Còn chưa đi đến cửa thành, đã nhìn thấy Tiểu Bạch đang đi về phía nàng.
"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y quát to một tiếng ngồi xổm người xuống ôm lấy Tiểu Bạch đang nhào tới. "Sao ngươi lại tới đây? Tới tìm ta sao? Tiểu Bạch, thì ra ngươi là con sói quan tâm ta nhất! Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y cảm động! Người không bằng sói! Âm Trầm Tinh đó thật quá đáng mà.
"Tất cả mọi người đang đi tìm ngươi! Ngươi lại rất tiêu diêu tự tại ở đây!" Bên tai truyền tới thanh âm không mang theo tình cảm gì.
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu liền thấy được Sơ Dương mặc quần áo vải thô, trên mặt mang mặt nạ bằng bạc!
Phía sau hắn có Đại Bạch và Nhị Bạch đi theo.
"Tên khốn kiếp này!" Thủy Liên Y xông tới đạp cho hắn một cước.
Sơ Dương tránh thoát chân của nàng, vươn tay bắt lấy bắp chân của nàng, để cho nàng giơ chân lên rồi không kéo ra được!
"Đáng chết, ngươi buông ta ra!" Thủy Liên Y nổi giận! Bất kể nàng có phải bị nuông chiều thành hư hay không, dù sao nàng cũng không thể bị uất ức như vậy!
Vũ Văn thiếu gia chết tiệt kia cũng chỉ là cái bia cho nàng luyện quyền, tại sao nam nhân đáng chết này kiềm chế nàng.
"Ngươi tin ta nói Tiểu Thần tiêu diệt ngươi hay không?" Nàng giật giật chân, vẫn không ra được!
Sơ Dương vừa buông tay, Thủy Liên Y dùng lực lui về sau. Theo quán tính trực tiếp ngửa ra sau .
Bình thường thời điểm này đều nên là anh hùng cứu mỹ nhân mà? Kịch tính hoang đường phát triển đến nước này, vô luận nam nữ thù hận đối phương hận không thể giết đối phương cỡ nào, nữ gặp phải nguy hiểm, nam cũng có thể ra tay cứu giúp!
Thủy Liên Y đã xem phim nhiều, cảm thấy lúc này không cần lo lắng an nguy của mình. Tiểu tử thúi Sơ Dương nhất định sẽ cứu nàng.
Bẹp. . . Kế hoạch có thay đổi! Chuyện hoang đường không xảy ra! Thủy Liên Y ngửa ra sau, té ngã trên mặt đất!
A! Kêu thảm một tiếng, cái mông của nàng! Té thành N múi rồi!
"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch nhảy lên trên người Thủy Liên Y, liếm mặt của nàng.
"Ai u!" Thủy Liên Y che đầu, nếu nàng té ngu, không thể không lừa chết tên Sơ Dương này! Chỉ là, nếu nàng té ngu còn có thể chọc người sao?
Sơ Dương đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống. Nhìn Thủy Liên Y ngửa mặt lên trời, hắn cười khẽ.
"Không ngờ ngươi còn rất đần!"
"Phi! Ngươi đần, ngươi đần ngươi mới đần!" Mẹ nó, hai ngày nay ra cửa không thuận, gặp phải quỷ! Đầu tiên là lên núi Quan âm gặp phải mưa to bị sét đánh! Sau đó bị vây ở rừng sâu núi thẳm không ra được! Thật vất vả trở lại vương phủ, Ân Thần Tinh và Sơ Dương lại nhốt nàng ở ngoài cửa! Rời nhà trốn đi gặp phải sắc lang, côn đồ, thối tha, cặn bã! Rốt cuộc quyết định trở về, lại bị tiểu tử đáng chết khi dễ!
Thủy Liên Y nổi giận! Thấy Sơ Dương nhìn có chút hả hê đứng ở bên cạnh, trước mắt nàng thoáng qua một ánh sáng thông minh.
"Kéo ta một cái!" Nàng đưa ra tay ngọc mềm mại.
Sơ Dương tựa hồ sửng sốt một chút, nửa ngày mới vươn tay.
Khóe miệng Thủy Liên Y lộ ra một nụ cười quỷ dị, bắt được bàn tay Sơ Dương, trên đùi vừa dùng lực, một cước đạp vào bắp chân Sơ Dương.
"Ừ!" Sơ Dương phát ra một tiếng kêu rên.
Tay Thủy Liên Y lại dùng sức, túm hắn ngã nhào trên đất. Nàng lật người búng lên, nhảy đến trên lưng của Sơ Dương.
"Hừ! Ngươi có phục hay không?" Thủy Liên Y kéo hai tay hắn ra sau lưng hắn.
Mặt của Sơ Dương dính trên mặt đất, không nhịn được hừ lạnh.
"Mau buông ta ra, bằng không hậu quả tự chịu!"
Thủy Liên Y ngồi ở bên hông của hắn, dùng sức nhún nhún.
Eo của nam nhân là vị trí rất quan trọng, eo của Sơ Dương thiếu chút bị nàng nhún gãy rồi!
"Ngươi. . . . . Mau đi xuống!" Hắn kêu rên, eo sắp bị nàng ngồi gãy! Nữ nhân đáng chết!
"Nói mau! Ngươi phục không?" Má nó! Nếu mình là cường công, thì sẽ xem nam nhân phía dưới là tiểu thụ! Không tiêu diệt hắn thì không tệ rồi, hay là nể mặt Tiểu Bạch.
Vì eo nam nhân, Sơ Dương cúi đầu.
"Phục!"
Thủy Liên Y đắc ý buông hai cánh tay trói sau lưng hắn, từ trên thân hắn nhảy xuống.
Sơ Dương che eo đứng lên, trước người đều là bụi. Hoàn hảo còn có cái mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt hắn.
"Ngươi. . . Không cho quỵt nợ! Vừa rồi rõ ràng là ta thắng!" Thủy Liên Y lui về phía sau, gương mặt cảnh giác.
Sơ Dương nhìn nàng một cái, vỗ vỗ bụi, xoay người rồi rời đi. Đại Bạch và Nhị bạch đi theo phía sau hắn.
Lại nói, phương hướng hắn đi không phải Xích Thành! Hắn muốn rời đi? Trở lại trong rừng sâu núi thẳm?
Tiểu Bạch quay một vòng bên chân của Thủy Liên Y, "Gào khóc!" Nó cắn cắn giày của Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y nhìn hai con sói lớn phía xa, ngồi xổm người xuống có chút không nỡ sờ sờ cái trán Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, ngươi phải đi về cùng cha mẹ?"
"u âu!" lỗ tai Tiểu Bạch đứng thẳng, trong đôi mắt nhỏ đều là vô tội!
"Tiểu Bạch! Ta không nỡ xa ngươi! trong lòng…… " Thủy Liên Y đột nhiên nảy sinh ra cảm giác cô độc rất mãnh liệt, không biết vì sao nàng lại không nỡ như thế.
"Gào khóc!" Tiểu Bạch dán đầu vào bàn tay nàng cọ cọ, tựa hồ cũng không nỡ xa nàng.
Sơ Dương và Đại Bạch Nhị Bạch đã đi ra khỏi rất xa, hai con sói lớn kêu lên vài tiếng.
Tiểu Bạch không nỡ nhìn Thủy Liên Y một cái, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay của nàng.
"Gặp lại!" Thủy Liên Y phất tay với nó.
"u âu!" Tiểu Bạch rời đi đuổi theo cha mẹ nó, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn Thủy Liên Y.
Trong mắt nong nóng, không biết từ lúc nào đã có một dòng nước ấm chảy xuôi xuống.
Thủy Liên Y một mực phất tay về phía Tiểu Bạch rời đi, hẹn gặp lại nó.
"Tiểu Bạch! Không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi! Tiểu Bạch! Không nên quên ta!". Xa xa một người ba sói đều biến mất. Trong lòng Thủy Liên Y có trăm mớ cảm xúc ngổn ngang, nàng không phải là người quá thiện cảm, tại sao lại bi thống như vậy!
Khi nàng vừa xoay người rời đi, sau lưng tựa hồ truyền đến thanh âm quen thuộc.
"u âu. . . . .!"
"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y xoay người, ngồi xổm xuống, đưa đôi tay ra, động tác liên tiếp, làm liền một mạch.
Tiểu Bạch giống như con thỏ nhảy tới trong ngực của nàng, điên cuồng liếm gương mặt của nàng, giống như vừa mới trải qua sinh ly tử biệt.
"Sao ngươi lại trở về rồi hả? Sơ Dương đại ca nhà ngươi đồng ý sao? Cha mẹ ngươi cho ngươi ở lại sao?"
"Nó có lý tưởng riêng của nó!" Bên tai lại truyền tới thanh âm khiến nàng ngạc nhiên.
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Sơ Dương dẫn theo hai con sói đi tới trước mặt nàng.
"Sao ngươi lại trở về rồi?"
Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng đi về phía cửa thành Xích Thành.
Đáng chết! Thủy Liên Y nguyền rủa hắn vào nhà vệ sinh không có giấy vệ sinh, dùng bữa không có vị mặn, tìm lão bà lại gặp les! Hừ. . . . .
Suy nghĩ một chút, Thủy Liên Y lại sửa lại, chỉ nguyền rủa hắn vào nhà vệ sinh không có giấy vệ sinh, dùng bữa không có vị mặn. Trừ đi lão bà hắn cưới là les! Nếu hắn thích les, vậy chẳng phải cảm thấy hứng thú đối với nam nhân, không phải kéo dài ý tưởng đen tối của hắn cho hài đồng Âm Trầm nhà nàng hay sao?!
Sơ Dương không đoán được ý tưởng trong đầu nàng, chỉ cảm nhận được lạnh lẽo nổi lên trên người, không nhịn được liền rùng mình một cái.
Thủy Liên Y nghi ngờ, tại sao tiểu tử thúi này lại trở lại? Hắn trúng gió sao?
Lúc này, hai người ba sói trở lại Xích Thành. Bình tướng giữ cửa đều hiếu kỳ nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nữ nhân dáng dấp tuyệt sắc, còn có ba con thú trắng muốt lớn hơn chó!
Đại Bạch, Nhị bạch cùng Tiểu Bạch. Dáng vẻ hơi giống chó, nhưng lại là sói trắng hiếm có! Sói mà dân chúng nhìn thấy đều là màu trà hoặc là màu xám tro chiếm đa số, chưa từng thấy sói màu trắng! Nhất là giống sói trắng dài hai thước, nặng đến 140 - 150 lbs, vậy thì càng khó gặp!
Mấy ngoại tộc này đi trên đường phố Xích Thành, khiến dân chúng chạy tới vây xem.
Bộ dáng Sơ Dương vô cùng bình tĩnh, ba con sói cũng không chút nào sợ hãi. Chỉ có Thủy Liên Y bị người ta vây chung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, có chút không nhịn được!
"Này! Ngươi chờ ta một chút!" Thủy Liên Y đuổi theo Sơ Dương, liếc mắt nhìn gương mặt đeo mặt nạ của hắn! Hắn có mặt nạ thì hay rồi, dĩ nhiên không sợ bị người chỉ điểm. Nàng chỉ có mặt mộc, bị mọi người vây xem giống như xem con khỉ, thật là quá mức…..!
Sơ Dương vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ cao cao tại thượng không thể xâm phạm! Thủy Liên Y không khỏi hoài nghi, tiểu tử thúi này sinh trưởng ở trong rừng sâu nước độc, tại sao có thể có bộ dạng cao ngạo như thế. Hắn không phải là người nguyên thủy sao? Sao lại có uy phong không ai bì nổi!
Vốn đã đủ làm người khác chú ý rồi, đột nhiên phía trước xuất hiện tiếng xôn xao. Hai người ba sói dừng bước, định thần nhìn lại.
Ô. . . . .
Thật không tin nổi! Tên khốn Vũ Văn Sâm đó lại mang theo trên trăm quan binh lục soát từng nhà một!
Thủy Liên Y thầm nói không tốt, hỏng bét, bị chặn họng súng! Nếu nàng sớm trở về phủ Thần vương, hoặc là hôm nay nên ở ngoài thành tránh hơn một ngày mới tốt! Cố tình lúc này xuất hiện mới bị người ta chặn lại.
Oan gia ngõ hẹp! Không thể buông tha a!
Vũ Văn Sâm từ xa đã thấy Thủy Liên Y, về phần Sơ Dương và ba con sói bên người nàng, hoàn toàn bị Vũ Văn Sâm coi như không thấy.
"Tiện nhân! Rốt cuộc tìm được ngươi! Lần này xem ngươi có chắp thêm cánh cũng khó trốn!" Vũ Văn Sâm vung tay lên, tất cả quan binh đều xông tới, vây hai người và ba con sói vào giữa.
Thủy Liên Y thấy dấu giày trên mặt Vũ Văn Sâm còn chưa lau, không nhịn được cười lên.
Đám thủ hạ của hắn cũng không nhắc nhở hắn, lại để cho hắn chạy loạn ở đầu đường Xích Thành như vậy. Lỗ mũi bị đá đỏ lên trông thật thú vị!
Thấy Thủy Liên Y cười, rõ ràng nụ cười của nàng có ý giễu cợt, lại sinh ra vẻ đẹp vô hạn khiến Vũ Văn Sâm nhìn trợn tròn mắt!
"Ngu ngốc! Ngươi nhìn cái gì?" Thủy Liên Y vừa lên tiếng, Vũ Văn Sâm tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái yêu mị của nàng.
Thiếu chút nữa lại bị nữ nhân xấu xa này làm cho mê muội rồi! Vũ Văn Sâm cắn răng nghiến lợi.
"Nữ nhân đáng chết, ngươi chờ đó, xem ta bắt được ngươi rồi làm sao thu thập ngươi!" Hắn ác độc uy hiếp, lại sợ Thủy Liên Y nổi đóa, không nhịn được lui về phía sau!
"Ngươi không cần mặt mũi hả rùa đen khốn kiếp! Không có trứng còn giả bộ trứng mạnh! Có bản lãnh đấu với một mình với ta? Đem một nhóm người tới làm gì? Nhặt xác cho ngươi à?"
Thủy Liên Y cậy mình không phải thế đơn lực bạc, ít nhất còn có Sơ Dương và ba con sói ở đây! Cho nên dũng mãnh vô địch, cường giả hung hãn siêu cấp!
Vũ Văn Sâm phát hiện tim của mình đau, không phải bởi vì bị nữ nhân này đạp một cước, mà là bị nữ nhân này làm tức giận!
"Nữ nhân xấu xa! Vũ Văn bản thiếu gia, ở Xích Thành cũng là nhân vật muốn gió có gió, muốn mưa có mưa! Bằng vào ngươi dám kêu gào cùng bản thiếu gia.”
Thủy Liên Y cười ha ha.
"Ta nói ngươi ngu ngốc, nguyên lai là mắc bệnh điên!”
"Ngươi!" Vũ Văn Sâm giận đến một chữ cũng không phun ra được!
"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y quát to một tiếng ngồi xổm người xuống ôm lấy Tiểu Bạch đang nhào tới. "Sao ngươi lại tới đây? Tới tìm ta sao? Tiểu Bạch, thì ra ngươi là con sói quan tâm ta nhất! Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y cảm động! Người không bằng sói! Âm Trầm Tinh đó thật quá đáng mà.
"Tất cả mọi người đang đi tìm ngươi! Ngươi lại rất tiêu diêu tự tại ở đây!" Bên tai truyền tới thanh âm không mang theo tình cảm gì.
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu liền thấy được Sơ Dương mặc quần áo vải thô, trên mặt mang mặt nạ bằng bạc!
Phía sau hắn có Đại Bạch và Nhị Bạch đi theo.
"Tên khốn kiếp này!" Thủy Liên Y xông tới đạp cho hắn một cước.
Sơ Dương tránh thoát chân của nàng, vươn tay bắt lấy bắp chân của nàng, để cho nàng giơ chân lên rồi không kéo ra được!
"Đáng chết, ngươi buông ta ra!" Thủy Liên Y nổi giận! Bất kể nàng có phải bị nuông chiều thành hư hay không, dù sao nàng cũng không thể bị uất ức như vậy!
Vũ Văn thiếu gia chết tiệt kia cũng chỉ là cái bia cho nàng luyện quyền, tại sao nam nhân đáng chết này kiềm chế nàng.
"Ngươi tin ta nói Tiểu Thần tiêu diệt ngươi hay không?" Nàng giật giật chân, vẫn không ra được!
Sơ Dương vừa buông tay, Thủy Liên Y dùng lực lui về sau. Theo quán tính trực tiếp ngửa ra sau .
Bình thường thời điểm này đều nên là anh hùng cứu mỹ nhân mà? Kịch tính hoang đường phát triển đến nước này, vô luận nam nữ thù hận đối phương hận không thể giết đối phương cỡ nào, nữ gặp phải nguy hiểm, nam cũng có thể ra tay cứu giúp!
Thủy Liên Y đã xem phim nhiều, cảm thấy lúc này không cần lo lắng an nguy của mình. Tiểu tử thúi Sơ Dương nhất định sẽ cứu nàng.
Bẹp. . . Kế hoạch có thay đổi! Chuyện hoang đường không xảy ra! Thủy Liên Y ngửa ra sau, té ngã trên mặt đất!
A! Kêu thảm một tiếng, cái mông của nàng! Té thành N múi rồi!
"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch nhảy lên trên người Thủy Liên Y, liếm mặt của nàng.
"Ai u!" Thủy Liên Y che đầu, nếu nàng té ngu, không thể không lừa chết tên Sơ Dương này! Chỉ là, nếu nàng té ngu còn có thể chọc người sao?
Sơ Dương đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống. Nhìn Thủy Liên Y ngửa mặt lên trời, hắn cười khẽ.
"Không ngờ ngươi còn rất đần!"
"Phi! Ngươi đần, ngươi đần ngươi mới đần!" Mẹ nó, hai ngày nay ra cửa không thuận, gặp phải quỷ! Đầu tiên là lên núi Quan âm gặp phải mưa to bị sét đánh! Sau đó bị vây ở rừng sâu núi thẳm không ra được! Thật vất vả trở lại vương phủ, Ân Thần Tinh và Sơ Dương lại nhốt nàng ở ngoài cửa! Rời nhà trốn đi gặp phải sắc lang, côn đồ, thối tha, cặn bã! Rốt cuộc quyết định trở về, lại bị tiểu tử đáng chết khi dễ!
Thủy Liên Y nổi giận! Thấy Sơ Dương nhìn có chút hả hê đứng ở bên cạnh, trước mắt nàng thoáng qua một ánh sáng thông minh.
"Kéo ta một cái!" Nàng đưa ra tay ngọc mềm mại.
Sơ Dương tựa hồ sửng sốt một chút, nửa ngày mới vươn tay.
Khóe miệng Thủy Liên Y lộ ra một nụ cười quỷ dị, bắt được bàn tay Sơ Dương, trên đùi vừa dùng lực, một cước đạp vào bắp chân Sơ Dương.
"Ừ!" Sơ Dương phát ra một tiếng kêu rên.
Tay Thủy Liên Y lại dùng sức, túm hắn ngã nhào trên đất. Nàng lật người búng lên, nhảy đến trên lưng của Sơ Dương.
"Hừ! Ngươi có phục hay không?" Thủy Liên Y kéo hai tay hắn ra sau lưng hắn.
Mặt của Sơ Dương dính trên mặt đất, không nhịn được hừ lạnh.
"Mau buông ta ra, bằng không hậu quả tự chịu!"
Thủy Liên Y ngồi ở bên hông của hắn, dùng sức nhún nhún.
Eo của nam nhân là vị trí rất quan trọng, eo của Sơ Dương thiếu chút bị nàng nhún gãy rồi!
"Ngươi. . . . . Mau đi xuống!" Hắn kêu rên, eo sắp bị nàng ngồi gãy! Nữ nhân đáng chết!
"Nói mau! Ngươi phục không?" Má nó! Nếu mình là cường công, thì sẽ xem nam nhân phía dưới là tiểu thụ! Không tiêu diệt hắn thì không tệ rồi, hay là nể mặt Tiểu Bạch.
Vì eo nam nhân, Sơ Dương cúi đầu.
"Phục!"
Thủy Liên Y đắc ý buông hai cánh tay trói sau lưng hắn, từ trên thân hắn nhảy xuống.
Sơ Dương che eo đứng lên, trước người đều là bụi. Hoàn hảo còn có cái mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt hắn.
"Ngươi. . . Không cho quỵt nợ! Vừa rồi rõ ràng là ta thắng!" Thủy Liên Y lui về phía sau, gương mặt cảnh giác.
Sơ Dương nhìn nàng một cái, vỗ vỗ bụi, xoay người rồi rời đi. Đại Bạch và Nhị bạch đi theo phía sau hắn.
Lại nói, phương hướng hắn đi không phải Xích Thành! Hắn muốn rời đi? Trở lại trong rừng sâu núi thẳm?
Tiểu Bạch quay một vòng bên chân của Thủy Liên Y, "Gào khóc!" Nó cắn cắn giày của Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y nhìn hai con sói lớn phía xa, ngồi xổm người xuống có chút không nỡ sờ sờ cái trán Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, ngươi phải đi về cùng cha mẹ?"
"u âu!" lỗ tai Tiểu Bạch đứng thẳng, trong đôi mắt nhỏ đều là vô tội!
"Tiểu Bạch! Ta không nỡ xa ngươi! trong lòng…… " Thủy Liên Y đột nhiên nảy sinh ra cảm giác cô độc rất mãnh liệt, không biết vì sao nàng lại không nỡ như thế.
"Gào khóc!" Tiểu Bạch dán đầu vào bàn tay nàng cọ cọ, tựa hồ cũng không nỡ xa nàng.
Sơ Dương và Đại Bạch Nhị Bạch đã đi ra khỏi rất xa, hai con sói lớn kêu lên vài tiếng.
Tiểu Bạch không nỡ nhìn Thủy Liên Y một cái, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay của nàng.
"Gặp lại!" Thủy Liên Y phất tay với nó.
"u âu!" Tiểu Bạch rời đi đuổi theo cha mẹ nó, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn Thủy Liên Y.
Trong mắt nong nóng, không biết từ lúc nào đã có một dòng nước ấm chảy xuôi xuống.
Thủy Liên Y một mực phất tay về phía Tiểu Bạch rời đi, hẹn gặp lại nó.
"Tiểu Bạch! Không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi! Tiểu Bạch! Không nên quên ta!". Xa xa một người ba sói đều biến mất. Trong lòng Thủy Liên Y có trăm mớ cảm xúc ngổn ngang, nàng không phải là người quá thiện cảm, tại sao lại bi thống như vậy!
Khi nàng vừa xoay người rời đi, sau lưng tựa hồ truyền đến thanh âm quen thuộc.
"u âu. . . . .!"
"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y xoay người, ngồi xổm xuống, đưa đôi tay ra, động tác liên tiếp, làm liền một mạch.
Tiểu Bạch giống như con thỏ nhảy tới trong ngực của nàng, điên cuồng liếm gương mặt của nàng, giống như vừa mới trải qua sinh ly tử biệt.
"Sao ngươi lại trở về rồi hả? Sơ Dương đại ca nhà ngươi đồng ý sao? Cha mẹ ngươi cho ngươi ở lại sao?"
"Nó có lý tưởng riêng của nó!" Bên tai lại truyền tới thanh âm khiến nàng ngạc nhiên.
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Sơ Dương dẫn theo hai con sói đi tới trước mặt nàng.
"Sao ngươi lại trở về rồi?"
Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng đi về phía cửa thành Xích Thành.
Đáng chết! Thủy Liên Y nguyền rủa hắn vào nhà vệ sinh không có giấy vệ sinh, dùng bữa không có vị mặn, tìm lão bà lại gặp les! Hừ. . . . .
Suy nghĩ một chút, Thủy Liên Y lại sửa lại, chỉ nguyền rủa hắn vào nhà vệ sinh không có giấy vệ sinh, dùng bữa không có vị mặn. Trừ đi lão bà hắn cưới là les! Nếu hắn thích les, vậy chẳng phải cảm thấy hứng thú đối với nam nhân, không phải kéo dài ý tưởng đen tối của hắn cho hài đồng Âm Trầm nhà nàng hay sao?!
Sơ Dương không đoán được ý tưởng trong đầu nàng, chỉ cảm nhận được lạnh lẽo nổi lên trên người, không nhịn được liền rùng mình một cái.
Thủy Liên Y nghi ngờ, tại sao tiểu tử thúi này lại trở lại? Hắn trúng gió sao?
Lúc này, hai người ba sói trở lại Xích Thành. Bình tướng giữ cửa đều hiếu kỳ nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nữ nhân dáng dấp tuyệt sắc, còn có ba con thú trắng muốt lớn hơn chó!
Đại Bạch, Nhị bạch cùng Tiểu Bạch. Dáng vẻ hơi giống chó, nhưng lại là sói trắng hiếm có! Sói mà dân chúng nhìn thấy đều là màu trà hoặc là màu xám tro chiếm đa số, chưa từng thấy sói màu trắng! Nhất là giống sói trắng dài hai thước, nặng đến 140 - 150 lbs, vậy thì càng khó gặp!
Mấy ngoại tộc này đi trên đường phố Xích Thành, khiến dân chúng chạy tới vây xem.
Bộ dáng Sơ Dương vô cùng bình tĩnh, ba con sói cũng không chút nào sợ hãi. Chỉ có Thủy Liên Y bị người ta vây chung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, có chút không nhịn được!
"Này! Ngươi chờ ta một chút!" Thủy Liên Y đuổi theo Sơ Dương, liếc mắt nhìn gương mặt đeo mặt nạ của hắn! Hắn có mặt nạ thì hay rồi, dĩ nhiên không sợ bị người chỉ điểm. Nàng chỉ có mặt mộc, bị mọi người vây xem giống như xem con khỉ, thật là quá mức…..!
Sơ Dương vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ cao cao tại thượng không thể xâm phạm! Thủy Liên Y không khỏi hoài nghi, tiểu tử thúi này sinh trưởng ở trong rừng sâu nước độc, tại sao có thể có bộ dạng cao ngạo như thế. Hắn không phải là người nguyên thủy sao? Sao lại có uy phong không ai bì nổi!
Vốn đã đủ làm người khác chú ý rồi, đột nhiên phía trước xuất hiện tiếng xôn xao. Hai người ba sói dừng bước, định thần nhìn lại.
Ô. . . . .
Thật không tin nổi! Tên khốn Vũ Văn Sâm đó lại mang theo trên trăm quan binh lục soát từng nhà một!
Thủy Liên Y thầm nói không tốt, hỏng bét, bị chặn họng súng! Nếu nàng sớm trở về phủ Thần vương, hoặc là hôm nay nên ở ngoài thành tránh hơn một ngày mới tốt! Cố tình lúc này xuất hiện mới bị người ta chặn lại.
Oan gia ngõ hẹp! Không thể buông tha a!
Vũ Văn Sâm từ xa đã thấy Thủy Liên Y, về phần Sơ Dương và ba con sói bên người nàng, hoàn toàn bị Vũ Văn Sâm coi như không thấy.
"Tiện nhân! Rốt cuộc tìm được ngươi! Lần này xem ngươi có chắp thêm cánh cũng khó trốn!" Vũ Văn Sâm vung tay lên, tất cả quan binh đều xông tới, vây hai người và ba con sói vào giữa.
Thủy Liên Y thấy dấu giày trên mặt Vũ Văn Sâm còn chưa lau, không nhịn được cười lên.
Đám thủ hạ của hắn cũng không nhắc nhở hắn, lại để cho hắn chạy loạn ở đầu đường Xích Thành như vậy. Lỗ mũi bị đá đỏ lên trông thật thú vị!
Thấy Thủy Liên Y cười, rõ ràng nụ cười của nàng có ý giễu cợt, lại sinh ra vẻ đẹp vô hạn khiến Vũ Văn Sâm nhìn trợn tròn mắt!
"Ngu ngốc! Ngươi nhìn cái gì?" Thủy Liên Y vừa lên tiếng, Vũ Văn Sâm tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái yêu mị của nàng.
Thiếu chút nữa lại bị nữ nhân xấu xa này làm cho mê muội rồi! Vũ Văn Sâm cắn răng nghiến lợi.
"Nữ nhân đáng chết, ngươi chờ đó, xem ta bắt được ngươi rồi làm sao thu thập ngươi!" Hắn ác độc uy hiếp, lại sợ Thủy Liên Y nổi đóa, không nhịn được lui về phía sau!
"Ngươi không cần mặt mũi hả rùa đen khốn kiếp! Không có trứng còn giả bộ trứng mạnh! Có bản lãnh đấu với một mình với ta? Đem một nhóm người tới làm gì? Nhặt xác cho ngươi à?"
Thủy Liên Y cậy mình không phải thế đơn lực bạc, ít nhất còn có Sơ Dương và ba con sói ở đây! Cho nên dũng mãnh vô địch, cường giả hung hãn siêu cấp!
Vũ Văn Sâm phát hiện tim của mình đau, không phải bởi vì bị nữ nhân này đạp một cước, mà là bị nữ nhân này làm tức giận!
"Nữ nhân xấu xa! Vũ Văn bản thiếu gia, ở Xích Thành cũng là nhân vật muốn gió có gió, muốn mưa có mưa! Bằng vào ngươi dám kêu gào cùng bản thiếu gia.”
Thủy Liên Y cười ha ha.
"Ta nói ngươi ngu ngốc, nguyên lai là mắc bệnh điên!”
"Ngươi!" Vũ Văn Sâm giận đến một chữ cũng không phun ra được!
/207
|