Tôi và Joe cùng theo học tại trường ở Los Angeles (L.A). Đầu tháng hai, chúng tôi từ San Francisco đến L.A, bất đồng ngôn ngữ khiến tôi phải chịu không ít khổ sở. Lúc đó, tôi nhai tiếng Anh nhai đến gần như tẩu hỏa nhập ma, cũng may tôi còn có chút căn bản, thêm vào đó khi còn ở trong nước Joe đã bắt đầu nhồi nhét tiếng Anh cho tôi. Xong một học kỳ, tôi đã không còn phải phiền não vì tiếng Anh.
Học kỳ thứ hai, tôi còn tự tìm cho mình công việc, làm nhân viên theo giờ trong siêu thị của một gia đình người Hoa.
Dần dần tôi phát hiện Mỹ là một quốc gia rất thú vị, tôi thường nhìn thấy những cảnh tượng thế này trên đường phố Mỹ, hai người vừa đánh nhau trên phố mới đó đã quàng cổ bá vai nhau cùng đi vào trong quán bia. Phương Hạo nói, người dân Hoa Kỳ (1) hay thích ăn mấy món nửa sống nửa chính, nên các hormone phát triển hơn, tâm trạng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tôi còn phát hiện, người Mỹ đối với việc biểu đạt tình cảm rất thoải mái, họ thường dùng câu “ I love you” làm câu cửa miệng, để thể hiện tình yêu thương với người thân, bạn bè, người yêu. Cái kiểu tình cảm công khai luôn khiến người ta không kiềm chế được cứ muốn đến gần, lâu dần, tôi cũng kết giao không ít bạn bè.
(1) Hoa Kỳ còn gọi là Mỹ, tên gọi đầy đủ là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ hoặc Hợp Chủng Quốc Mỹ.
Vào mùa Halloween, tôi và Joe hóa trang thành tiểu quái trong pháo đài, tham gia lễ hội đường phố ở L.A. Chúng tôi theo dòng người bắt đầu xuất phát từ Đại lộ số Sáu. Khi đến đại lộ số Năm, chúng tôi đụng độ Jack the Ripper (2), đương nhiên đó cũng là đóng giả. Joe nắm lấy tay tôi hét lên một câu “ Chạy”. Kết quả , chúng tôi đã chạy như điên trong cơn gió đêm. Rất nhiều người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cũng chạy theo cùng chúng tôi.
(2) Tên được đặt cho nhân vật kẻ giết người hàng loạt trong bộ phim cùng tên sản xuất năm 1988 do David Wickes làm đạo diễn( Nguồn - Wikipedia)
Trong hành lang chật hẹp, Joe kéo tôi nép vào. Gần bên cái nhà nghỉ chỉ cách mấy bước chân, đang phát bài “ Hotel California” của The Eagles. Hành lang nhỏ hẹp, có gì đó khác lạ, là hơi thở của nhau sao ? Joe từ từ gỡ mặt nạ hóa trang của tôi xuống, tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi vòng tay qua cổ anh, tôi biết anh lại muốn hôn tôi.
Bên trong hành lang nhỏ hẹp này, chúng tôi quên đi thế giới bên ngoài. Tay của anh cách lớp áo vuốt ve thân thể tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi “ Được không em, Tứ Nguyệt ?” Sao lại không được chứ ? Bởi vì yêu anh, nên những thứ muốn cho anh có rất nhiều, muốn mang những gì tốt đẹp nhất trao hết cho anh.
Chúng tôi cứ thế đeo luôn mặt nạ tiểu quái bước vào nhà nghỉ.
Tôi còn nhớ khi đó gã nhân viên trong nhà nghỉ mặc cái áo khoác Jean, còn nhớ gã đã nói với Joe bằng giọng miền Nam, chúc anh sẽ có một đêm thật bốc lửa, còn nhớ gương mặt có chút ửng đỏ của Joe khi đó, còn nhớ trong phòng nhà nghỉ có giấy dán tường màu be, ga trải giường màu xanh biển đậm, còn nhớ bàn tay Joe run run mở cái cút đầu tiên trên quần áo tôi, còn nhớ nụ hôn của anh rơi trên người tôi vô cùng dịu dàng.
Ánh đèn màu vàng cam mềm mại, hắt lên thân hình chúng tôi, nguyên thủy như thời hỗn độn sơ khai.
Khi mở mắt ra, Joe đang ngắm tôi với đôi mắt long lanh, bên ngoài cửa sổ có ánh nắng của bầu trời California cao rộng.
“ Chúng ta kết hôn đi, Tứ Nguyệt.” Anh đã nói như thế.
“ Kết hôn ? Vì sao ?” Không phải là chưa nghĩ qua, chỉ là có hơi sớm.
“ Anh muốn sống cùng em, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã được nhìn thấy em.” Anh vừa nói vừa nghịch tóc tôi.
“ Vậy cứ sống cùng nhau đi. Còn về chuyện kết hôn, vẫn nên chờ sau khi tốt nghiệp đã.”
“ Nhưng anh muốn được danh chính ngôn thuận sống cùng em, muốn khiến những gã quan tâm em không được có tư tưởng đi quá giới hạn, muốn được đeo nhẫn lên tay em để đuổi hết những gã đeo bám kia đi.”
“ Anh đang nói gì thế hử ?” Tôi kéo chăn trùm lên đầu, lén lút cười trong chăn, thật là một anh chàng đáng yêu !
“ Kết hôn thôi, Tứ Nguyệt. Anh sẽ để em làm nữ vương của anh. Joe Andy này sẽ phục tùng em cả đời !” Anh lật người qua, thì thầm vào tai tôi.
“ Thế ư . . .” Tôi ở trong chăn nhỏ giọng đáp : “ Vậy đính hôn đi, kết hôn chờ sau tốt nghiệp.”
* * *
Joe vẫn luôn là người nóng vội. Rất nhanh, ngày đính hôn đã được định vào cuối tuần sau.
Tôi mang hành lý xếp vào trong túi, Joe thuê căn hộ sinh viên gần đó, chúng tôi đã quyết định sống cùng nhau, trước đây tôi và anh vẫn cứ sống riêng.
Bạn cùng phòng ký túc xá với tôi là một cô gái Đài Loan, ôm lấy tôi nói : “ Lâm, chúc cậu hạnh phúc !” Giọng cô ấy nghe rất hay, mang khẩu âm mềm mại đặt trưng của con gái xứ Đài. Tôi ôm lại cô ấy, không gì hạnh phúc hơn hiện tại.
Đêm trước ngày đính hôn, một mình tôi đứng mãi bên buồng điện thoại công cộng ven đường, mới đây, một du học sinh dáng vẻ rất giống cô gái Trung Quốc đã ở trong đó rất lâu, xem ra, đang gọi điện cho gia đình, vừa khóc vừa cười.
Tôi bước vào, bỏ xu, bấm số, liền trong một mạch.
Chuông điện thoại reo không bao lâu đã có người nhấc máy, ngay đến cơ hội hối hận cũng không có. Sau khi rời nhà, tôi chỉ gọi về Lợi gia một lần, để báo bình an.
“ Alo,” Giọng nói này e rằng cho đến lúc chết tôi cũng không quên : “ Alo, alo, ai thế ? Alo, lên tiếng đi.” Giọng Lợi Vĩnh Hoa truyền đến qua điện thoại khiến tôi có chút khẩn trương.
“ Là tôi, Lâm Tứ Nguyệt.” Tôi nghe thấy giọng mình khô khốc : “ Tôi . . . tôi sắp đính hôn.”
“ . . . . . . ”
“ Ngày mai tôi sẽ đính hôn.”
“ Thật ra, cô không cần báo với tôi. Cô nên biết rằng cô không thể nào nhận được lời chúc phúc từ tôi.” Giọng nói bên kia thật lạnh lùng.
“ Có thể nói tôi biết, Liên Thành thế nào không ?” Tôi, cuối cùng đã hỏi đến.
“ Cô còn hỏi sao ? Có lẽ, cô hi vọng tôi trả lời cô nó rất tốt, sau đó, cô có thể yên tâm thanh thản đi tìm hạnh phúc cho cô. Đáng tiếc, ông trời có mắt, tôi sẽ chờ xem cô có thể hạnh phúc được bao lâu ?”
Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống, từ trong không trung phát ra từng tiếng tút tút không ngừng. Gần đây tôi thường lo sợ, lo sợ hạnh phúc như quả cầu pha lê dễ vỡ, chỉ một chút không cẩn thận nó sẽ vỡ vụn trong tay tôi.
Tựa đầu vào tường ở trạm tàu điện ngầm, tôi nhắm mắt lại, nhớ đến ước nguyện hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi. Trước giờ tôi đều không tin vào những điều ấy, thế nhưng, tôi đã cầu nguyên như vậy, muốn được hạnh phúc lâu một chút, lâu thêm một chút . . . Chỉ bởi vì, đối với hạnh phúc đã có lòng tham.
Một người Gypsy (3) cách đó không xa đang nhẹ giọng đàn hát, nhạc điệu vui tươi, lời bài hát tôi nghe không hiểu được. Tôi đi ngang qua, đó là một người lớn tuổi, khuôn mặt khắc lên bao nỗi thăng trầm của cuộc sống mà nửa thế kỷ qua năm tháng đã để lại cho ông. Ông ngước đôi mắt màu nâu nhẹ nhàng nhìn tôi.
(3) Hay còn gọi là người Digan, người Bô hê miên, là tộc người bắt nguồn ở phía bắc Ấn Độ, về sau lang thang lưu lạc khắp các quốc gia trên thế giới nên ở mỗi quốc gia họ có một tên gọi khác nhau.
Tôi đặt mười đô Mỹ vào trong hộp đàn, ông cuối đầu tỏ ý cám ơn. Sau đó, ông tháo chuỗi hạt trên tay đeo vào cho tôi, hôn nhẹ lên tay tôi, nói tiếng Anh với giọng lưu loát, cầu nữ thần hạnh phúc phù hộ tôi !
Lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, tôi tin chắc mình sẽ hạnh phúc. Trong căn phòng màu trắng cách đây không xa, người tôi yêu đang ở đó chờ tôi.
* * *
Lễ đính hôn được cử hành trên bãi cỏ tại vườn hoa trong căn nhà ở San Francisco. Ngày hôm ấy, trời trong nắng đẹp.
Tôi trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy dài màu trắng hở lưng, tóc xõa ngang vai, như mẹ Joe từng nói, vừa đen vừa bóng, mềm mượt như tơ. Trên tóc cài đóa hoa hồng màu trắng mẹ Joe hái trong vườn, bà nói : “ Tứ Nguyệt, con cài đóa hoa này nhất định rất đẹp !”
Tôi đứng trước gương, chờ nghe tiếng bước chân quen thuộc, chờ anh đến ngắm vẻ xinh đẹp lúc này của tôi, chờ đợi anh cuối cùng cũng được đeo nhẫn cho tôi.
Tháng chín, gió thu nhẹ lướt qua mặt. Dưới ánh mặt trời miền nam California, tôi và Joe ước định chung thân.
Hôm ấy, Joe anh tuấn trong bộ lễ phục màu trắng, đứng trên thảm cỏ xanh, như làn gió sớm tươi mát.
Hôm ấy, Joe nói : “ Anh thật muốn mang em giấu đi, để chỉ mình anh được ngắm nhìn em.”
Hôm ấy, bà nói : “ Xem này, hai đứa ngốc này cười đến rớt cả cằm rồi kìa.”
Đúng là cười có chút ngốc nghếch, những nụ cười ngốc nghếch đó lần lượt hiện ra trong hình. Joe đã lấy đi tấm hình trông ngốc nghếch nhất, để đến khi được nhìn lại nó, đã là rất nhiều năm sau đó . . . trong tay một người con trai khác.
Học kỳ thứ hai, tôi còn tự tìm cho mình công việc, làm nhân viên theo giờ trong siêu thị của một gia đình người Hoa.
Dần dần tôi phát hiện Mỹ là một quốc gia rất thú vị, tôi thường nhìn thấy những cảnh tượng thế này trên đường phố Mỹ, hai người vừa đánh nhau trên phố mới đó đã quàng cổ bá vai nhau cùng đi vào trong quán bia. Phương Hạo nói, người dân Hoa Kỳ (1) hay thích ăn mấy món nửa sống nửa chính, nên các hormone phát triển hơn, tâm trạng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tôi còn phát hiện, người Mỹ đối với việc biểu đạt tình cảm rất thoải mái, họ thường dùng câu “ I love you” làm câu cửa miệng, để thể hiện tình yêu thương với người thân, bạn bè, người yêu. Cái kiểu tình cảm công khai luôn khiến người ta không kiềm chế được cứ muốn đến gần, lâu dần, tôi cũng kết giao không ít bạn bè.
(1) Hoa Kỳ còn gọi là Mỹ, tên gọi đầy đủ là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ hoặc Hợp Chủng Quốc Mỹ.
Vào mùa Halloween, tôi và Joe hóa trang thành tiểu quái trong pháo đài, tham gia lễ hội đường phố ở L.A. Chúng tôi theo dòng người bắt đầu xuất phát từ Đại lộ số Sáu. Khi đến đại lộ số Năm, chúng tôi đụng độ Jack the Ripper (2), đương nhiên đó cũng là đóng giả. Joe nắm lấy tay tôi hét lên một câu “ Chạy”. Kết quả , chúng tôi đã chạy như điên trong cơn gió đêm. Rất nhiều người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cũng chạy theo cùng chúng tôi.
(2) Tên được đặt cho nhân vật kẻ giết người hàng loạt trong bộ phim cùng tên sản xuất năm 1988 do David Wickes làm đạo diễn( Nguồn - Wikipedia)
Trong hành lang chật hẹp, Joe kéo tôi nép vào. Gần bên cái nhà nghỉ chỉ cách mấy bước chân, đang phát bài “ Hotel California” của The Eagles. Hành lang nhỏ hẹp, có gì đó khác lạ, là hơi thở của nhau sao ? Joe từ từ gỡ mặt nạ hóa trang của tôi xuống, tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi vòng tay qua cổ anh, tôi biết anh lại muốn hôn tôi.
Bên trong hành lang nhỏ hẹp này, chúng tôi quên đi thế giới bên ngoài. Tay của anh cách lớp áo vuốt ve thân thể tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi “ Được không em, Tứ Nguyệt ?” Sao lại không được chứ ? Bởi vì yêu anh, nên những thứ muốn cho anh có rất nhiều, muốn mang những gì tốt đẹp nhất trao hết cho anh.
Chúng tôi cứ thế đeo luôn mặt nạ tiểu quái bước vào nhà nghỉ.
Tôi còn nhớ khi đó gã nhân viên trong nhà nghỉ mặc cái áo khoác Jean, còn nhớ gã đã nói với Joe bằng giọng miền Nam, chúc anh sẽ có một đêm thật bốc lửa, còn nhớ gương mặt có chút ửng đỏ của Joe khi đó, còn nhớ trong phòng nhà nghỉ có giấy dán tường màu be, ga trải giường màu xanh biển đậm, còn nhớ bàn tay Joe run run mở cái cút đầu tiên trên quần áo tôi, còn nhớ nụ hôn của anh rơi trên người tôi vô cùng dịu dàng.
Ánh đèn màu vàng cam mềm mại, hắt lên thân hình chúng tôi, nguyên thủy như thời hỗn độn sơ khai.
Khi mở mắt ra, Joe đang ngắm tôi với đôi mắt long lanh, bên ngoài cửa sổ có ánh nắng của bầu trời California cao rộng.
“ Chúng ta kết hôn đi, Tứ Nguyệt.” Anh đã nói như thế.
“ Kết hôn ? Vì sao ?” Không phải là chưa nghĩ qua, chỉ là có hơi sớm.
“ Anh muốn sống cùng em, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã được nhìn thấy em.” Anh vừa nói vừa nghịch tóc tôi.
“ Vậy cứ sống cùng nhau đi. Còn về chuyện kết hôn, vẫn nên chờ sau khi tốt nghiệp đã.”
“ Nhưng anh muốn được danh chính ngôn thuận sống cùng em, muốn khiến những gã quan tâm em không được có tư tưởng đi quá giới hạn, muốn được đeo nhẫn lên tay em để đuổi hết những gã đeo bám kia đi.”
“ Anh đang nói gì thế hử ?” Tôi kéo chăn trùm lên đầu, lén lút cười trong chăn, thật là một anh chàng đáng yêu !
“ Kết hôn thôi, Tứ Nguyệt. Anh sẽ để em làm nữ vương của anh. Joe Andy này sẽ phục tùng em cả đời !” Anh lật người qua, thì thầm vào tai tôi.
“ Thế ư . . .” Tôi ở trong chăn nhỏ giọng đáp : “ Vậy đính hôn đi, kết hôn chờ sau tốt nghiệp.”
* * *
Joe vẫn luôn là người nóng vội. Rất nhanh, ngày đính hôn đã được định vào cuối tuần sau.
Tôi mang hành lý xếp vào trong túi, Joe thuê căn hộ sinh viên gần đó, chúng tôi đã quyết định sống cùng nhau, trước đây tôi và anh vẫn cứ sống riêng.
Bạn cùng phòng ký túc xá với tôi là một cô gái Đài Loan, ôm lấy tôi nói : “ Lâm, chúc cậu hạnh phúc !” Giọng cô ấy nghe rất hay, mang khẩu âm mềm mại đặt trưng của con gái xứ Đài. Tôi ôm lại cô ấy, không gì hạnh phúc hơn hiện tại.
Đêm trước ngày đính hôn, một mình tôi đứng mãi bên buồng điện thoại công cộng ven đường, mới đây, một du học sinh dáng vẻ rất giống cô gái Trung Quốc đã ở trong đó rất lâu, xem ra, đang gọi điện cho gia đình, vừa khóc vừa cười.
Tôi bước vào, bỏ xu, bấm số, liền trong một mạch.
Chuông điện thoại reo không bao lâu đã có người nhấc máy, ngay đến cơ hội hối hận cũng không có. Sau khi rời nhà, tôi chỉ gọi về Lợi gia một lần, để báo bình an.
“ Alo,” Giọng nói này e rằng cho đến lúc chết tôi cũng không quên : “ Alo, alo, ai thế ? Alo, lên tiếng đi.” Giọng Lợi Vĩnh Hoa truyền đến qua điện thoại khiến tôi có chút khẩn trương.
“ Là tôi, Lâm Tứ Nguyệt.” Tôi nghe thấy giọng mình khô khốc : “ Tôi . . . tôi sắp đính hôn.”
“ . . . . . . ”
“ Ngày mai tôi sẽ đính hôn.”
“ Thật ra, cô không cần báo với tôi. Cô nên biết rằng cô không thể nào nhận được lời chúc phúc từ tôi.” Giọng nói bên kia thật lạnh lùng.
“ Có thể nói tôi biết, Liên Thành thế nào không ?” Tôi, cuối cùng đã hỏi đến.
“ Cô còn hỏi sao ? Có lẽ, cô hi vọng tôi trả lời cô nó rất tốt, sau đó, cô có thể yên tâm thanh thản đi tìm hạnh phúc cho cô. Đáng tiếc, ông trời có mắt, tôi sẽ chờ xem cô có thể hạnh phúc được bao lâu ?”
Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống, từ trong không trung phát ra từng tiếng tút tút không ngừng. Gần đây tôi thường lo sợ, lo sợ hạnh phúc như quả cầu pha lê dễ vỡ, chỉ một chút không cẩn thận nó sẽ vỡ vụn trong tay tôi.
Tựa đầu vào tường ở trạm tàu điện ngầm, tôi nhắm mắt lại, nhớ đến ước nguyện hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi. Trước giờ tôi đều không tin vào những điều ấy, thế nhưng, tôi đã cầu nguyên như vậy, muốn được hạnh phúc lâu một chút, lâu thêm một chút . . . Chỉ bởi vì, đối với hạnh phúc đã có lòng tham.
Một người Gypsy (3) cách đó không xa đang nhẹ giọng đàn hát, nhạc điệu vui tươi, lời bài hát tôi nghe không hiểu được. Tôi đi ngang qua, đó là một người lớn tuổi, khuôn mặt khắc lên bao nỗi thăng trầm của cuộc sống mà nửa thế kỷ qua năm tháng đã để lại cho ông. Ông ngước đôi mắt màu nâu nhẹ nhàng nhìn tôi.
(3) Hay còn gọi là người Digan, người Bô hê miên, là tộc người bắt nguồn ở phía bắc Ấn Độ, về sau lang thang lưu lạc khắp các quốc gia trên thế giới nên ở mỗi quốc gia họ có một tên gọi khác nhau.
Tôi đặt mười đô Mỹ vào trong hộp đàn, ông cuối đầu tỏ ý cám ơn. Sau đó, ông tháo chuỗi hạt trên tay đeo vào cho tôi, hôn nhẹ lên tay tôi, nói tiếng Anh với giọng lưu loát, cầu nữ thần hạnh phúc phù hộ tôi !
Lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, tôi tin chắc mình sẽ hạnh phúc. Trong căn phòng màu trắng cách đây không xa, người tôi yêu đang ở đó chờ tôi.
* * *
Lễ đính hôn được cử hành trên bãi cỏ tại vườn hoa trong căn nhà ở San Francisco. Ngày hôm ấy, trời trong nắng đẹp.
Tôi trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy dài màu trắng hở lưng, tóc xõa ngang vai, như mẹ Joe từng nói, vừa đen vừa bóng, mềm mượt như tơ. Trên tóc cài đóa hoa hồng màu trắng mẹ Joe hái trong vườn, bà nói : “ Tứ Nguyệt, con cài đóa hoa này nhất định rất đẹp !”
Tôi đứng trước gương, chờ nghe tiếng bước chân quen thuộc, chờ anh đến ngắm vẻ xinh đẹp lúc này của tôi, chờ đợi anh cuối cùng cũng được đeo nhẫn cho tôi.
Tháng chín, gió thu nhẹ lướt qua mặt. Dưới ánh mặt trời miền nam California, tôi và Joe ước định chung thân.
Hôm ấy, Joe anh tuấn trong bộ lễ phục màu trắng, đứng trên thảm cỏ xanh, như làn gió sớm tươi mát.
Hôm ấy, Joe nói : “ Anh thật muốn mang em giấu đi, để chỉ mình anh được ngắm nhìn em.”
Hôm ấy, bà nói : “ Xem này, hai đứa ngốc này cười đến rớt cả cằm rồi kìa.”
Đúng là cười có chút ngốc nghếch, những nụ cười ngốc nghếch đó lần lượt hiện ra trong hình. Joe đã lấy đi tấm hình trông ngốc nghếch nhất, để đến khi được nhìn lại nó, đã là rất nhiều năm sau đó . . . trong tay một người con trai khác.
/97
|