩ thầm anh cũng đâu trực lắm đâu.

(*) Trực nam: Mấy anh con trai có EQ thấp.

Trong kỳ nghỉ, Lương Đống học ở thư viện, có chút thời gian rảnh là ngồi hầu chuyện Cố Nghi Lạc chém gió trời nam biển bắc.

Nghe anh bị cận thị nhẹ, Cố Nghi Lạc suy đoán: 【 Có phải hồi bé anh trốn trong chăn đọc truyện, làm hỏng mắt đúng không?】

Liang: 【 Không phải. Trốn trong chăn lắp mô hình. 】

Today Nghi Happy:【 Ha ha ha không khác gì nhau, hồi em còn bé chỉ thích bật đèn pin đọc truyện tranh trong chăn, ba mẹ em đều không biết [ lêu lêu lêu.gif ] 】



Liang:【 Anh biết. 】

Today Nghi Happy: 【?? Sao anh biết? 】

Liang:【 Đoán. 】

Lại nữa rồi… Cố Nghi Lạc bất mãn bĩu môi.

Có điều cái này không phải trọng điểm, nghĩ về gương mặt và cơ bụng của Liang, Cố Nghi Lạc khó mà không tò mò về dáng vẻ đeo kính của anh.

Today Nghi Happy: 【 Có đó không? Coi ảnh chụp nào?】

Liang:【 Ảnh chụp gì? 】

Cố Nghi Lạc cảm thấy bây giờ mình cứ như tên lưu manh đùa giỡn trai nhà lành, nhìn bốn bề vắng lặng, hắng giọng ấn vào nút ghi âm: “Thì đó, là kính mắt á.”

Một phút sau, Liang gửi tới một bức ảnh chụp kính mắt.

Cố Nghi Lạc: …

Thật sự chỉ có kính mắt, đặt trên mặt bàn gỗ sồi có đường vân xinh đẹp, một sợi nắng trân quý xuyên qua cửa sổ, rắc một màu vàng nhạt lên gọng kính, hình ảnh yên tĩnh tuyệt đẹp khiến người ta muốn tấu một khúc 《 Thaïs 》.

(*) Thaïs (Phát âm theo tiếng Pháp là [ta.is]): Vở opera được viết bởi Jules Massanet (1842 – 1912), nhà soạn nhạc thuộc chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng của Pháp. (

Ngây người mấy giây, Bành Châu hỏi: “Lạc ca, cậu có con rồi à?”

Cố Nghi Lạc trợn trắng mắt: “Con tớ lớn nhường ấy, tớ dậy thì cũng đủ sớm ha.”

Nghe cậu nói đang đưa đứa nhỏ học đàn violin đi chơi ở sân chơi trẻ em, Bành Châu khen câu Lạc ca lương thiện, nói tiếp: “Nếu em đàn viola đáng thương được Lạc ca quan tâm chú ý như thế, thì cũng không đến nỗi bị Tưởng Du nghịch hỏng.”

Cố Nghi Lạc: “??? Nghịch hỏng như nào? Cậu nói rõ cho tớ xem nào!”

Bành Châu dùng dăm ba câu, kể chuyện Tưởng Du dùng viola để trong phòng đàn của Cố Nghi Lạc làm guitar, sau đó chê âm của nó không chuẩn, sau đó đích thân điều chỉnh dây đàn, cuối cùng bẻ gãy luôn một cái trục đàn.

“Tối ngày mốt phải lên sân khấu rồi.” Tuy đàn không đáng tiền, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn buồn rầu, “Bây giờ tớ đi đâu kiếm một chiếc viola thuận tay đây?”

“Cái này thì cậu yên tâm, tớ tới cửa hàng nhạc cụ mua trục đàn mới rồi, nhưng kích thước không khớp lắm, Tưởng Du đang chỉnh lại…”

Cố Nghi Lạc vội vã ngăn cản: “Bảo cậu ta buông đàn của tớ xuống ngay, đợi tớ về, đừng có mà ngoảnh đi ngoảnh lại phá luôn đàn đấy.”

“Ô kê.” Vượt ải thuận lợi khiến Bành Châu vui như đồ đần, “Vậy bọn tớ chờ cậu về nhớ!”

Trên đường đưa Vu Hạo Hiên về, một tay Cố Nghi Lạc nắm tay bạn nhỏ, một tay giữ nút voice kêu ca với Liang: “Tên đần Bành Châu ấy anh, vậy mà nói đỡ người làm hỏng đàn của em, thấy sắc quên nghĩa, tức chết em rồi.”

Liang đang nghỉ trưa, cũng gửi voice trả lời: “Đổng Tuấn Triết cũng nói anh như vậy.”

Đến khi biết Đổng Tuấn Triết là bạn học của anh, đồng thời biết vì để nói chuyện phiếm với cậu, nhiều lần làm thí nghiệm nhóm xong là anh đi trước, Cố Nghi Lạc ngượng ngùng: “A… Làm lỡ chuyện học tập của anh.”

“Không đâu, vốn dĩ làm xong là có thể về, bọn họ làm chậm là vì chuẩn bị không đầy đủ.” Liang nói.

Cố Nghi Lạc cảm nhận được sự bao quát chúng sinh của học bá, cũng sờ soạng gương mặt hơi nong nóng của mình, trong lòng tự nhủ hóa ra cảm giác được thiên vị là như thế này.

Đang u mê, Vu Hạo Hiên lắc lắc tay cậu: “Thầy giáo Cố, bạn gái của anh không ở thành phố S ạ?”

Cố Nghi Lạc lười đính chính không phải bạn gái mà là bạn trai, đáp: “Ừ, người ấy học ở nước ngoài.”

“À ——” Vu Hạo Hiên liếm liếm kẹo que thầy giáo Cố mua cho nhóc, “Em biết rồi, các anh yêu qua mạng.”

Trẻ con bây giờ biết nhiều ghê, lúc đạp xe đạp công cộng (*) về nhà Cố Nghi Lạc nghĩ vậy.

(*) Xe đạp công cộng: là một dịch vụ trong đó xe đạp được cung cấp để sử dụng chung cho các cá nhân trong thời gian ngắn với một mức giá hoặc miễn phí. Nhiều hệ thống xe đạp công cộngcho phép mọi người mượn một chiếc xe đạp từ một “bến xe” và trả nó ở một bến xe khác thuộc cùng hệ thống.

Thế nhưng cậu không hề thích cái từ “yêu qua mạng” này, thật sự giống như… giống như giữa cậu và Liang, ngoại trừ mạng internet ra, thì không còn mối liên hệ nào khác.

Mà yêu đương qua mạng, nghe đã thấy không đáng tin, như thể tìm nơi dựa dẫm tinh thần trong thế giới giả tưởng vậy, còn trong thế giới hiện thực thì không ai thèm ngó.

Tui ưu tú như vậy, Liang ưu tú như vậy, hai chúng tui bên nhau là cường cường liên hợp, không phải quá đáng tin cậy hay sao?

Cố Nghi Lạc ưu tú về đến nhà, gọi thoại cho người yêu ưu tú.

Hình như Liang đang vận động gì đó, thở rất dữ: “Đến nhà rồi à? Ừ… Anh vừa ăn trưa xong.”

Hỏi anh đang làm gì, anh đáp đang leo cầu thang.

Hừ…

Hà…

Hừ hà… hừ hà…

Một mình Cố Nghi Lạc trong phòng, đeo tai nghe, mỗi tiếng thở hổn hển hoặc nặng nề hoặc dồn dập đập thẳng vào màng nhĩ, không gặp chướng ngại nào, khiến cậu nơm nớp lo sợ, lại không nỡ gỡ tai nghe ra hoặc tạm thời cúp máy.

“Ăn, ăn gì đấy ạ?” Cậu cà lăm hỏi.

“Sandwich.” Liang thở gấp đáp.

“À à, ăn ngon không?”

“Tạm được.”

Vặn sáng đèn bàn lên, Cố Nghi Lạc nhắm mắt lại, mặc niệm trong lòng: Nếu như con có tội, xin dùng pháp luật trừng phạt con, đừng để con chịu nỗi tra tấn vô hình nhìn không thấy sờ không được.

Đợi hơi thở bớt hào hển, Liang hỏi: “Về kiểu gì vậy? Đi xe bus hay gọi taxi?”

Chui vào tai Cố Nghi Lạc vẫn là những tiếng thở rất gấp.

Cậu đần độn lú lẫn trả lời: “Đạp, đạp xe đạp quay cuồng.”

“… Xe đạp quay cuồng?”

(*) Chính xác phải là “Xe đạp động cảm” (动感单车) aka xe đạp tập thể dục trong nhà. Xoài mạn phép edit “động cảm” thành “quay cuồng” cho nó hạp với ngữ cảnh =]]]]

Cố Nghi Lạc bưng trái tim nhỏ nhảy nhót tưng bừng của mình: “Đúng vậy, quay cuồng… Rất quay cuồng.”

Tối hôm đó Cố Nghi Lạc đi tiểu đêm, giải quyết xong ma xui quỷ khiến thế nào lại mang một cuộn giấy ra, ôm ngủ đến nửa đêm, trong mộng toàn là tiếng “hừ hà” gợi cảm.

Sau khi tỉnh lại, cậu mở trình duyệt bách khoa toàn thư Baidu ra, trên đó nói yêu đương qua mạng có tính che giấu, tính lừa gạt, tính ngắn hạn đoản mệnh cùng các mối nguy khác, Cố Nghi Lạc xác định bản thân một chút, cho rằng tính đoản mệnh là chân thực nhất.

Dù sao tục truyền những người anh em suốt ngày phải dựa vào tay phải để giải tỏa với tần suất cao,  nghe đâu cũng không sống lâu cho lắm.

Sáng sớm hôm sau lúc gọi điện chào buổi sáng, Lương Đống phát hiện Cố Nghi Lạc lại bắt đầu lúng búng: “Sau này anh đi thang máy đi, đừng leo thang bộ, mệt mỏi lắm.”

Bước chân Lương Đống đang tiến về phòng tập thể thao 24h thoáng khựng lại.

“Anh rèn luyện thân thể.”

“Không phải tuần nào anh cũng đi leo núi à?”

“Leo núi là vì giảm stress.”

“Lượng vận động đó cũng đủ kinh người rồi, anh bận bịu học tập mà? Rảnh rỗi chi bằng ngủ thêm.”

“Nhưng không phải em thích ——“

Ba chữ “người cơ bắp”, Lương Đống không nói ra miệng.

“Em thích cơ bụng của anh.” Tuy Cố Nghi Lạc không get ra, nhưng cậu đủ thẳng thắn, “Vẫn hâm mộ lắm lắm, anh đừng luyện nữa, khiến em có áp lực lớn.”

Lương Đống nghĩ nghĩ, thay đổi phương hướng, bắt đầu quay về.

“Em không cần phải áp lực.” Anh nói.

Cố Nghi Lạc bên đầu dây kia không biết nghĩ tới điều gì, thở dài thật sâu.

Bởi vì tính sa đọa và tính suy sụp cũng là mối nguy của yêu qua mạng, nên để ngăn chặn khả năng này, mỗi khi chủ đề có dấu hiệu mất vui, Cố Nghi Lạc luôn cố gắng lôi kéo nó trở lại.

Cậu thuận theo đề tài vừa rồi: “Trừ leo núi, và lắp mô hình ra, anh còn yêu thích gì khác không?”

Lương Đống leo cầu thang như giẫm trên đất bằng, đáp: “Có.”

“Cái gì vậy?”

“Tháo dỡ đồ đạc.”

“Cái gì cũng tháo?”

“Ừ.”

“Rồi lại lắp lại?”

“Có thể.”

Cố Nghi Lạc nở nụ cười: “Em vừa nhớ ra, lúc mới kết bạn em kéo anh vào danh sách đen, mẹ anh nói anh tưởng điện thoại hỏng, có khi nào lúc đó anh dỡ điện thoại ra không?”

“Ừ.” Lương Đống nói, “Suýt chút nữa là tháo bung.”

Sau một đợt im lặng quỷ dị, Cố Nghi Lạc nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật ạ?”

Lương Đống thừa nhận, cũng nói: “Nhưng bây giờ không thích tháo dỡ nữa.”

“Gặp được thứ gì đó thú vị hơn?”

“Ừ.”

Có điều không phải thứ gì đó.

Thuở nhỏ, Lương Đống rất hiếm khi hứng thú với những sự vật xung quanh mình, thường thì cha mẹ cho anh cái gì thì anh lấy cái đó.

Bất kể là đồ chơi gì, bất kể là kỹ năng nào, anh luôn là người chơi giỏi nhất, học nhanh nhất trong đám trẻ con cùng lứa, nhưng không hề ỷ lại hoặc ký thác tình cảm vào những sự vật đó, tiếp sau đó, anh sẽ dứt khoát rời đi không chút lưu luyến.

Bác sĩ tâm lý nói, đây là một phương pháp lựa chọn tương đối đặc thù, khi anh gặp được người hoặc vật kích thích hứng thú của anh, có thể nhìn bề ngoài vẫn không chút rung động như cũ, thật ra bên trong đã tích lũy dần những năng lượng xúc động.

Duy trì lâu dài, tích lũy gấp đôi, sau đó vào một nháy mắt không báo trước nào đó, bộc phát.

Đầu dây bên kia, Cố Nghi Lạc vẫn đang truy vấn không ngừng, bóng rổ, bơi lội, chạy bộ buổi sáng… lần lượt suy đoán, thậm chí còn nhắc tới học tập và làm thí nghiệm.

“Anh không thích xã giao hả? Vì Đổng cái gì Triết kia nói anh không thích hợp sống chung?” Cố Nghi Lạc gấp gáp, “Đừng nghe anh ta nói bậy. Bây giờ anh tốt biết bao nhiêu, chay mặn phối hợp, khỏe mạnh dưỡng sinh, nước ngoài hay thích mấy cái party chướng khí mù mịt kia, nhỡ nhiễm phải thói hư tật xấu nào đó…”

Tật xấu chủ yếu là ăn uống cá cược chơi gái, trong đó chữ “chơi gái” là kinh nhất, Cố Nghi Lạc cảnh giác từ xa, không hi vọng mối tình qua mạng này bị hiện thực đánh bại nhanh như thế.

Dưới giọng nói oanh tạc của cậu, cuối cùng Liang cũng mở miệng vàng, thốt ra đáp án.

Chỉ một chữ, Cố Nghi Lạc không nghe rõ, hoặc nói đúng hơn là nghe không hiểu.

“Cái gì cơ… Anh nói lại lần nữa?”

Cậu như học sinh bị giáo viên điểm danh, yên tĩnh ngay lập tức, cuộn tròn tay chân ngồi xổm trên ghế, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bỏ lỡ câu trả lời đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Có lẽ đáp án này, đối với Liang mà nói chỉ vẻn vẹn là một đáp án mà thôi, ngữ khí của anh bình tĩnh nhẹ tênh, như thể đang nói ra một sự thật hiển nhiên mọi người đều biết.

“Hứng thú duy nhất bây giờ của anh, là em.”

/45

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status