Năm tháng sau!
Đã trải qua mấy mùa thay đổi, Tinh Thành bởi vì ở phương nam, cho nên dù là mùa đông thì nhiệt độ cũng không thấp lắm!
Thủy Liên Y và Ân Thần Tinh thành thân năm tháng, hai người vẫn tôn trọng nhau như khách, phân giường ra ngủ!
Năm tháng qua, Ân Thần Tinh không có nói ra bất kỳ yêu cầu không hợp lý nào! Nói thí dụ như chuyện viên phòng, mặc dù trong lòng hắn muốn, nhưng lại không biểu hiện ra thành hành động!
Trong cảm nhận của Thủy Liên Y, Ân Thần Tinh chính là một quân tử nhẹ nhàng, nàng cũng cảm thấy hơi thiếu nợ hắn! Mặc dù nàng đã nhận định hắn là nam chủ của nàng, nhưng lại không cách nào tiếp nhận việc hắn và mình xảy ra XXOO!
Đi tới hoa viên trong cung, bởi vì trời giá rét, bách hoa đều đã héo tàn, lá cây cũng chuyển sang màu vàng. Mùa đông ở Tinh Thành tựa hồ cũng không lạnh lắm!
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Thủy Liên Y đột nhiên có chút thất vọng. Mùa đông nơi này cũng không có tuyết sao? Tại sao bầu trời sáng sủa, vạn dặm không có một bóng mây như thế?.
"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh khoác trường bào đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng. "Không lạnh sao?"
"Ta không lạnh! Tiểu Thần! Sắc mặt của chàng không tốt lắm! Nói thật mau, đã xảy ra chuyện gì?" Từ lúc hắn đi tới, Thủy Liên Y lập tức phát hiện hắn mặt ủ mày chau.
Ân Thần Tinh vốn định lắc đầu, nói cho nàng biết không có chuyện gì, nhưng dựa theo tính cách của nàng, nàng nhất định sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc, không đến tường nam không quay đầu!
Kết quả giấu giếm nàng có khả năng là nàng sẽ tức giận, không để ý đến hắn nữa.
"Thủy Thủy! Duyệt Tường lâu ở Xích Thành của ta truyền đến thư gấp, hoàng thượng ca ca bệnh nặng, ta phải về Xích Thành một chuyến!"
Xích Thành? Thủy Liên Y sửng sốt một chút, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó!
"Ta đi cùng chàng!"
Ân Thần Tinh chần chờ một chút, "Thủy Thủy, nàng ở lại Tinh Thành! Đi tới đi lui chừng một tháng, ta sợ nàng mệt nhọc!"
"Sợ cái gì? Ta mới không sợ!". Thủy Liên Y nắm cánh tay hắn lắc lắc, "Tiểu Thần! Mang ta đi! Mang ta đi!"
Thật sự là không cưỡng lại được mong muốn của Thủy Liên Y, Ân Thần Tinh gật đầu một cái.
Chuẩn bị một ngày, ngày hôm sau, trời vừa sáng Ân Thần Tinh đã dẫn theo Thủy Liên Y ngồi lên xe ngựa, mang theo thị vệ đi về Xích Thành.
Trước kia hắn luôn thích giả dạng làm Xuất Trần, không tiếng động đi tới đi lui giữa Xích Thành và Tinh Thành.
Hôm nay hắn lấy thân phận Ân Thần vương mang theo Thần vương phi hắn mới lấy, cùng nhau trở về Xích Thành gặp hoàng huynh!
Đoàn người đi hơn mười ngày, cũng sắp đến Ân Xích Thành!
Cách Xích Thành hơn hai trăm dặm có một trấn gọi là Bình An, dân chúng trong trấn chất phác tự nhiên, nhiệt tình lại hiếu khách! Khi sắc trời dần tàn, đoàn người cũng tìm được một khách điếm nghỉ ngơi!
Khi tất cả đều dàn xếp ổn thỏa, Thủy Liên Y liền bắt đầu rục rịch, không chịu ngồi yên!
"Tiểu Thần! Ta có thể ra ngoài đi dạo không? Ta nhớ lúc đi tới nơi này có đi ngang qua một cây cầu hình vòm thật to. Ta rất muốn đến nơi đó xem một chút!"
Ân Thần Tinh không thể chống cự nhất chính là Thủy Liên Y làm nũng, nàng chỉ cần giở giọng mềm mại, hắn đã cảm thấy mình giống như ngã vào trong lon đường, ngọt chết hắn rồi!
"Thủy Thủy! Chúng ta cùng đi!" Nắm tay nhỏ bé của Thủy Liên Y, lôi kéo nàng đi tham quan quang cảnh đặc biệt của trấn Bình An, cầu vòm chín khúc!
Thủy Liên Y hất tay Ân Thần Tinh ra, chạy đến trên cầu vòm chín khúc này.
"Vui vẻ vạn tuế. . ." Đứng ở trên cầu vòm đó, đôi tay Thủy Liên Y làm thành cái loa hô to.
Thiên cộng thủy, thủy viễn dữ thiên liên.
Thiên tịnh thủy bình hàn nguyệt dạng, thủy quang nguyệt sắc lưỡng tương kiêm. Nguyệt ánh thủy trung thiên.
Nhân dữ cảnh, nhân cảnh cổ nan toàn.
Cảnh nhược giai thì tâm tự khoái, tâm viễn nhạc xử cảnh ứng nghiên. Hưu dữ tục nhân ngôn.
Giang nam mỹ cảnh, tuy nhiên kỳ tha đích địa phương đô bộ nhập liễu đông quý, đãn thị giá lý y cựu mỹ lệ.[1]
Ở trên câu cầu nhỏ bên hồ, có một nữ tử khuynh thành áo trắng đứng, cầm ô che nắng, trông về phía mặt hồ mênh mông bát ngát.
Một bộ áo trắng bị gió nhẹ trên mặt nước nhẹ nhàng thổi phất, làm nàng bồng bềnh tựa như tiên.
Lúc này phía sau nàng, có một nam tử tuấn mỹ chậm rãi đi tới, hắn mặc áo gấm màu tím, hương hoa nhài nhàn nhạt trên người truyền vào trong mũi nàng.
Cười xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, xoay người, nhào vào trong lồng ngực của nam tử.
"Tiểu Thần! Chàng xem, thật đẹp!" Nàng đưa ngón trỏ ra, chỉ chỉ non sông tươi đẹp nơi xa.
"Ừ! Thật sự là rất đẹp!" Ân Thần Tinh cũng cảm thán. "Chỉ là, bất kể cái gì mà đem so sánh với Thủy Thủy, cũng sẽ nhận lấy thất bại!”.
"A! Nếu có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này thì thật tốt biết bao!"
"Tốt! Chỉ cần Thủy Thủy nguyện ý, chúng ta sẽ vĩnh viễn định cư ở chỗ này! Nhưng, hiện tại chúng ta cần phải trở về! Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Nhẹ nhàng ôm hông nàng, ôm nàng vào trong ngực mình.
Ừm! Thủy Liên Y nhẹ nhàng gật đầu, được Ân Thần Tinh hộ tống xuống cầu.
Lúc này, nơi xa có khói dầy đặc cuồn cuộn, bụi đất tung bay, tựa hồ có trên trăm con tuấn mã gào thét mà đến!
Dân chúng chung quanh đều đi ẩn núp. Ân Thần Tinh ôm Thủy Liên Y đến một bên, tựa vào trên lan can.
Bởi vì tránh né đoàn ngựa thồ xông tới. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều chôn ở trong lồng ngực Ân Thần Tinh.
Trước kia, nàng cũng từng nép vào người khác như chim nhỏ! Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến mình sẽ rúc vào ngực một nam nhân như vậy!
Nàng lại có thể biết điều như vậy? không thể tưởng tượng nổi!
Vừa nghĩ tới tác phong cay cú của nàng trước kia, chính nàng cũng nổi da gà, quá kinh hãi rồi! Nàng biến thành thục nữ rồi!
Thủ lĩnh là nam tử áo đen cưỡi tuấn mã màu đen, gương mặt khí phách, dẫn đầu xông qua cầu, khi đi ngang qua Ân Thần Tinh, ánh mắt như đuốc! Liếc mắt một cái rồi quay đi, ngựa lại không ngừng vó biến mất ở phía xa!
Đoàn ngựa thồ nhanh chóng biến mất! Tốc độ đi ngang qua trấn Bình An vô cùng mau, giống như nháy mắt, đã không thấy tăm hơi.
Dân chúng chung quanh đều hỏi thăm nhau, ai đó? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
"Hình như là Sở Vương Uyên thành, Sở Mị Dạ! Mượn đường Ân Xích quốc chúng ta, đi tấn công Uyên thành?" Người qua đường Giáp nhiều chuyện.
"Cái gì? Vương Gia Uyên thành mượn đường Xích Thành chúng ta đi tấn công Uyên thành? Thật là quỷ dị! Uyên thành cũng là lãnh thổ của Sở Mặc quốc mà! Vì sao huynh đệ họ muốn đánh nhau?"
"Ai biết được! Chuyện trong hoàng thất dân chúng chúng ta làm sao biết! Điềm thành cũng phái binh trợ giúp Sở Mị Dạ rồi!" Dân chúng chung quanh bắt đầu nói nhỏ.
Trên mặt Ân Thần Tinh lộ ra ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng.
Sở Mị Dạ? Hắn lại lợi dụng con đường qua Xích Thành đi tấn công quốc gia của mình? Hắn chỉ cưới nhị tiểu thư Vũ Văn gia. Xích Thành lại cho hắn mượn đường?
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, những thành trì bình thường cho dù quan hệ tốt cũng không dễ dàng cho mượn đường! Bởi vì sợ sinh ra tranh cãi lớn!
Mà khi Thủy Liên Y nghe ba chữ Sở Mị Dạ thì toàn thân đều chấn động, suy nghĩ từ từ hỗn loạn, tựa hồ máu trong thân thể bắt đầu sôi trào! Trí nhớ hiện ra, tưởng như rất quen thuộc, lại rất xa xôi. Từ đây sâu trong đáy lòng, không bao giờ bình tĩnh nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là bài Ức Giang Nam của Triệu Sư Hiệp. Ông là cháu đời thứ bảy của Yến vương Triệu Đức Chiêu, con của tống Thái Tổ. Đây là một bài thơ ông ca ngợi cảnh trời và nước Giang Nam, cũng ghi lại nỗi niềm nhớ thương Giang Nam.
Đã trải qua mấy mùa thay đổi, Tinh Thành bởi vì ở phương nam, cho nên dù là mùa đông thì nhiệt độ cũng không thấp lắm!
Thủy Liên Y và Ân Thần Tinh thành thân năm tháng, hai người vẫn tôn trọng nhau như khách, phân giường ra ngủ!
Năm tháng qua, Ân Thần Tinh không có nói ra bất kỳ yêu cầu không hợp lý nào! Nói thí dụ như chuyện viên phòng, mặc dù trong lòng hắn muốn, nhưng lại không biểu hiện ra thành hành động!
Trong cảm nhận của Thủy Liên Y, Ân Thần Tinh chính là một quân tử nhẹ nhàng, nàng cũng cảm thấy hơi thiếu nợ hắn! Mặc dù nàng đã nhận định hắn là nam chủ của nàng, nhưng lại không cách nào tiếp nhận việc hắn và mình xảy ra XXOO!
Đi tới hoa viên trong cung, bởi vì trời giá rét, bách hoa đều đã héo tàn, lá cây cũng chuyển sang màu vàng. Mùa đông ở Tinh Thành tựa hồ cũng không lạnh lắm!
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Thủy Liên Y đột nhiên có chút thất vọng. Mùa đông nơi này cũng không có tuyết sao? Tại sao bầu trời sáng sủa, vạn dặm không có một bóng mây như thế?.
"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh khoác trường bào đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng. "Không lạnh sao?"
"Ta không lạnh! Tiểu Thần! Sắc mặt của chàng không tốt lắm! Nói thật mau, đã xảy ra chuyện gì?" Từ lúc hắn đi tới, Thủy Liên Y lập tức phát hiện hắn mặt ủ mày chau.
Ân Thần Tinh vốn định lắc đầu, nói cho nàng biết không có chuyện gì, nhưng dựa theo tính cách của nàng, nàng nhất định sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc, không đến tường nam không quay đầu!
Kết quả giấu giếm nàng có khả năng là nàng sẽ tức giận, không để ý đến hắn nữa.
"Thủy Thủy! Duyệt Tường lâu ở Xích Thành của ta truyền đến thư gấp, hoàng thượng ca ca bệnh nặng, ta phải về Xích Thành một chuyến!"
Xích Thành? Thủy Liên Y sửng sốt một chút, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó!
"Ta đi cùng chàng!"
Ân Thần Tinh chần chờ một chút, "Thủy Thủy, nàng ở lại Tinh Thành! Đi tới đi lui chừng một tháng, ta sợ nàng mệt nhọc!"
"Sợ cái gì? Ta mới không sợ!". Thủy Liên Y nắm cánh tay hắn lắc lắc, "Tiểu Thần! Mang ta đi! Mang ta đi!"
Thật sự là không cưỡng lại được mong muốn của Thủy Liên Y, Ân Thần Tinh gật đầu một cái.
Chuẩn bị một ngày, ngày hôm sau, trời vừa sáng Ân Thần Tinh đã dẫn theo Thủy Liên Y ngồi lên xe ngựa, mang theo thị vệ đi về Xích Thành.
Trước kia hắn luôn thích giả dạng làm Xuất Trần, không tiếng động đi tới đi lui giữa Xích Thành và Tinh Thành.
Hôm nay hắn lấy thân phận Ân Thần vương mang theo Thần vương phi hắn mới lấy, cùng nhau trở về Xích Thành gặp hoàng huynh!
Đoàn người đi hơn mười ngày, cũng sắp đến Ân Xích Thành!
Cách Xích Thành hơn hai trăm dặm có một trấn gọi là Bình An, dân chúng trong trấn chất phác tự nhiên, nhiệt tình lại hiếu khách! Khi sắc trời dần tàn, đoàn người cũng tìm được một khách điếm nghỉ ngơi!
Khi tất cả đều dàn xếp ổn thỏa, Thủy Liên Y liền bắt đầu rục rịch, không chịu ngồi yên!
"Tiểu Thần! Ta có thể ra ngoài đi dạo không? Ta nhớ lúc đi tới nơi này có đi ngang qua một cây cầu hình vòm thật to. Ta rất muốn đến nơi đó xem một chút!"
Ân Thần Tinh không thể chống cự nhất chính là Thủy Liên Y làm nũng, nàng chỉ cần giở giọng mềm mại, hắn đã cảm thấy mình giống như ngã vào trong lon đường, ngọt chết hắn rồi!
"Thủy Thủy! Chúng ta cùng đi!" Nắm tay nhỏ bé của Thủy Liên Y, lôi kéo nàng đi tham quan quang cảnh đặc biệt của trấn Bình An, cầu vòm chín khúc!
Thủy Liên Y hất tay Ân Thần Tinh ra, chạy đến trên cầu vòm chín khúc này.
"Vui vẻ vạn tuế. . ." Đứng ở trên cầu vòm đó, đôi tay Thủy Liên Y làm thành cái loa hô to.
Thiên cộng thủy, thủy viễn dữ thiên liên.
Thiên tịnh thủy bình hàn nguyệt dạng, thủy quang nguyệt sắc lưỡng tương kiêm. Nguyệt ánh thủy trung thiên.
Nhân dữ cảnh, nhân cảnh cổ nan toàn.
Cảnh nhược giai thì tâm tự khoái, tâm viễn nhạc xử cảnh ứng nghiên. Hưu dữ tục nhân ngôn.
Giang nam mỹ cảnh, tuy nhiên kỳ tha đích địa phương đô bộ nhập liễu đông quý, đãn thị giá lý y cựu mỹ lệ.[1]
Ở trên câu cầu nhỏ bên hồ, có một nữ tử khuynh thành áo trắng đứng, cầm ô che nắng, trông về phía mặt hồ mênh mông bát ngát.
Một bộ áo trắng bị gió nhẹ trên mặt nước nhẹ nhàng thổi phất, làm nàng bồng bềnh tựa như tiên.
Lúc này phía sau nàng, có một nam tử tuấn mỹ chậm rãi đi tới, hắn mặc áo gấm màu tím, hương hoa nhài nhàn nhạt trên người truyền vào trong mũi nàng.
Cười xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, xoay người, nhào vào trong lồng ngực của nam tử.
"Tiểu Thần! Chàng xem, thật đẹp!" Nàng đưa ngón trỏ ra, chỉ chỉ non sông tươi đẹp nơi xa.
"Ừ! Thật sự là rất đẹp!" Ân Thần Tinh cũng cảm thán. "Chỉ là, bất kể cái gì mà đem so sánh với Thủy Thủy, cũng sẽ nhận lấy thất bại!”.
"A! Nếu có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này thì thật tốt biết bao!"
"Tốt! Chỉ cần Thủy Thủy nguyện ý, chúng ta sẽ vĩnh viễn định cư ở chỗ này! Nhưng, hiện tại chúng ta cần phải trở về! Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Nhẹ nhàng ôm hông nàng, ôm nàng vào trong ngực mình.
Ừm! Thủy Liên Y nhẹ nhàng gật đầu, được Ân Thần Tinh hộ tống xuống cầu.
Lúc này, nơi xa có khói dầy đặc cuồn cuộn, bụi đất tung bay, tựa hồ có trên trăm con tuấn mã gào thét mà đến!
Dân chúng chung quanh đều đi ẩn núp. Ân Thần Tinh ôm Thủy Liên Y đến một bên, tựa vào trên lan can.
Bởi vì tránh né đoàn ngựa thồ xông tới. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều chôn ở trong lồng ngực Ân Thần Tinh.
Trước kia, nàng cũng từng nép vào người khác như chim nhỏ! Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến mình sẽ rúc vào ngực một nam nhân như vậy!
Nàng lại có thể biết điều như vậy? không thể tưởng tượng nổi!
Vừa nghĩ tới tác phong cay cú của nàng trước kia, chính nàng cũng nổi da gà, quá kinh hãi rồi! Nàng biến thành thục nữ rồi!
Thủ lĩnh là nam tử áo đen cưỡi tuấn mã màu đen, gương mặt khí phách, dẫn đầu xông qua cầu, khi đi ngang qua Ân Thần Tinh, ánh mắt như đuốc! Liếc mắt một cái rồi quay đi, ngựa lại không ngừng vó biến mất ở phía xa!
Đoàn ngựa thồ nhanh chóng biến mất! Tốc độ đi ngang qua trấn Bình An vô cùng mau, giống như nháy mắt, đã không thấy tăm hơi.
Dân chúng chung quanh đều hỏi thăm nhau, ai đó? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
"Hình như là Sở Vương Uyên thành, Sở Mị Dạ! Mượn đường Ân Xích quốc chúng ta, đi tấn công Uyên thành?" Người qua đường Giáp nhiều chuyện.
"Cái gì? Vương Gia Uyên thành mượn đường Xích Thành chúng ta đi tấn công Uyên thành? Thật là quỷ dị! Uyên thành cũng là lãnh thổ của Sở Mặc quốc mà! Vì sao huynh đệ họ muốn đánh nhau?"
"Ai biết được! Chuyện trong hoàng thất dân chúng chúng ta làm sao biết! Điềm thành cũng phái binh trợ giúp Sở Mị Dạ rồi!" Dân chúng chung quanh bắt đầu nói nhỏ.
Trên mặt Ân Thần Tinh lộ ra ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng.
Sở Mị Dạ? Hắn lại lợi dụng con đường qua Xích Thành đi tấn công quốc gia của mình? Hắn chỉ cưới nhị tiểu thư Vũ Văn gia. Xích Thành lại cho hắn mượn đường?
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, những thành trì bình thường cho dù quan hệ tốt cũng không dễ dàng cho mượn đường! Bởi vì sợ sinh ra tranh cãi lớn!
Mà khi Thủy Liên Y nghe ba chữ Sở Mị Dạ thì toàn thân đều chấn động, suy nghĩ từ từ hỗn loạn, tựa hồ máu trong thân thể bắt đầu sôi trào! Trí nhớ hiện ra, tưởng như rất quen thuộc, lại rất xa xôi. Từ đây sâu trong đáy lòng, không bao giờ bình tĩnh nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là bài Ức Giang Nam của Triệu Sư Hiệp. Ông là cháu đời thứ bảy của Yến vương Triệu Đức Chiêu, con của tống Thái Tổ. Đây là một bài thơ ông ca ngợi cảnh trời và nước Giang Nam, cũng ghi lại nỗi niềm nhớ thương Giang Nam.
/207
|