Sắc mặt Vũ Văn Thiển từ lúc vào cửa đã không tốt, vừa nghe thấy người nhà hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, không khỏi uất ức đầy bụng. Ôm lấy mẫu thân của mình khóc lóc kể lể một trận.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là làm sao vậy?"Vũ Văn phu nhân sốt ruột! Tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất đến Uyên thành nửa năm, làm sao có thể tiều tụy không vui đến như vậy!
Vũ Văn Thiển một bên lấy tay lau nước mắt, một bên oán giận.
"Hắn căn bản là không thương ta, chúng ta đến bây giờ, còn không có. . . .!" Nàng tức giận dậm chân.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là sao lại thế này?"Vũ Văn Sâm đối với muội muội ngại ngùng, có chút không quen nhìn, nàng trước kia không có như vậy!
"Ca! Sự tình giữa vợ chồng làm sao có thể nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Thiển buồn bực nhìn hắn.
Vũ Văn phu nhân nhìn ra điểm đáng ngờ nói, "Tiểu Thiển, có lời gì nói cho nương!"
Vũ Văn Thiển cúi đầu ở bên tai Vũ Văn phu nhân nhẹ nói, sắc mặt Vũ Văn phu nhân càng ngày càng khó coi.
"Hắn thế nhưng đối với con như vậy? Con có hỏi hắn vì sao không?"
"Nương! Hắn nói quốc sự làm trọng, chờ về sau ổn định lại. . . . . Hừ!"Vũ Văn Thiển càng nghĩ càng giận."Nương! Cha! Ta nghĩ hắn căn bản là không thích ta!"
Vũ Văn Thừa tướng cùng phu nhân liếc nhau, lão cáo già đa mưu túc trí tựa hồ nhìn thấu chút manh mối.
"Tiểu Thiển, nay Sở Mị Dạ mượn đường của Ân Xích quốc chúng ta, đi đường thủy tấn công Mặc thành. Một trong những nguyên nhân chủ yếu có thể cho hắn mượn đường là vì hắn là con rể của Vũ Văn gia chúng ta! Nếu hắn đối với con không tốt, như vậy là hắn muốn lợi dụng con để đạt được mục đích của hắn!" Mắt Vũ Văn Thừa tướng híp lại.
"Cái gì?"Vũ Văn Sâm giận tím mặt, “Hắn cũng dám lợi dụng Vũ Văn gia chúng ta! Vốn còn muốn trông cậy vào thế lực của Sở Mị Dạ đến giúp ta! Không nghĩ tới hắn thế nhưng lợi dụng cảm tình của Tiểu Thiển?"
Vũ Văn Thiển vừa thấy cha và anh đều nổi giận, không khỏi sốt ruột.
"Ai nói hắn đối với ta không tốt? Ai nói hắn lợi dụng ta? Hai người không được nói bậy! Hắn chỉ là quốc sự quá bận rộn mới lạnh nhạt ta, bình thường hắn đối với ta không tồi!"
Vũ Văn Sâm một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi! Thật sự là rất chuẩn xác a!"
"Tiểu Thiển, nay Sở Mị Dạ đã bắt tay vào tấn công Mặc thành, ở sông Thâm Du ngoài Xích thành dựng cơ sở tạm thời. Con xem, tìm một cơ hội nào đó cho hắn tới đây một chuyến, cha cùng hắn tâm sự?"
Vũ Văn Thiển nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng tốt! Tiểu Thiển cũng không biết mở miệng hỏi hắn như thế nào, loại chuyện đó hỏi hắn vẫn là rất ngượng ngùng! Phiền toái phụ thân rồi!"
Vũ Văn Thừa tướng lắc đầu, khuê nữ của hắn a, nửa năm không thấy gai trên người đều bay sạch sẽ! Cũng không biết Sở Mị Dạ kia tốt thế nào, từ khi nữ nhi của mình gặp hắn liền nhất kiến chung tình, ngay cả Ân Thần Tinh từ nhỏ thề phải gả cũng vứt qua một bên rồi!
Xem ra, nhất định phải tìm con rể của mình hỏi một chút quan hệ phu thê giữa bọn họ mới được!
"Cha!"Vũ Văn Sâm đột nhiên nhớ đến mình hôm nay bị uất ức.
"Tiểu Sâm con lại có chuyện gì?" Nhìn thấy con mình mũi đỏ rừng rực, bởi vì mải quan tâm Vũ Văn Thiển mà quên mất nhi tử của mình!
"Cha! Con hôm nay ở Xích Thành gặp được hai người. Trong đó, một nam nhân đeo mặt nạ bằng bạc thân hình cao lớn, một nữ nhân khác là lúc nửa năm trước Tiểu Thiển kết hôn, từng đến phá hư hôn lễ! Bọn họ còn mang theo ba con sói màu trắng!"
"Ồ?" Vũ Văn Thừa tướng sờ sờ râu dài trên cằm.
"Cha! Bọn họ ở trước mặt mọi người khi dễ con, làm cho con mất mặt! Bọn họ đánh con cũng là đánh cha a!"
"Biết là người nào sao?"
Ánh mắt Vũ Văn Sâm tối tăm một chút "con nghe bọn hắn nói, hình như là người của Thần Vương Phủ!"
"Thần Vương Phủ?" Khóe miệng Vũ Văn Thừa tướng lộ ra một chút cười gian, “Xem ra Thần Vương không chịu nổi, thừa dịp hoàng thượng sinh bệnh cũng bắt đầu rục rịch rồi! Tiểu Sâm, tìm người giám thị Thần Vương Phủ, nhìn xem gần đây có người nào xuất nhập!"
"Vâng! Phụ thân!"
"Ta nghe Tiểu Tú nói, khi đi núi Quan âm cầu phúc cho hoàng thượng từng bị người ám sát, Tiểu Sâm, chuyện này con biết không?"
"Ách. . . . .!" Vũ Văn Sâm có chút chần chờ.
Vũ Văn Thừa tướng vừa nhìn thấy biểu tình của hắn như thế, sắc mặt tối sầm lại.
"Tiểu Sâm! Đừng tưởng rằng những chuyện con muốn làm, người làm cha như ta không biết? Con vểnh mông lên ta cũng biết con sẽ kéo mấy cục phân! Vì đại sự, con trước biết điều một chút đi!"
Vũ Văn Sâm gật đầu, “Cha dạy rất đúng, con nhất định sẽ khiêm tốn sửa lại! Không bao giờ chỉ vì cái trước mắt nữa!"
Vũ Văn Thừa tướng vừa lòng vuốt vuốt chòm râu, “Tiểu Sâm, từ giờ con đừng đi ra ngoài nữa, ở nhà đợi. Gần nhất đừng gây chuyện sinh sự cho ta nữa!"
"Dạ! Cha!"Vũ Văn Sâm ở trước mặt cha hắn vẫn dị thường nghe lời!
Thần Vương? Nụ cười trên mặt Vũ Văn Thừa tướng càng thêm sâu sắc!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Náo loạn phân cách tuyến. . . . . . . . . . . . . . . .
Thủy Liên Y cùng Sơ Dương còn chưa trở lại Thần Vương Phủ, đã bị thị vệ bên trong phủ phát hiện.
Rất xa Ân Thần Tinh liền lại đây tiếp đón .
"Thủy Thủy!"Hắn lao đến, ôm lấy Thủy Liên Y. Siết đến nàng không thở nổi.
"Tiểu Thần! Buông ta ra, ta sắp không thở được!". Thủy Liên Y lấy tay đánh phía sau lưng hắn. Tiểu tử này không sợ trước bàn dân thiên hạ bị dân chúng nói ba nói bốn nhưng nàng sợ a!
Ân Thần Tinh bởi vì cực độ hưng phấn nên đều quên hết, đám đông cũng mặc đám đông! Từ lúc Thủy Liên Y mất tích hắn đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, sợ nàng gặp phải Vũ Văn Sâm, bây giờ gặp được nàng thật sự là như nhặt được chí bảo, mất mà được lại một phen a! ( người nào đó điên, thành ngữ loạn dùng! đá bay. . . . . )
"Cám ơn ngươi! Sơ Dương!" Ân Thần Tinh vạn phần cảm kích hướng Sơ Dương đang đứng ở một bên.
"Tiểu Thần! Ta có chuyện trọng yếu muốn nói với chàng!" Thủy Liên Y giằng co một ngày, chuyện quan trọng kia còn chưa nói ra!
"Đi vào trong nói!" Ân Thần Tinh đem Thủy Liên Y cùng Sơ Dương dẫn vào bên trong phủ.
Thủy Liên Y mệt mỏi chạy vào phòng gục ở trên giường, căn bản mặc kệ còn có hai nam nhân ở đây.
Ân Thần Tinh cùng Sơ Dương ngồi ở trước bàn, “Sơ Dương, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sơ Dương đem chuyện mình mang theo Đại Bạch Nhị Bạch đi ra Xích Thành, ở ngoài thành gặp Thủy Liên Y . Trên đường bọn họ quay về Vương Phủ lại gặp Vũ Văn Sâm nói ngắn gọn nói một lần!
Sắc mặt Ân Thần Tinh càng ngày càng khó coi, nửa năm trước Vũ Văn Sâm gây rối với Thủy Thủy. Bây giờ Thủy Thủy rốt cuộc vẫn bị hắn bắt gặp!
"Thủy Thủy! Hắn có làm gì nàng hay không?" Ân Thần Tinh chạy đến bên giường.
Thủy Liên Y lắc đầu, “Không có! Bị ta tàn nhẫn nốc ao một trận! Cả đàn chó săn kia của hắn cũng bị ta đánh cho đau nhức nằm bẹp dí, thật sự là khoái chết rồi!"
Ân Thần Tinh không nói gì, Thủy Thủy thực dũng mãnh a!
"Thủy Thủy! Nàng từ núi Quan âm trở về còn có chuyện muốn nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thủy Liên Y thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Hoa chân múa tay vui sướng nói một loạt chuyện cẩu huyết đã phát sinh khi đi núi Quan Âm!
Khi nói đến thích khách bị bắt, luôn miệng nói là Thần Vương sai sử, Thủy Liên Y nghiến răng nghiến lợi! Nắm lên gối đầu liền cắn cắn, hận không thể làm cho thích khách kia bị mất mạng tại chỗ.
"Thủy Thủy! Giữ gìn răng của mình a!" Ân Thần Tinh túm lấy gối đầu, nhìn thấy trên gối gỗ còn thêm mấy dấu răng. Nàng đời trước chắc cũng là sói!
"Tiểu Thần! Vũ Văn Tú nói khi quay về hoàng cung sẽ điều tra rõ ràng! Đúng rồi, hôm nay nghe chó săn Vũ Văn phủ nói, hoàng hậu chính là đại tiểu thư của Vũ Văn gia! Tiểu Thần! Nếu Vũ Văn Tú ở trước mặt hoàng thượng gièm pha, trong tay nàng còn có thích khách kia làm chứng, đối với chàng phi thường bất lợi!"
Ân Thần Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y bởi vì hắn mà sốt ruột, trong lòng ấm áp .
Bắt lấy tay Thủy Liên Y, nhẹ nhàng đặt ở trên môi.
"Thủy Thủy! nàng sợ cái gì? Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, Thần Tinh đều đáp ứng nàng, sẽ bảo hộ nàng thật tốt!"
"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y nghe hắn nói ra lời như vậy cảm thấy phi thường không may mắn. "Cái gì gọi là chuyện gì xảy ra? Vì sao nhất định phải chờ sự tình đã xảy ra rồi mới đi sửa chữa? Vì sao không đem chuyện sắp xảy ra bóp chết ở trong bụng mẹ?"
"Ách?" Lông mày Ân Thần Tinh giật giật, Sơ Dương đang ngồi một bên, thân mình tựa hồ cũng giật một cái. Bọn họ đều muốn nghe lời tiếp theo của Thủy Liên Y.
"Tiểu Thần! Nếu chàng tin tưởng ta, thì hãy nghe lời ta. Tiến cung hướng Hoàng thượng từ biệt, chúng ta quay về Tinh Thành!"
Ân Thần Tinh gật gật đầu, "Kỳ thật Thần Tinh cũng không thèm để ý bất cứ chuyện gì, chỉ cần có Thủy Thủy làm bạn ở bên cạnh, cả đời này đi nơi nào đều là giống nhau! Chỉ cần có Thủy Thủy là được!"
Sơ Dương ngồi một bên bị mìn nổ đến, bị ngấy, thân mình run rẩy, đứng lên chạy ra khỏi phòng. Ba con sói cũng cùng nhau chạy vội ra ngoài.
Dưới tàng cây hoa đào trong sân, mơ hồ nghe thấy tiếng nôn mửa.
Thủy Liên Y cũng run run một chút, quả thật là thực buồn nôn a! Chỉ là, trong lòng nàng là đắc ý a! hài đồng Âm Trầm nhà nàng thật sự rất biết nói lời ngon tiếng ngọt!
"Thủy Thủy! Ta đây liền tiến cung!"Ân Thần Tinh sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị theo lời Thủy Liên Y tiến hành!
"Tiểu Thần!"Thủy Liên Y ngồi ở trên giường, hai đùi của nàng khoát lên bên giường đung đa đung đưa, có chút khẩn trương.
"Ách?"Ân Thần Tinh nghe lời tiêu sái đến bên giường ngồi xuống."Thủy Thủy! Làm sao vậy?"
Hai tay nhỏ bé của Thủy Liên Y xoắn xuýt quanh quẩn, hai má có chút đỏ bừng.
"Tiểu Thần! Chúng ta thành hôn đã được nửa năm rồi!"
"Ừ!" Ân Thần Tinh không hiểu ý của nàng.
"Ta đến nay không có cùng chàng làm cái kia, chàng có thể thương tâm khổ sở hay không?"
"Gì?"Ân Thần Tinh thật sự không hiểu ý của nàng a!
Hai đầu gối của Thủy Liên Y va chạm vào nhau, thật sự nói không nên lời chuyện chính mình không cùng hắn viên phòng!
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Thủy Liên Y một mảnh đỏ ửng, quả thực là đẹp không sao tả xiết. Ân Thần Tinh nuốt một ngụm nước bọt.
"Thủy Thủy!"
"Hả?" Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta. . . . .!" Ánh mắt Ân Thần Tinh theo dõi cánh môi đỏ sẫm của Thủy Liên Y, kìm lòng không đậu liền cúi đầu, đem môi mình che ở trên môi cánh hoa của nàng.
Thủy Liên Y đang suy nghĩ, đang rối rắm, chính mình muốn chủ động hôn hắn một cái hay không, coi như dỗ dành hắn đã trưởng thành mà vẫn còn là xử nam, kết hôn, lại không thể cùng vợ mình phát sinh chuyện XXOO!
Không đợi nàng hành động, Ân Thần Tinh liền nhịn không được rồi!
Sau khi đôi môi cực nóng kia của hắn dán lên nàng, tim của nàng liền bình bịch bình bịch nhảy dồn dập. Có phải chính mình bị hắn làm cảm động hay không?Hay là mình đã yêu hắn! Vì sao khi trải qua hai ngày ngắn ngủn, tâm mình liền thay đổi đâu?
Tựa hồ cũng không bài xích cùng hắn thân mật, cũng không bài xích hắn hôn nàng! Có lẽ, tim của nàng đã muốn tiếp nhận hắn rồi.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là làm sao vậy?"Vũ Văn phu nhân sốt ruột! Tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất đến Uyên thành nửa năm, làm sao có thể tiều tụy không vui đến như vậy!
Vũ Văn Thiển một bên lấy tay lau nước mắt, một bên oán giận.
"Hắn căn bản là không thương ta, chúng ta đến bây giờ, còn không có. . . .!" Nàng tức giận dậm chân.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là sao lại thế này?"Vũ Văn Sâm đối với muội muội ngại ngùng, có chút không quen nhìn, nàng trước kia không có như vậy!
"Ca! Sự tình giữa vợ chồng làm sao có thể nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Thiển buồn bực nhìn hắn.
Vũ Văn phu nhân nhìn ra điểm đáng ngờ nói, "Tiểu Thiển, có lời gì nói cho nương!"
Vũ Văn Thiển cúi đầu ở bên tai Vũ Văn phu nhân nhẹ nói, sắc mặt Vũ Văn phu nhân càng ngày càng khó coi.
"Hắn thế nhưng đối với con như vậy? Con có hỏi hắn vì sao không?"
"Nương! Hắn nói quốc sự làm trọng, chờ về sau ổn định lại. . . . . Hừ!"Vũ Văn Thiển càng nghĩ càng giận."Nương! Cha! Ta nghĩ hắn căn bản là không thích ta!"
Vũ Văn Thừa tướng cùng phu nhân liếc nhau, lão cáo già đa mưu túc trí tựa hồ nhìn thấu chút manh mối.
"Tiểu Thiển, nay Sở Mị Dạ mượn đường của Ân Xích quốc chúng ta, đi đường thủy tấn công Mặc thành. Một trong những nguyên nhân chủ yếu có thể cho hắn mượn đường là vì hắn là con rể của Vũ Văn gia chúng ta! Nếu hắn đối với con không tốt, như vậy là hắn muốn lợi dụng con để đạt được mục đích của hắn!" Mắt Vũ Văn Thừa tướng híp lại.
"Cái gì?"Vũ Văn Sâm giận tím mặt, “Hắn cũng dám lợi dụng Vũ Văn gia chúng ta! Vốn còn muốn trông cậy vào thế lực của Sở Mị Dạ đến giúp ta! Không nghĩ tới hắn thế nhưng lợi dụng cảm tình của Tiểu Thiển?"
Vũ Văn Thiển vừa thấy cha và anh đều nổi giận, không khỏi sốt ruột.
"Ai nói hắn đối với ta không tốt? Ai nói hắn lợi dụng ta? Hai người không được nói bậy! Hắn chỉ là quốc sự quá bận rộn mới lạnh nhạt ta, bình thường hắn đối với ta không tồi!"
Vũ Văn Sâm một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi! Thật sự là rất chuẩn xác a!"
"Tiểu Thiển, nay Sở Mị Dạ đã bắt tay vào tấn công Mặc thành, ở sông Thâm Du ngoài Xích thành dựng cơ sở tạm thời. Con xem, tìm một cơ hội nào đó cho hắn tới đây một chuyến, cha cùng hắn tâm sự?"
Vũ Văn Thiển nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng tốt! Tiểu Thiển cũng không biết mở miệng hỏi hắn như thế nào, loại chuyện đó hỏi hắn vẫn là rất ngượng ngùng! Phiền toái phụ thân rồi!"
Vũ Văn Thừa tướng lắc đầu, khuê nữ của hắn a, nửa năm không thấy gai trên người đều bay sạch sẽ! Cũng không biết Sở Mị Dạ kia tốt thế nào, từ khi nữ nhi của mình gặp hắn liền nhất kiến chung tình, ngay cả Ân Thần Tinh từ nhỏ thề phải gả cũng vứt qua một bên rồi!
Xem ra, nhất định phải tìm con rể của mình hỏi một chút quan hệ phu thê giữa bọn họ mới được!
"Cha!"Vũ Văn Sâm đột nhiên nhớ đến mình hôm nay bị uất ức.
"Tiểu Sâm con lại có chuyện gì?" Nhìn thấy con mình mũi đỏ rừng rực, bởi vì mải quan tâm Vũ Văn Thiển mà quên mất nhi tử của mình!
"Cha! Con hôm nay ở Xích Thành gặp được hai người. Trong đó, một nam nhân đeo mặt nạ bằng bạc thân hình cao lớn, một nữ nhân khác là lúc nửa năm trước Tiểu Thiển kết hôn, từng đến phá hư hôn lễ! Bọn họ còn mang theo ba con sói màu trắng!"
"Ồ?" Vũ Văn Thừa tướng sờ sờ râu dài trên cằm.
"Cha! Bọn họ ở trước mặt mọi người khi dễ con, làm cho con mất mặt! Bọn họ đánh con cũng là đánh cha a!"
"Biết là người nào sao?"
Ánh mắt Vũ Văn Sâm tối tăm một chút "con nghe bọn hắn nói, hình như là người của Thần Vương Phủ!"
"Thần Vương Phủ?" Khóe miệng Vũ Văn Thừa tướng lộ ra một chút cười gian, “Xem ra Thần Vương không chịu nổi, thừa dịp hoàng thượng sinh bệnh cũng bắt đầu rục rịch rồi! Tiểu Sâm, tìm người giám thị Thần Vương Phủ, nhìn xem gần đây có người nào xuất nhập!"
"Vâng! Phụ thân!"
"Ta nghe Tiểu Tú nói, khi đi núi Quan âm cầu phúc cho hoàng thượng từng bị người ám sát, Tiểu Sâm, chuyện này con biết không?"
"Ách. . . . .!" Vũ Văn Sâm có chút chần chờ.
Vũ Văn Thừa tướng vừa nhìn thấy biểu tình của hắn như thế, sắc mặt tối sầm lại.
"Tiểu Sâm! Đừng tưởng rằng những chuyện con muốn làm, người làm cha như ta không biết? Con vểnh mông lên ta cũng biết con sẽ kéo mấy cục phân! Vì đại sự, con trước biết điều một chút đi!"
Vũ Văn Sâm gật đầu, “Cha dạy rất đúng, con nhất định sẽ khiêm tốn sửa lại! Không bao giờ chỉ vì cái trước mắt nữa!"
Vũ Văn Thừa tướng vừa lòng vuốt vuốt chòm râu, “Tiểu Sâm, từ giờ con đừng đi ra ngoài nữa, ở nhà đợi. Gần nhất đừng gây chuyện sinh sự cho ta nữa!"
"Dạ! Cha!"Vũ Văn Sâm ở trước mặt cha hắn vẫn dị thường nghe lời!
Thần Vương? Nụ cười trên mặt Vũ Văn Thừa tướng càng thêm sâu sắc!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Náo loạn phân cách tuyến. . . . . . . . . . . . . . . .
Thủy Liên Y cùng Sơ Dương còn chưa trở lại Thần Vương Phủ, đã bị thị vệ bên trong phủ phát hiện.
Rất xa Ân Thần Tinh liền lại đây tiếp đón .
"Thủy Thủy!"Hắn lao đến, ôm lấy Thủy Liên Y. Siết đến nàng không thở nổi.
"Tiểu Thần! Buông ta ra, ta sắp không thở được!". Thủy Liên Y lấy tay đánh phía sau lưng hắn. Tiểu tử này không sợ trước bàn dân thiên hạ bị dân chúng nói ba nói bốn nhưng nàng sợ a!
Ân Thần Tinh bởi vì cực độ hưng phấn nên đều quên hết, đám đông cũng mặc đám đông! Từ lúc Thủy Liên Y mất tích hắn đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, sợ nàng gặp phải Vũ Văn Sâm, bây giờ gặp được nàng thật sự là như nhặt được chí bảo, mất mà được lại một phen a! ( người nào đó điên, thành ngữ loạn dùng! đá bay. . . . . )
"Cám ơn ngươi! Sơ Dương!" Ân Thần Tinh vạn phần cảm kích hướng Sơ Dương đang đứng ở một bên.
"Tiểu Thần! Ta có chuyện trọng yếu muốn nói với chàng!" Thủy Liên Y giằng co một ngày, chuyện quan trọng kia còn chưa nói ra!
"Đi vào trong nói!" Ân Thần Tinh đem Thủy Liên Y cùng Sơ Dương dẫn vào bên trong phủ.
Thủy Liên Y mệt mỏi chạy vào phòng gục ở trên giường, căn bản mặc kệ còn có hai nam nhân ở đây.
Ân Thần Tinh cùng Sơ Dương ngồi ở trước bàn, “Sơ Dương, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sơ Dương đem chuyện mình mang theo Đại Bạch Nhị Bạch đi ra Xích Thành, ở ngoài thành gặp Thủy Liên Y . Trên đường bọn họ quay về Vương Phủ lại gặp Vũ Văn Sâm nói ngắn gọn nói một lần!
Sắc mặt Ân Thần Tinh càng ngày càng khó coi, nửa năm trước Vũ Văn Sâm gây rối với Thủy Thủy. Bây giờ Thủy Thủy rốt cuộc vẫn bị hắn bắt gặp!
"Thủy Thủy! Hắn có làm gì nàng hay không?" Ân Thần Tinh chạy đến bên giường.
Thủy Liên Y lắc đầu, “Không có! Bị ta tàn nhẫn nốc ao một trận! Cả đàn chó săn kia của hắn cũng bị ta đánh cho đau nhức nằm bẹp dí, thật sự là khoái chết rồi!"
Ân Thần Tinh không nói gì, Thủy Thủy thực dũng mãnh a!
"Thủy Thủy! Nàng từ núi Quan âm trở về còn có chuyện muốn nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thủy Liên Y thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Hoa chân múa tay vui sướng nói một loạt chuyện cẩu huyết đã phát sinh khi đi núi Quan Âm!
Khi nói đến thích khách bị bắt, luôn miệng nói là Thần Vương sai sử, Thủy Liên Y nghiến răng nghiến lợi! Nắm lên gối đầu liền cắn cắn, hận không thể làm cho thích khách kia bị mất mạng tại chỗ.
"Thủy Thủy! Giữ gìn răng của mình a!" Ân Thần Tinh túm lấy gối đầu, nhìn thấy trên gối gỗ còn thêm mấy dấu răng. Nàng đời trước chắc cũng là sói!
"Tiểu Thần! Vũ Văn Tú nói khi quay về hoàng cung sẽ điều tra rõ ràng! Đúng rồi, hôm nay nghe chó săn Vũ Văn phủ nói, hoàng hậu chính là đại tiểu thư của Vũ Văn gia! Tiểu Thần! Nếu Vũ Văn Tú ở trước mặt hoàng thượng gièm pha, trong tay nàng còn có thích khách kia làm chứng, đối với chàng phi thường bất lợi!"
Ân Thần Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y bởi vì hắn mà sốt ruột, trong lòng ấm áp .
Bắt lấy tay Thủy Liên Y, nhẹ nhàng đặt ở trên môi.
"Thủy Thủy! nàng sợ cái gì? Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, Thần Tinh đều đáp ứng nàng, sẽ bảo hộ nàng thật tốt!"
"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y nghe hắn nói ra lời như vậy cảm thấy phi thường không may mắn. "Cái gì gọi là chuyện gì xảy ra? Vì sao nhất định phải chờ sự tình đã xảy ra rồi mới đi sửa chữa? Vì sao không đem chuyện sắp xảy ra bóp chết ở trong bụng mẹ?"
"Ách?" Lông mày Ân Thần Tinh giật giật, Sơ Dương đang ngồi một bên, thân mình tựa hồ cũng giật một cái. Bọn họ đều muốn nghe lời tiếp theo của Thủy Liên Y.
"Tiểu Thần! Nếu chàng tin tưởng ta, thì hãy nghe lời ta. Tiến cung hướng Hoàng thượng từ biệt, chúng ta quay về Tinh Thành!"
Ân Thần Tinh gật gật đầu, "Kỳ thật Thần Tinh cũng không thèm để ý bất cứ chuyện gì, chỉ cần có Thủy Thủy làm bạn ở bên cạnh, cả đời này đi nơi nào đều là giống nhau! Chỉ cần có Thủy Thủy là được!"
Sơ Dương ngồi một bên bị mìn nổ đến, bị ngấy, thân mình run rẩy, đứng lên chạy ra khỏi phòng. Ba con sói cũng cùng nhau chạy vội ra ngoài.
Dưới tàng cây hoa đào trong sân, mơ hồ nghe thấy tiếng nôn mửa.
Thủy Liên Y cũng run run một chút, quả thật là thực buồn nôn a! Chỉ là, trong lòng nàng là đắc ý a! hài đồng Âm Trầm nhà nàng thật sự rất biết nói lời ngon tiếng ngọt!
"Thủy Thủy! Ta đây liền tiến cung!"Ân Thần Tinh sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị theo lời Thủy Liên Y tiến hành!
"Tiểu Thần!"Thủy Liên Y ngồi ở trên giường, hai đùi của nàng khoát lên bên giường đung đa đung đưa, có chút khẩn trương.
"Ách?"Ân Thần Tinh nghe lời tiêu sái đến bên giường ngồi xuống."Thủy Thủy! Làm sao vậy?"
Hai tay nhỏ bé của Thủy Liên Y xoắn xuýt quanh quẩn, hai má có chút đỏ bừng.
"Tiểu Thần! Chúng ta thành hôn đã được nửa năm rồi!"
"Ừ!" Ân Thần Tinh không hiểu ý của nàng.
"Ta đến nay không có cùng chàng làm cái kia, chàng có thể thương tâm khổ sở hay không?"
"Gì?"Ân Thần Tinh thật sự không hiểu ý của nàng a!
Hai đầu gối của Thủy Liên Y va chạm vào nhau, thật sự nói không nên lời chuyện chính mình không cùng hắn viên phòng!
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Thủy Liên Y một mảnh đỏ ửng, quả thực là đẹp không sao tả xiết. Ân Thần Tinh nuốt một ngụm nước bọt.
"Thủy Thủy!"
"Hả?" Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta. . . . .!" Ánh mắt Ân Thần Tinh theo dõi cánh môi đỏ sẫm của Thủy Liên Y, kìm lòng không đậu liền cúi đầu, đem môi mình che ở trên môi cánh hoa của nàng.
Thủy Liên Y đang suy nghĩ, đang rối rắm, chính mình muốn chủ động hôn hắn một cái hay không, coi như dỗ dành hắn đã trưởng thành mà vẫn còn là xử nam, kết hôn, lại không thể cùng vợ mình phát sinh chuyện XXOO!
Không đợi nàng hành động, Ân Thần Tinh liền nhịn không được rồi!
Sau khi đôi môi cực nóng kia của hắn dán lên nàng, tim của nàng liền bình bịch bình bịch nhảy dồn dập. Có phải chính mình bị hắn làm cảm động hay không?Hay là mình đã yêu hắn! Vì sao khi trải qua hai ngày ngắn ngủn, tâm mình liền thay đổi đâu?
Tựa hồ cũng không bài xích cùng hắn thân mật, cũng không bài xích hắn hôn nàng! Có lẽ, tim của nàng đã muốn tiếp nhận hắn rồi.
/207
|