Đả tự: webtruyen.com
"Rầm!" Lúc cửa xe nặng nề đóng lại cũng là lúc Lan Khê biết mình đã nhầm to.
Trong bóng tối, ánh mắt của cô run rẩy, cô không nhìn rõ gì cả, cô nhấc tay lên định đặt lên chỗ gác tay bằng kim loại vô cùng tinh xảo, nhưng không ngờ lại đúng trúng cái ly, làm cho nó rơi xuống đất bể nát, làm cho Lan Khê không khỏi hoảng sợ không dám rút tay về, khí lạnh ở trong xe làm cho cô cho da thịt của cô ửng đỏ, lành lạnh rất khó chịu.
Trong bóng tối, vang lên giọng nói trầm thấp từ tính mang theo vẻ uể oải cất lên: "Ngồi bên này ."
Lan Khê ở trong bóng tối nhẹ nhàng cau mày.
Bên này, là chỗ nào?
Cô vẫn như cũ không dám động đậy, tay nhẹ nhàng bám vào hai bên ghế da, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng bấm chặt vào.
Phía đội diện chợt vang lên tiếng người chuyển động, tiếng quần áo chạm vào ghế, Lan Khê dường như cảm nhận được một bóng sáng lạnh lùng xuyên qua không khí nhào tới chỗ cô, mấy giây sau trên cổ tay cô có vật gì đó âm ấm!
Anh nắm cổ tay cô.
Lan Khê cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay nóng bỏng đó lại đột nhiên siết chặt tay cô hơn, rồi trong lúc cơ thể cô căng cứng thì lại đột nhiên buông tay, Lan Khê thở phào một cái, nhưng chưa kịp mừng rỡ thì đôi bàn tay đó đã ôm hông cô, kéo cô qua!
Lan Khê nóng lòng giữ chặt cái tay đang ôm eo cô, tim cô như đánh trống! !
". . . . . ." Cô cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô muốn vùng khỏi anh.
"Đừng động đậy " giọng nói khàn khàn trầm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo vẻ lười biếng ra lệnh, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, "Ngoài sau có cái bàn".
Trong bóng tối, thị giác mất đi hiệu lực, nên xúc giác và khứu giác liền trở nên nhạy cảm hơn hẳn!
Lan Khê cảm thấy cái ôm của anh vô cùng quen thuộc, hơi thở mạnh mẽ của anh hòa lẫn với mùi thuốc lá, vô cùng nghiêm nghị, làm cho mi cô không khỏi run rẩy , nhắm chặt mắt lại,cô không muốn mình nhớ lại những hồi ức đã qua nữa.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Xin tự trọng.
Giọng nói lạnh lùng của cô còn chưa kịp nói xong, đã cảm nhận được hơi thớ ấm áp của anh ở trên cổ mình, hơi thở nóng bỏng đều đặn của anh nhẹ nhàng phà vào cổ cô, khàn giọng nói: "Gầy thật?"
Mặc dù trước kia cô cũng gầy, nhưng không thể thấy rõ ràng như bây giờ, cằm của cô nhọn hoắc, nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, ôm cô như thế này càng làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mở ra trong bóng đêm, tràn đầy sự yêu thương và hoài niệm, hai tay anh ôm chặt lấy cô, ngón tay thon dài chôn thật sâu vào tóc của cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói bên tay cô: "Ăn sáng xong chưa?"
Lan Khê ở trong lòng của anh như đang gặp sóng to gió lớn.
Cô không thể chịu được nữa, mày của cô nhíu lại, cố nén cảm xúc lại đẩy anh ra, sức lực của anh không lớn,dùng lấy hết sức của mình là có thể đẩy anh ra, nhưng do quán tính quá lớn,”Rầm!" một tiếng, Lan khê đụng vào vách xe, xương bị đi đụng mạnh nên rất đau, mà cô cũng không ngờ mình lại dụng trúng công tắc, làm đèn bên trong xe sáng lên!
Hô hấp của Lan Khê dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thẫm, cô nhìn thấy Mộ Yến Thần đang ngồi đối diện với mình, hai mắt cảu anh trống rỗng, nhưng anh nhanh chóng khôi phục, ưu nhã mà lạnh nhạt ngang nhiên nhào qua, chống tay lên ghế.
Mới vừa rồi, Lan Khê bị anh xâm phạm nên có chút khó chịu, cô chỉnh trang mình lại rồi quay sang nói với anh: "Mộ tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện được chưa?"
"Em cảm thấy thoái mái khi gọi anh như vậy?" Giọng nói của anh trầm tỉnh mà lạnh lùng, chậm rãi hỏi.
Lan Khê cắn môi, trong mắt lộ ra một tia sáng quật cường, khàn giọng nói mấy chữ: "Thoải mái hơn khi anh xâm xạm tôi."
Mộ Yến Thần bình tĩnh nhìn cô mấy giây, khóe môi nở ra nụ cười lạnh lùng.
Ngón tay thon dài của anh mở cái nút áo ở cổ ra, nói thật nhỏ: "Chạy đến cửa hàng tiện lợi rồi sau đó đến nhà máy ở Thành Đông, sau đó cậu xuống, sau 12 giờ mới được lên xe."
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Lan Khê mới hiểu được là anh đang nói chuyện với trợ lý.
Nhưng mà ——
Nhà máy ở Thành Đông? ! !
Mặt lan Khê đỏ bừng, nắm chặt văn kiện ở trong tay, nhớ ra ở đây cách công ty khoảng hai giờ xe buýt? !
"Bây giờ anh muốn đi đâu?" Tay cô nắm chặt cửa xe, nhưng không biết làm cách nào để mở nó ra, cô gấp gáp, "Không lẽ anh muốn chở tôi theo? Hai người chở tôi đến đó, buổi chiều tôi làm sao về công ty được chứ? !"
Mộ Yến Thần không thèm để ý đến cô, nhắm mắt, xoa mi tâm giả vờ ngủ say.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Cô nhẹ giọng gọi.
"Mộ tiên sinh!" Lan Khê có hơi tuyệt vọng, sao anh lại không thèm để ý đến người khác chứ.
Dĩ nhiên cô biết đây vốn là lịch trình làm việc của anh, làm sao có thể chỉ vì một nhân viên bình thường của công ty quản cáo mà thay đổi? Tài sản lưu động mỗi ngày của DiglandYork đều trên mấy trăm triệu, trong vòng một giây anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không một ai dám phỏng đoán con số đó cả!
Hay là, bây giờ cô xuống xe tự mình đi về.
Chứ ở lại đây cũng chỉ phí công mà thôi, anh hoàn toàn không có ý định bàn chuyện với cô***!!
Ngón tay nhỏ nhắn của Lan Khê nhẹ nhàng run rẩy, máu cứ thế tuôn lên, mắt đỏ lên, khi cô bước vào công ty này, cô biết Kỷ Hằng đã tốn biết bao nhiêu công sức mới giành được vị trí này cho cô, đây là hợp đồng đầu tiên của cô, chẳng lẻ cô phải đứng nhìn nó bị hủy làm cho công ty bị thua lỗ? !
Bụng cô đau quá. . . . . .
Lan Khê cau mày, nhẹ nhàng cúi người ôm lấy bụng, những năm gần đây cô hay có một tật xấu, cứ mỗi lần gấp gáp là bị đâu bao tử.
Dĩ nhiên, một phần cũng là vì công việc gần đây rất bận rộn nên cô không có thời gian để ăn sáng.
Hoàn cảnh như vậy, làm cô sắp nổi điên lên rồi.
Cắn môi, một dòng nước mắt ấm áp rơi xuống, Lan Khê không thể chịu dựng được nữa,trong không gian nhỏ bé tràn đầy hơi thở lạnh lùng của anh, cô không chịu được nữa, cô vừa nhắm mắt lại thì trong đầu cứ tràn đầy hình dáng của anh, cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
"Mộ Yến Thần. . . . . ." Cô khàn giọng nói với vẻ như nhược, yếu đuối, nghẹn ngào gọi tên anh.
"Rốt cuộc em muốn như thế nào. . . . . ."
Cơ thể của Mộ Yến Thần chợt cứng ngắc, môi mỏng trắng bệch, mãi cho đến khi nghe tiếng cô gọi mới chịu mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên mềm mại.
Yên tỉnh nhìn cô một hồi, môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ: "Lại đây ngồi."
Lại là này câu.
Lan Khê cắn môi, mắt ngập nước nhích lại gần chỗ anh, gần chỗ tay anh đang để, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, giống như một con vật nhỏ đang chờ anh rủ lòng thương xót.
Mộ yến thần trầm lặng cúi người, khí thế mãnh liệt, đưa mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đau?"
Anh đã phát hiện ra vẻ mặt tái nhợt của cô từ sớm, hai gò má của cô cũng ướt đẫm vì cơn đau.
Lan Khê yếu ớt mắt đầy oán hận nhìn anh, cắn môi thèm nói chuyện, nhưng lại không cam lòng, mở miệng nói: "Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc kế hoạch này có chỗ nào không tốt?Hay là anh không có ý định nhằm vào công ty mà là nhằm vào tôi? . . . . . . Nếu thật sự có gì không tốt, anh cứ nói tôi sẽ đổi, còn nếu anh không muốn để tôi làm dự án này, trong công ty vẫn còn rất nhiều tinh anh, học trưởng nhất định sẽ làm tốt hơn tôi, tôi sẽ nhường cơ hội lần này cho người khác, nên anh đừng hủy hợp đồng có được không?"
Cô biết là nhà kinh doanh thì phải làm gì.
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh dần, nhìn cô chằm chằm, rõ ràng đã nhận ra sự thay đổi của cô.
"Học trưởng? " Môi mỏng của anh nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa đùa cợt, "Em nói tới Kỷ Hằng hả?"
Hàng mi dài của Lan Khê run lên, không hiểu sao tự dưng anh lại lôi những việc này vào, tay nhè nhẹ ôm bụng, không nghĩ thèm để ý anh.
Mộ Yến Thần không thể nào hiểu được, tại sao cô có thể vì tất cả mọi người ở xung quanh, cho dù chỉ mới vào công ty có mấy ngày, vẫn chưa hiểu hết đồng nghiệp của mình, cô cũng có thể vì bọn họ mà đắn đo suy nghĩ, nhưng cô lại cố tình tức giận với anh
Mộ Yến Thần cười lạnh, lộ ra sự đau đớn tuyệt vọng, nhẹ nhàng kéo mặt của cô lại, khàn giọng nói nhỏ: "Lan Khê, anh là ai?"
—— Em nhìn cho kỹ đi, cẩn thận trả lời, rốt cuộc anh là ai?
Chỉ một câu nói của anh, cũng đủ làm khóe mắt Lan Khê ươn ướt, cô cắn môi không muốn nhìn anh, nhưng lại không thể.
"Mới bốn năm không thấy gặp mà em đã không nhận ra anh?" Nụ cười yếu ớt của anh lộ ra đầy vẻ nguy hiểm, sâu xa nói, "Nếu một hai năm tới, anh vẫn chưa trở về, thì em sẽ quên mất anh luôn phải không?"
Tim anh như vỡ tan ra, anh không thể thở nổi, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.
Mặt Lan Khê đỏ ửng, rũ mắt xuống không nói lời nào.
Ánh mắt sắc sảo của Mộ Yến Thần càng thêm lạnh lùng như băng, tuyệt vọng lướt qua cô, không nhìn cô nữa! Nhưng khi không nhìn thấy cô,tại sao trong lòng anh lại đau đến như vậy! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của cô, trong lòng anh càng đau đớn hơn! Như một con dao không ngừng đâm vào nó!
Cánh tay dài vươn ra ôm lấy cô, Lan Khê giật mình, ánh mắt luống cuống giống như động vật nhỏ đang hoảng sợ, trong mắt Mộ Yến Thần thoáng xuất hiện một tia sáng lạnh lùng, giữ chặt cằm của cô, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi của cô.
Cô bị anh khống chế, lông mi hơi hơi run rẩy, Mộ Yến Thần mê muội, gặm chặt lấy môi cô mà triền miên, đợi đến khi Lan Khê phản ứng lại, cô giãy giụa, ngượng ngùng khi kẽ răng đã bị anh cạy ra, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của cô, không cho phép cô khép miệng lại.
"Rầm!" Lúc cửa xe nặng nề đóng lại cũng là lúc Lan Khê biết mình đã nhầm to.
Trong bóng tối, ánh mắt của cô run rẩy, cô không nhìn rõ gì cả, cô nhấc tay lên định đặt lên chỗ gác tay bằng kim loại vô cùng tinh xảo, nhưng không ngờ lại đúng trúng cái ly, làm cho nó rơi xuống đất bể nát, làm cho Lan Khê không khỏi hoảng sợ không dám rút tay về, khí lạnh ở trong xe làm cho cô cho da thịt của cô ửng đỏ, lành lạnh rất khó chịu.
Trong bóng tối, vang lên giọng nói trầm thấp từ tính mang theo vẻ uể oải cất lên: "Ngồi bên này ."
Lan Khê ở trong bóng tối nhẹ nhàng cau mày.
Bên này, là chỗ nào?
Cô vẫn như cũ không dám động đậy, tay nhẹ nhàng bám vào hai bên ghế da, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng bấm chặt vào.
Phía đội diện chợt vang lên tiếng người chuyển động, tiếng quần áo chạm vào ghế, Lan Khê dường như cảm nhận được một bóng sáng lạnh lùng xuyên qua không khí nhào tới chỗ cô, mấy giây sau trên cổ tay cô có vật gì đó âm ấm!
Anh nắm cổ tay cô.
Lan Khê cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay nóng bỏng đó lại đột nhiên siết chặt tay cô hơn, rồi trong lúc cơ thể cô căng cứng thì lại đột nhiên buông tay, Lan Khê thở phào một cái, nhưng chưa kịp mừng rỡ thì đôi bàn tay đó đã ôm hông cô, kéo cô qua!
Lan Khê nóng lòng giữ chặt cái tay đang ôm eo cô, tim cô như đánh trống! !
". . . . . ." Cô cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô muốn vùng khỏi anh.
"Đừng động đậy " giọng nói khàn khàn trầm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo vẻ lười biếng ra lệnh, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, "Ngoài sau có cái bàn".
Trong bóng tối, thị giác mất đi hiệu lực, nên xúc giác và khứu giác liền trở nên nhạy cảm hơn hẳn!
Lan Khê cảm thấy cái ôm của anh vô cùng quen thuộc, hơi thở mạnh mẽ của anh hòa lẫn với mùi thuốc lá, vô cùng nghiêm nghị, làm cho mi cô không khỏi run rẩy , nhắm chặt mắt lại,cô không muốn mình nhớ lại những hồi ức đã qua nữa.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Xin tự trọng.
Giọng nói lạnh lùng của cô còn chưa kịp nói xong, đã cảm nhận được hơi thớ ấm áp của anh ở trên cổ mình, hơi thở nóng bỏng đều đặn của anh nhẹ nhàng phà vào cổ cô, khàn giọng nói: "Gầy thật?"
Mặc dù trước kia cô cũng gầy, nhưng không thể thấy rõ ràng như bây giờ, cằm của cô nhọn hoắc, nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, ôm cô như thế này càng làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mở ra trong bóng đêm, tràn đầy sự yêu thương và hoài niệm, hai tay anh ôm chặt lấy cô, ngón tay thon dài chôn thật sâu vào tóc của cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói bên tay cô: "Ăn sáng xong chưa?"
Lan Khê ở trong lòng của anh như đang gặp sóng to gió lớn.
Cô không thể chịu được nữa, mày của cô nhíu lại, cố nén cảm xúc lại đẩy anh ra, sức lực của anh không lớn,dùng lấy hết sức của mình là có thể đẩy anh ra, nhưng do quán tính quá lớn,”Rầm!" một tiếng, Lan khê đụng vào vách xe, xương bị đi đụng mạnh nên rất đau, mà cô cũng không ngờ mình lại dụng trúng công tắc, làm đèn bên trong xe sáng lên!
Hô hấp của Lan Khê dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thẫm, cô nhìn thấy Mộ Yến Thần đang ngồi đối diện với mình, hai mắt cảu anh trống rỗng, nhưng anh nhanh chóng khôi phục, ưu nhã mà lạnh nhạt ngang nhiên nhào qua, chống tay lên ghế.
Mới vừa rồi, Lan Khê bị anh xâm phạm nên có chút khó chịu, cô chỉnh trang mình lại rồi quay sang nói với anh: "Mộ tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện được chưa?"
"Em cảm thấy thoái mái khi gọi anh như vậy?" Giọng nói của anh trầm tỉnh mà lạnh lùng, chậm rãi hỏi.
Lan Khê cắn môi, trong mắt lộ ra một tia sáng quật cường, khàn giọng nói mấy chữ: "Thoải mái hơn khi anh xâm xạm tôi."
Mộ Yến Thần bình tĩnh nhìn cô mấy giây, khóe môi nở ra nụ cười lạnh lùng.
Ngón tay thon dài của anh mở cái nút áo ở cổ ra, nói thật nhỏ: "Chạy đến cửa hàng tiện lợi rồi sau đó đến nhà máy ở Thành Đông, sau đó cậu xuống, sau 12 giờ mới được lên xe."
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Lan Khê mới hiểu được là anh đang nói chuyện với trợ lý.
Nhưng mà ——
Nhà máy ở Thành Đông? ! !
Mặt lan Khê đỏ bừng, nắm chặt văn kiện ở trong tay, nhớ ra ở đây cách công ty khoảng hai giờ xe buýt? !
"Bây giờ anh muốn đi đâu?" Tay cô nắm chặt cửa xe, nhưng không biết làm cách nào để mở nó ra, cô gấp gáp, "Không lẽ anh muốn chở tôi theo? Hai người chở tôi đến đó, buổi chiều tôi làm sao về công ty được chứ? !"
Mộ Yến Thần không thèm để ý đến cô, nhắm mắt, xoa mi tâm giả vờ ngủ say.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Cô nhẹ giọng gọi.
"Mộ tiên sinh!" Lan Khê có hơi tuyệt vọng, sao anh lại không thèm để ý đến người khác chứ.
Dĩ nhiên cô biết đây vốn là lịch trình làm việc của anh, làm sao có thể chỉ vì một nhân viên bình thường của công ty quản cáo mà thay đổi? Tài sản lưu động mỗi ngày của DiglandYork đều trên mấy trăm triệu, trong vòng một giây anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không một ai dám phỏng đoán con số đó cả!
Hay là, bây giờ cô xuống xe tự mình đi về.
Chứ ở lại đây cũng chỉ phí công mà thôi, anh hoàn toàn không có ý định bàn chuyện với cô***!!
Ngón tay nhỏ nhắn của Lan Khê nhẹ nhàng run rẩy, máu cứ thế tuôn lên, mắt đỏ lên, khi cô bước vào công ty này, cô biết Kỷ Hằng đã tốn biết bao nhiêu công sức mới giành được vị trí này cho cô, đây là hợp đồng đầu tiên của cô, chẳng lẻ cô phải đứng nhìn nó bị hủy làm cho công ty bị thua lỗ? !
Bụng cô đau quá. . . . . .
Lan Khê cau mày, nhẹ nhàng cúi người ôm lấy bụng, những năm gần đây cô hay có một tật xấu, cứ mỗi lần gấp gáp là bị đâu bao tử.
Dĩ nhiên, một phần cũng là vì công việc gần đây rất bận rộn nên cô không có thời gian để ăn sáng.
Hoàn cảnh như vậy, làm cô sắp nổi điên lên rồi.
Cắn môi, một dòng nước mắt ấm áp rơi xuống, Lan Khê không thể chịu dựng được nữa,trong không gian nhỏ bé tràn đầy hơi thở lạnh lùng của anh, cô không chịu được nữa, cô vừa nhắm mắt lại thì trong đầu cứ tràn đầy hình dáng của anh, cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
"Mộ Yến Thần. . . . . ." Cô khàn giọng nói với vẻ như nhược, yếu đuối, nghẹn ngào gọi tên anh.
"Rốt cuộc em muốn như thế nào. . . . . ."
Cơ thể của Mộ Yến Thần chợt cứng ngắc, môi mỏng trắng bệch, mãi cho đến khi nghe tiếng cô gọi mới chịu mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên mềm mại.
Yên tỉnh nhìn cô một hồi, môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ: "Lại đây ngồi."
Lại là này câu.
Lan Khê cắn môi, mắt ngập nước nhích lại gần chỗ anh, gần chỗ tay anh đang để, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, giống như một con vật nhỏ đang chờ anh rủ lòng thương xót.
Mộ yến thần trầm lặng cúi người, khí thế mãnh liệt, đưa mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đau?"
Anh đã phát hiện ra vẻ mặt tái nhợt của cô từ sớm, hai gò má của cô cũng ướt đẫm vì cơn đau.
Lan Khê yếu ớt mắt đầy oán hận nhìn anh, cắn môi thèm nói chuyện, nhưng lại không cam lòng, mở miệng nói: "Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc kế hoạch này có chỗ nào không tốt?Hay là anh không có ý định nhằm vào công ty mà là nhằm vào tôi? . . . . . . Nếu thật sự có gì không tốt, anh cứ nói tôi sẽ đổi, còn nếu anh không muốn để tôi làm dự án này, trong công ty vẫn còn rất nhiều tinh anh, học trưởng nhất định sẽ làm tốt hơn tôi, tôi sẽ nhường cơ hội lần này cho người khác, nên anh đừng hủy hợp đồng có được không?"
Cô biết là nhà kinh doanh thì phải làm gì.
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh dần, nhìn cô chằm chằm, rõ ràng đã nhận ra sự thay đổi của cô.
"Học trưởng? " Môi mỏng của anh nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa đùa cợt, "Em nói tới Kỷ Hằng hả?"
Hàng mi dài của Lan Khê run lên, không hiểu sao tự dưng anh lại lôi những việc này vào, tay nhè nhẹ ôm bụng, không nghĩ thèm để ý anh.
Mộ Yến Thần không thể nào hiểu được, tại sao cô có thể vì tất cả mọi người ở xung quanh, cho dù chỉ mới vào công ty có mấy ngày, vẫn chưa hiểu hết đồng nghiệp của mình, cô cũng có thể vì bọn họ mà đắn đo suy nghĩ, nhưng cô lại cố tình tức giận với anh
Mộ Yến Thần cười lạnh, lộ ra sự đau đớn tuyệt vọng, nhẹ nhàng kéo mặt của cô lại, khàn giọng nói nhỏ: "Lan Khê, anh là ai?"
—— Em nhìn cho kỹ đi, cẩn thận trả lời, rốt cuộc anh là ai?
Chỉ một câu nói của anh, cũng đủ làm khóe mắt Lan Khê ươn ướt, cô cắn môi không muốn nhìn anh, nhưng lại không thể.
"Mới bốn năm không thấy gặp mà em đã không nhận ra anh?" Nụ cười yếu ớt của anh lộ ra đầy vẻ nguy hiểm, sâu xa nói, "Nếu một hai năm tới, anh vẫn chưa trở về, thì em sẽ quên mất anh luôn phải không?"
Tim anh như vỡ tan ra, anh không thể thở nổi, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.
Mặt Lan Khê đỏ ửng, rũ mắt xuống không nói lời nào.
Ánh mắt sắc sảo của Mộ Yến Thần càng thêm lạnh lùng như băng, tuyệt vọng lướt qua cô, không nhìn cô nữa! Nhưng khi không nhìn thấy cô,tại sao trong lòng anh lại đau đến như vậy! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của cô, trong lòng anh càng đau đớn hơn! Như một con dao không ngừng đâm vào nó!
Cánh tay dài vươn ra ôm lấy cô, Lan Khê giật mình, ánh mắt luống cuống giống như động vật nhỏ đang hoảng sợ, trong mắt Mộ Yến Thần thoáng xuất hiện một tia sáng lạnh lùng, giữ chặt cằm của cô, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi của cô.
Cô bị anh khống chế, lông mi hơi hơi run rẩy, Mộ Yến Thần mê muội, gặm chặt lấy môi cô mà triền miên, đợi đến khi Lan Khê phản ứng lại, cô giãy giụa, ngượng ngùng khi kẽ răng đã bị anh cạy ra, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của cô, không cho phép cô khép miệng lại.
/362
|