Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Chương 7 - Chương 6

/60


Người nam nhân này!

Nguyễn Mặc hít sâu một hơi, cưỡng chế trái tim đang đập điên cuồng lại rồi mới khom lưng cầm lấy khăn tắm vắt ở một bên, nhúng nước, bắt đầu kỳ lưng cho hắn… Đôi mắt lại không dám nhìn ngó lung tung, chỉ lo nhìn chằm chằm mặt đất.

Hậu quả của việc làm mà không thèm nhìn hiện ra ngay lập tức, đó chính là: “Nguyễn Mặc, ta nhờ muội kỳ lưng, không phải cọ da.”

“………”

Nguyễn Mặc đưa mắt nhìn, đập vào mắt chính là một mảng da đỏ lừ trên tấm lưng tinh tráng của nam nhân…

Ngạch, hình như đó là chỗ nàng vừa mới tận lực kỳ cọ thì phải…

Trời đất, thật mất mặt quá đi!!!

Chỉ là nhìn nam nhân… ở trần thôi mà, có cần hoảng thành như vậy không?

Dù gì nàng cũng là đệ tử thủ tịch của Hồng Loan Môn, loại tình huống bé tẹo này cũng không chịu nổi, nếu sư phụ mà ở đây, chắc chắn sẽ lại mắng nàng không có tiền đồ cho mà xem.

Ân, Nguyễn Mặc, hít sâu, bình tĩnh.

Nguyễn Mặc kiến thiết tâm lý xong liền nhặt tự tin lên… Nhầm, là khăn tắm, ngửa cổ, ép chính mình không được dời tầm mắt đi, rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc kỳ lưng cho trại chủ đại nhân.

Tay lên tay xuống, nước chảy róc rách. Lưng của nam nhân dày rộng mà rắn chắc, bọt nước trong suốt lướt qua đường cong lưu sướng, trượt vào trong nước. Nàng đột nhiên nhớ lại, hôm nàng bị thương hắn cõng nàng đi đường ấy, nàng ôm cổ hắn, nằm trên tấm lưng đáng tin cậy này, khi đó trong lòng lại có cảm giác an tâm nhàn nhạt.

Bất qúa, khi ấy nàng vừa mới suýt bị kẻ xấu lăng nhục, hoảng loạn đến mức chỉ lo nắm lấy cọng rơm cứu mạng, sinh ra chút cảm giác ỷ lại cũng là chuyện thường tình, không có gì đặc biệt.

Mực nước chỉ thấp hơn mép bồn tầm một tấc (=10cm), do tay nàng liên tục thả vào nhấc lên, nước cũng tràn ra không ngừng, đến khi nàng kỳ lưng cho hắn xong, quần áo trên người cũng đã ướt quá nửa.

Không bằng chờ chốc lát làm xong việc ở nơi này, nàng cũng đi tắm luôn, đổi bộ quần áo…

Nguyễn Mặc còn đang ở bên này cân nhắc việc kia, khăn tắm trong tay lại bỗng nhiên bị người ta lấy mất… Ngạch, còn có thể là ai đây, đương nhiên là vị trại chủ đang thoải mái dễ chịu hưởng thụ nàng hầu hạ rồi.

“Không cọ nữa à?”

Phía trước tựa hồ xuất hiện tiếng cười khẽ, Đan Dật Trần đang quay lưng về phía nàng chợt xoay người lại, cánh tay trái vân da rõ ràng khoác lên mép bồn, híp mắt liếc nàng một cái, lại nhìn ngó trên dưới một lúc, mới nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ muội còn muốn cọ phía trước thay ta nữa à?”

A phi! Nàng nói muốn… khi nào???

Sau đó nàng nhanh chóng hồi tưởng lại câu nói lúc trước của chính mình, ngay tức khắc muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.

Nàng mới không có ý định muốn “tiếp tục” đâu!

“Trại chủ đại nhân hiểu lầm… Kỹ thuật của ta vụng về, nếu lại cọ rớt da nữa, làm ngài không cao hứng liền không hay rồi.”

Hắn nhìn tiểu cô nương giả bộ cụp mi rũ mắt, vành tai rõ ràng còn đang hơi hơi đỏ, trên mặt lại tỏ ra bất động thanh sắc, khoé môi không nhịn được hơi cong cong, xoay người lại lần nữa, hoãn thanh nói: “Ân.” Đợi đến khi nàng đi được vài bước, lại bồi thêm một câu: “Muội nên đổi quần áo đi.”

Ân? Vì sao nha?

Nguyễn Mặc cúi đầu nhìn, liền thấy bộ bạch y sau khi thấm nước trở nên hơi trong suốt của chính mình… Nhất thời, nàng liền nửa câu đều không muốn nói, quay đầu chạy mất dạng.

Hừ…. Đúng là tên không biết xấu hổ!

~~~Ta là đường phân cách Giáo chủ là tên không biết xấu hổ~~~

Sau khi trải qua mười mấy ngày lặng yên không sóng gió, Nguyễn Mặc chợt phát hiện người trong sơn trại tựa hồ chuẩn bị làm một đại sự có thể nói là kinh đào hải lãng* – đó chính là: cướp tiêu.

*Kinh đào hải lãng: sóng to gió lớn, sóng gió gian nguy.

Thật ra thì nàng cũng không kinh ngạc, chỉ là nhìn mọi người ngày thường không khác gì sinh hoạt của bá tánh bình dân, giờ lại đột nhiên biến thành từng nhóm sơn tặc cõng cung mang mũi tên, trái đao phải kiếm xuất hiện trước mặt, nàng cảm thấy có chút không quen thôi.

Nói đến việc cướp tiêu, tuy rằng làm kiểu này sẽ nhanh có bạc nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Chưa nói đến nhóm tiêu sư mỗi người đều võ công bất phàm phụ trách hộ tiêu của tiêu cục**, trong lúc đánh nhau sẽ khó tránh khỏi có thương vong mà vạn nhất gặp phải người tuần kiểm của quan phủ cũng thừa sức để mọi ngươì ăn đủ. Vì thế, mấy năm gần đây, số lần bọn họ hoạt động cũng không thường xuyên như quá khứ, đa phần là chờ đến khi sơn trại sắp chống đỡ không nổi nữa, mới có thể lên tinh thần, làm một vụ lớn.

**Tiêu cục: Nghề bảo tiêu chính thức ra đời từ thời Minh, Thanh, nhưng đã manh nha từ đời Đường. Theo sự phát triển của xã hội, đặc biệt là thương nghiệp, việc đi lại buôn bán giữa nam và bắc Trung Quốc càng lúc càng nhiều, bảo tiêu trở thành một nghề chuyên nghiệp mang tính thương mại, đầu tiên là cá thể. Đầu đời Thanh bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là tiêu cục. Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu. Việc làm ăn của tiêu cục là trông vào sự bảo vệ an toàn về người và của tiêu sư, vì vậy tiêu cục rất coi trọng tuyển chọn tiêu sư để bảo vệ uy tín của mình.

Do đó, những người không có năng lực hành động như người già, phụ nữ và trẻ em đều lưu lại trong sơn trại, họ sẽ không tham gia cướp tiêu, nếu về sau có phát sinh chuyện gì thì cũng có người hậu ứng.

Mà Nguyễn Mặc nàng….

Hiển nhiên là không được hưởng “đãi ngộ” đó.

Cuối cùng, mọi người liền giao cho nàng một nhiệm vụ - làm nhị.

Nói trắng ra thì


/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status