Từ đêm đó về sau, người của Túy Phượng viện đối với nàng tựa hồ thay đổi tốt hơn. Ít nhất hai Phượng kia không dám tìm nàng gây phiền!
Hương di đưa tới rất nhiều quần áo đồ trang sức xinh đẹp cao quý, thức ăn cũng khá rất nhiều. Nàng từ trong miệng Tiểu Kinh biết được, bình thường họ một tuần lễ mới được ăn đồ mặn, hôm đó thịt gà nàng ăn sau khi rơi xuống nước đều là Tiểu Kinh trộm ra ngoài từ phòng bếp.
Ngày cứ trải qua theo lẽ thường, một tuần lễ còn chưa tới, chỉ thấy Hương di đi tới gian phòng của nàng.
Lên tiếng chào Hương di, mặc dù từng uy hiếp muốn ném nàng tới phòng thứ tám, nhưng dầu gì người ta cũng rất chăm sóc nàng.
Trên mặt Hương di lộ ra nụ cười mập mờ "Tiểu Y a! Những ngày an nhàn của ngươi tới?"
À? Chẳng lẽ có đường hầm thời gian và không gian trở lại hiện đại ? Thủy Liên Y khinh thường. Ở chỗ này còn có ngày tốt gì!
Thấy nàng không chút cử động "Tiểu Y!" Hương di kéo tay của nàng. "Nhị vương gia gọi ngươi đi gặp hắn!"
Thiếu chút nữa phun ra! Cái này gọi là chuyện tốt?
"Ta không đi!"
"A! Tiểu Y! Người đừng khiến ta khó xử a!"
Lúc này Tiểu Kinh xuất hiện "Tiểu thư! Vương gia tìm người, ngươi nhanh đi đi! Đây chính là một cơ hội tốt !"
Hương di cho Tiểu Kinh một ánh mắt cảm kích.
"Vì sao ta phải đi lấy lòng hắn?" Nàng tựa hồ quên mất mình đang ở thời đại nam tôn nữ ti.
"Vương gia cao hứng, người có thể thoát ly khổ hải! Tiểu thư!" Tiểu Kinh lắc cánh tay của nàng, nếu như Vương gia cao hứng, họ có thể rời đi thanh lâu này rồi. Nữ tử trong sạch nào nguyện ý ở lại chỗ tồi tàn này.
Nhìn Tiểu Kinh và Hương di đứng chung một chiến tuyết, nàng chỉ có thể đầu hàng "Ta có thể đi! Nhưng, nếu đắc tội hắn, ta không phụ trách a!"
Đó là chuyện về sau! Không quản nhiều như vậy rồi ! Lúc này nàng không đi sẽ lập tức đắc tội Vương gia!
Hương di và Tiểu Kinh trang điểm thật đẹp cho nàng rồi đưa nàng đến lầu các hào hoa lần trước nàng đến.
Đi vào phòng hào hoa, thấy Sở Mị Dạ đang ngồi ở trước bàn uống rượu, hơn mười nữ tử ăn mặc cũng giống như lần trước đang khiêu vũ tiếp rượu cho hắn.
Thật xấu xa! Nhớ tới hôm đó Tam vương gia động thủ động cước đối với các cô nương, cả người nàng không được tự nhiên. Thì ra Sở Mị Dạ này cũng háo sắc giống nhau.
Khoảnh khắc thấy nàng, trong mắt của hắn có kinh ngạc, trang điểm tỉ mỉ xong, nàng càng thêm tuyệt sắc rồi. So sánh với những nữ nhân này, có thanh lệ thoát tục không đồng dạng. Xiêm y của nàng coi như thỏa đáng, ít nhất chỗ nên che đều che.
Đuổi đi tất cả cô gái, vẫy tay về phía nàng.
"Tới đây ngồi!" Vẻ mặt của hắn không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Nam nhân này thật đúng là biết làm bộ.
Đặt mông ngồi ở đối diện của hắn, không sợ hãi chút nào nhìn hắn, một bộ vẻ mặt ngươi không làm khó dễ được ta.
"Tới tìm ta có ý đồ gì?" Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Rót một ly rượu cho nàng "Bổn vương tới thăm vương phi của mình, có thể có ý đồ gì?"
Nàng vươn đầu lưỡi, nếu như lúc này có thể ói ra, nàng nhất định ói lên gương mặt tự cho là đúng kia, "Có người nói với ngươi, ngươi là thiên tài hay không?"
Cái gì? Sở Mị Dạ không hiểu. "Thiên tài?"
Nhìn mặt nghi ngờ của hắn, nàng từ từ nói ra "Nhân tài và thiên tài chỉ kém một chữ 'nhị' (chữ nhân thêm 2 gạch ngang (chữ nhị) trên đầu là chữ thiên)!"
Cái gì? Hắn còn chưa hiểu.
"Nói đúng là. . . . Nhân tài rất khôn khéo! Mà thiên tài. . . ." Lắc đầu một cái với hắn "Luôn có chút 'khác' (chữ nhị còn có nghĩa là khác)!"
". . . . . . !" Sở Mị Dạ trợn mắt, nàng đùa bỡn hắn?
"Nàng khi dễ Bổn vương?" Hắn cũng không tức giận.
Thủy Liên Y giơ ly rượu lên uống vào, người không thua trận, nàng cũng cho hắn xem một chút, nàng không sợ hắn. Nhưng rượu vào miệng, cay đến nàng vươn đầu lưỡi.
Hắn có chút hăng hái nhìn nàng.
"Đầu trống rỗng, không cần gấp gáp, mấu chốt là không nên vào nước! Ngươi nói phải không? Vương gia?"
Sở Mị Dạ đột nhiên cảm thấy hăng hái rất cao.
"Vậy! Vương phi của ta, nước trong óc nàng, có thể để bổn vương lấy ra cho nàng hay không?"
Hương di đưa tới rất nhiều quần áo đồ trang sức xinh đẹp cao quý, thức ăn cũng khá rất nhiều. Nàng từ trong miệng Tiểu Kinh biết được, bình thường họ một tuần lễ mới được ăn đồ mặn, hôm đó thịt gà nàng ăn sau khi rơi xuống nước đều là Tiểu Kinh trộm ra ngoài từ phòng bếp.
Ngày cứ trải qua theo lẽ thường, một tuần lễ còn chưa tới, chỉ thấy Hương di đi tới gian phòng của nàng.
Lên tiếng chào Hương di, mặc dù từng uy hiếp muốn ném nàng tới phòng thứ tám, nhưng dầu gì người ta cũng rất chăm sóc nàng.
Trên mặt Hương di lộ ra nụ cười mập mờ "Tiểu Y a! Những ngày an nhàn của ngươi tới?"
À? Chẳng lẽ có đường hầm thời gian và không gian trở lại hiện đại ? Thủy Liên Y khinh thường. Ở chỗ này còn có ngày tốt gì!
Thấy nàng không chút cử động "Tiểu Y!" Hương di kéo tay của nàng. "Nhị vương gia gọi ngươi đi gặp hắn!"
Thiếu chút nữa phun ra! Cái này gọi là chuyện tốt?
"Ta không đi!"
"A! Tiểu Y! Người đừng khiến ta khó xử a!"
Lúc này Tiểu Kinh xuất hiện "Tiểu thư! Vương gia tìm người, ngươi nhanh đi đi! Đây chính là một cơ hội tốt !"
Hương di cho Tiểu Kinh một ánh mắt cảm kích.
"Vì sao ta phải đi lấy lòng hắn?" Nàng tựa hồ quên mất mình đang ở thời đại nam tôn nữ ti.
"Vương gia cao hứng, người có thể thoát ly khổ hải! Tiểu thư!" Tiểu Kinh lắc cánh tay của nàng, nếu như Vương gia cao hứng, họ có thể rời đi thanh lâu này rồi. Nữ tử trong sạch nào nguyện ý ở lại chỗ tồi tàn này.
Nhìn Tiểu Kinh và Hương di đứng chung một chiến tuyết, nàng chỉ có thể đầu hàng "Ta có thể đi! Nhưng, nếu đắc tội hắn, ta không phụ trách a!"
Đó là chuyện về sau! Không quản nhiều như vậy rồi ! Lúc này nàng không đi sẽ lập tức đắc tội Vương gia!
Hương di và Tiểu Kinh trang điểm thật đẹp cho nàng rồi đưa nàng đến lầu các hào hoa lần trước nàng đến.
Đi vào phòng hào hoa, thấy Sở Mị Dạ đang ngồi ở trước bàn uống rượu, hơn mười nữ tử ăn mặc cũng giống như lần trước đang khiêu vũ tiếp rượu cho hắn.
Thật xấu xa! Nhớ tới hôm đó Tam vương gia động thủ động cước đối với các cô nương, cả người nàng không được tự nhiên. Thì ra Sở Mị Dạ này cũng háo sắc giống nhau.
Khoảnh khắc thấy nàng, trong mắt của hắn có kinh ngạc, trang điểm tỉ mỉ xong, nàng càng thêm tuyệt sắc rồi. So sánh với những nữ nhân này, có thanh lệ thoát tục không đồng dạng. Xiêm y của nàng coi như thỏa đáng, ít nhất chỗ nên che đều che.
Đuổi đi tất cả cô gái, vẫy tay về phía nàng.
"Tới đây ngồi!" Vẻ mặt của hắn không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Nam nhân này thật đúng là biết làm bộ.
Đặt mông ngồi ở đối diện của hắn, không sợ hãi chút nào nhìn hắn, một bộ vẻ mặt ngươi không làm khó dễ được ta.
"Tới tìm ta có ý đồ gì?" Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Rót một ly rượu cho nàng "Bổn vương tới thăm vương phi của mình, có thể có ý đồ gì?"
Nàng vươn đầu lưỡi, nếu như lúc này có thể ói ra, nàng nhất định ói lên gương mặt tự cho là đúng kia, "Có người nói với ngươi, ngươi là thiên tài hay không?"
Cái gì? Sở Mị Dạ không hiểu. "Thiên tài?"
Nhìn mặt nghi ngờ của hắn, nàng từ từ nói ra "Nhân tài và thiên tài chỉ kém một chữ 'nhị' (chữ nhân thêm 2 gạch ngang (chữ nhị) trên đầu là chữ thiên)!"
Cái gì? Hắn còn chưa hiểu.
"Nói đúng là. . . . Nhân tài rất khôn khéo! Mà thiên tài. . . ." Lắc đầu một cái với hắn "Luôn có chút 'khác' (chữ nhị còn có nghĩa là khác)!"
". . . . . . !" Sở Mị Dạ trợn mắt, nàng đùa bỡn hắn?
"Nàng khi dễ Bổn vương?" Hắn cũng không tức giận.
Thủy Liên Y giơ ly rượu lên uống vào, người không thua trận, nàng cũng cho hắn xem một chút, nàng không sợ hắn. Nhưng rượu vào miệng, cay đến nàng vươn đầu lưỡi.
Hắn có chút hăng hái nhìn nàng.
"Đầu trống rỗng, không cần gấp gáp, mấu chốt là không nên vào nước! Ngươi nói phải không? Vương gia?"
Sở Mị Dạ đột nhiên cảm thấy hăng hái rất cao.
"Vậy! Vương phi của ta, nước trong óc nàng, có thể để bổn vương lấy ra cho nàng hay không?"
/207
|