Thủy Liên Y một trận mê muội, nụ hôn của hắn thế nhưng lại làm nàng thất thần.
"Ngươi là ai?" Thừa dịp ngừng lại, Thủy Liên Y thở gấp ra tiếng.
"Ta là ai có trọng yếu không? Nàng đã hoàn toàn quên mất ta, cho dù biết ta là ai thì thế nào? Hử?" Hắn ách giọng nói nhỏ, trong thanh âm mang theo khiêu khích nhàn nhạt.
"Mau thả ta ra! Nếu không ta giết chết ngươi!" Thủy Liên Y nảy sinh ác độc rồi!
"Giết chết? Dùng cái gì? Thân thể của nàng sao?" Hắn ở bên tai nàng thở ra một hơi, làm cho cả người nàng tê dại.
"Ngươi, tên khốn khiếp! Ngu X. . . .Ư!" Cái miệng nhỏ nhắn của Thủy Liên Y lại một lần nữa bị hắn ngăn chặn.
Hắn ngậm chặt lưỡi hồng của nàng, răng nhọn hơi hơi khẽ cắn.
"Ưm!" Thủy Liên Y kinh hô!
Hắn dám cắn nàng, đau đớn đột nhiên xông tới làm cho nàng nhíu mày, tơ máu theo đầu lưỡi hiện ra, không biết là máu trong miệng hắn, hay là máu của nàng.
Bàn tay to của hắn giữ chặt gương mặt nàng, không cho nàng trốn tránh, thô bạo cắn môi lưỡi của nàng. Hắn căn bản không để ý tới hai tay nàng đã được buông ra đang đánh hắn!
Mẹ ôi! Ngay cả nam nhân này lớn lên là tròn hay là dẹp nàng cũng không biết, đã bị hắn vũ nhục như vậy, Thủy Liên Y nổi giận!
Tuy rằng miệng đau đớn làm cho nàng nhíu mày, nhưng nàng lại không chịu nhận thua.
Quật cường học hắn, cắn cắn môi lưỡi của hắn.
Mẹ nó! Muốn đau cùng nhau đau, nàng cũng sẽ không khiến hắn dễ chịu!
Môi lưỡi hai người đều bị đối phương cắn bị thương, nụ hôn thô bạo mang theo đau đớn tê dại.
Thủy Liên Y thở khẽ, nam nhân thô thở gấp.
Bên trong môi lưỡi quấn giao, bọn họ đều nếm được vị máu ngai ngái cùng với hơi thở của đối phương.
Hương vị ngọt ngào trên người Thủy Liên Y cùng nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân hòa cùng một chỗ, tạo thành loại hương vị thực ái muội!
Bên trong rừng cây yên tĩnh, chỉ truyền ra tiếng hô hấp dày đặc của hai người.
Đôi môi nóng ướt của hắn chậm rãi rời đi môi cánh hoa của nàng, dời xuống một chút, đi vào bả vai của nàng.
Hé miệng nhẹ nhàng cắn nàng một ngụm, sau đó nhẹ mút lấy bờ vai trắng mịn của nàng.
Từng điểm từng điểm, hút nhẹ hạ xuống dấu vết ẩm ướt.
Thủy Liên Y cảm thấy bả vai tê dại, tay phải đã được giải phóng rất nhanh cào lên mặt hắn.
Theo tiếng hắn kêu rên, móng tay của nàng để lại trên mặt hắn năm vết cào.
"Nguyên lai nàng thích bạo lực!" Hắn khẽ cười, bàn tay to bắt lấy quần áo của nàng dùng sức kéo.
"A! Khốn kiếp!" Thủy Liên Y kinh hô, trước ngực chợt lạnh, làm cho đẫy đà của nàng nảy ra.
Nam nhân thấy vẻ đẹp của nàng, một khắc sửng sốt, Thủy Liên Y nhìn không thấy mặt của hắn, cũng nhìn không thấy biểu tình của hắn, đột nhiên cảm thấy nóng nảy! Không biết vì sao nàng bức thiết muốn nhìn thấy hắn.
"Có giỏi thì ngươi lộ mặt ra!" Hai tròng mắt tròn tròn của nàng trừng hắn!
“Cho dù cho nàng nhìn thì thế nào? Đối với một nam nhân đã bị nàng quên lãng, nàng nghĩ nàng làm được gì đây?”
"Hử?" Hắn ngả ngớn nâng người của nàng lên, đón ánh trăng nhìn bộ mặt tức giận của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lại thập phần quật cường.
Da thịt trắng noãn của nàng ở dưới ánh trăng biến thành chói mắt, làm cho hắn xem đến choáng váng.
Ánh mắt từng chút di động, đi xuống xương quai xanh của nàng, trước ngực của nàng.
Đẫy đà trắng nõn kia, vì nàng thở dốc mà không ngừng run run, núm vú phấn hồng bởi vì đột nhiên bại lộ mà run rẩy.
Thủy Liên Y bị hắn nhìn như vậy, ngượng ngùng muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Nàng vươn chân đá hắn, sau khi hắn áp chế hai chân của nàng, dùng hai cánh tay vòng ở trước ngực của mình.
"Đồ lưu manh! Tiểu Thần nhà ta sẽ giết ngươi!"
"Tiểu Thần?" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, đọc lên cái tên này, giọng điệu lạnh như băng.
"Chính là Thần Vương! Nếu hắn biết ngươi bắt cóc ta, còn khi dễ ta, nhất định sẽ giết ngươi ngàn lần cũng không chán!"
Hắn đột nhiên phát ra cười lạnh, bàn tay to không chút khách khí nắm chặt tay nhỏ bé của Thủy Liên Y.
"Khi dễ nàng? Hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu!"
"Cái gì? Ngươi, con rùa khốn kiếp này. . .!" Lời của nàng bị miệng của hắn che lại, còn lại đều bị nuốt vào trong bụng hắn.
Thủy Liên Y bị hai cánh tay kiềm chế, quần áo màu trắng bên trong bị cởi tới thắt lưng, áo ngực bị ném tới một bên, chỉ có thân thể uốn éo giãy dụa!
Đồ kẻ trộm! Đồ lưu manh! Thủy Liên Y muốn thét chói tai, lại bị hắn ngăn miệng.
Đầu ngón tay của hắn đi vào trước ngực của nàng, va chạm vào đẫy đà của nàng. Trên da thịt đột nhiên có cảm giác mát làm cho Thủy Liên Y kinh hoàng, thở gấp.
"Buông!" Thủy Liên Y kinh hô.
Nhưng nam nhân trên người ngay cả mở miệng cũng đều lười mở! Môi của hắn theo xương quai xanh của nàng một đường đi xuống phía dưới, ấn xuống một đám dấu vết, chậm rãi đi tới đẫy đà của nàng.
A! Hít vào một hơi, khốn kiếp này lại cắn nàng.
"Ngươi là đồ hái hoa tặc không biết xấu hổ! Bạc tiện vô sỉ đê tiện hạ lưu! A. . . . .!"
Đột nhiên hút làm cho Thủy Liên Y sợ hãi kêu.
"Có giỏi thì buông ra một mình đấu!"
"Thả nàng ra? . . . . . Mơ tưởng! Một mình đấu liền miễn!" Trong giọng nói lạnh lùng của hắn, lại có một tia trêu chọc.
"Ngươi dám khi dễ ta? Nam nhân khi dễ nữ nhân chính là kẻ bất lực! Ta nguyền rủa ngươi!"
"Nguyền rủa?"
"Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta liền nguyền rủa ngươi đời này cũng không giơ. . . . ."
Lời nói lại biến mất ở trong miệng hắn, Thủy Liên Y phát hiện mình gặp được tên trộm này, bị hắn khi dễ. Đầu tiên nghĩ đến không phải là cái chết để bảo toàn trong sạch, mà là cùng người nam nhân này kêu gào.
Chà đạp môi lưỡi nàng, làm cho nàng thở gấp liên tục.
Bàn tay to của hắn thực vô sỉ bám chặt bầu vú của nàng.
Bị bàn tay to của hắn dẫn đốt hỏa diễm không biết tên trong thân thể, Thủy Liên Y cong người lên, không thể khống chế xuyến ngâm ra tiếng.
Nghe được xuyến ngâm của nàng, tâm tình của hắn không ngừng dao động! Trong bóng đêm, một đôi tròng mắt lộ ra quang mang cực nóng.
“Nàng thích loại cảm giác này phải không?" Thanh âm khàn khàn nhiễm tình dục của hắn vang lên ở bên tai nàng.
"Ngươi cút ngay! Có thể cút xa bao nhiêu liền cút đi!" Trong mắt Thủy Liên Y hiện lên lệ quang, nàng thế nhưng lại bị một nam nhân ngay cả lớn lên dạng gì đều thấy không rõ vũ nhục! Hơn nữa đáng buồn nhất là, nàng không bài xích ác tặc này đụng chạm vào nàng. Tựa hồ còn có vẻ mong đợi.
Nương theo ánh trăng, hắn thấy được lệ quang trong mắt nàng.
"Khóc cái gì?" Hắn cúi đầu hôn lên trên ánh mắt của nàng.
"Ngươi mau thả ta ra! Ta đã gả cho người ta rồi! Ngươi nếu hủy đi trong sạch của ta, không bằng trực tiếp muốn mạng của ta!"
Hắn cười vài tiếng, trong thanh âm có một chút đau thương!
"Nguyên lai không chỉ là không nhận ra ta, không nghe ra thanh âm của ta, mà trong tính mạng của nàng đã hoàn toàn không có sự tồn tại của ta!"
Thủy Liên Y ngạc nhiên, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, tựa hồ bọn họ trước kia có quen biết nhau? Nhưng vì sao nàng không nhớ ra?
"Ta biết ngươi sao?"
"Nàng nói thử xem?" Bàn tay to của hắn thăm dò vào trong quần của nàng, giật xuống quần lót của nàng!
Thủy Liên Y hít vào, “Ngươi muốn làm gì?" Lúc này nàng ngược lại vô cùng trấn định ."Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? Bất chấp nguy hiểm từ Thần Vương Phủ đem ta cướp đi, không phải chỉ là muốn nhúng chàm ta chứ?"
"Nếu ta nói đúng thì sao?" Thanh âm của hắn càng ngày càng sâu trầm.
"Trừ phi ngươi là kẻ điên!" Thủy Liên Y nghiến răng nghiến lợi. Thử hỏi một người bình thường làm sao có thể vì chiếm tiện nghi của một nữ nhân mà mạo hiểm cả tính mạng.
"Ta chính là người điên!" Tay hắn thăm dò vào chỗ kín của nàng.
"A!" Hai chân Thủy Liên Y muốn khép lại lại bị hắn dùng đầu gối tách ra.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Cái trán của nàng chảy ra mồ hôi, ngón tay thon dài của hắn đang từng chút xâm nhập.
"Ta nghĩ muốn nàng!" Hắn thở hổn hển, không để ý nàng kêu sợ hãi, đem nàng lật người lại, làm cho nàng quỳ gối trên cỏ.
Quần áo bị tuột đến bên hông, quần lót bị hắn xé mở. Thủy Liên Y muốn giãy dụa thì lại bị hai tay của hắn gắt gao giam cầm eo nhỏ của nàng.
"Buông! Khốn kiếp! Cầm thú!" Nàng giãy dụa, không có phát hiện thân thể mềm mại của mình ở dưới ánh trăng mê người như thế nào. Nam nhân phía sau hoàn toàn bị nàng mê hoặc.
"không thể để lưng đeo xưng hô khốn kiếp này vô ích! Nhất định phải đem tinh thần cầm thú phát huy đến cực hạn!"
Hơi thở của hắn cực nóng mà dồn dập, cởi bỏ áo choàng của mình, lộ ra phân thân đã muốn nghẹn đến mức tận cùng.
Thủy Liên Y cảm nhận được một cỗ cực nóng dán lên nàng, nàng thiếu chút nữa thét chói tai.
"Ngươi biến thái. . . . ." Người nam nhân này thế nhưng dùng cái kia chạm vào nàng!
"Biến thái?" Hắn có chút nghi hoặc, nhưng cảm giác có thể đụng chạm vào nàng thật tốt.
Kìm lòng không đậu khiến cho lửa nóng của mình đi vào mềm mại của nàng.
"Không được! Ngươi cút ngay!" Thủy Liên Y thét chói tai!" Không cần!",
Hai tay của nàng di ở trên cỏ, chưa di chuyển được hai bước đã bị bàn tay to của hắn bắt lấy eo nhỏ của nàng một phen lôi trở về.
"Ư!" Hắn hừ nhẹ một tiếng, phân thân đã muốn đụng chạm lấy nàng.
"A!" Tiếng thét chói tai của nàng lớn hơn nữa! Mẹ ôi! Nàng còn không có cùng lão công mình viên phòng đã bị một tên trộm cường! "Ngươi đê tiện vô sỉ bạc tiện hạ lưu xấu xa dơ bẩn không biết xấu hổ! Buông! Khốn kiếp chết tiệt! Ngươi nếu dám đụng đến ta, ta liền giết chết ngươi!"
"Phải không! Ta chờ nàng đến giết chết ta!" Hắn nhẹ nhàng chen vào.
A! Thủy Liên Y kinh hoảng thở gấp, hắn đã muốn vọt tiến vào.
"Không cần! Không cần!" Nước mắt rốt cuộc chảy ra.
Hắn ở phía sau nàng hít vào một hơi, cỗ chặt chẽ này làm cho hắn thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng!
"Tiểu Y! Nàng vẫn làm cho ta điên cuồng như vậy!" Cảm nhận được nàng cứng ngắc, hắn ngừng động tác!
Tuy rằng hắn mới chỉ vào được một nửa, nhưng Thủy Liên Y đã muốn đau đến chịu không nổi!
Chính nàng còn tưởng rằng mình là một xử nữ, đau là đúng! Chỉ có nam nhân phía sau biết, nàng trúc tắc là vì nửa năm nàng không có cùng nam nhân hoan hảo qua!
Hắn gọi nàng là Tiểu Y? Hắn là ai vậy?
"Sơ Dương?" Thủy Liên Y kinh hô, chỉ có Sơ Dương kêu nàng Tiểu Y! Nhưng là nghĩ kĩ lại, không đúng! Thanh âm Sơ Dương không phải như thế, tuy rằng thản nhiên nhưng sẽ không lạnh như thế! Hắn không phải Sơ Dương!
"Sơ Dương?" Giọng điệu của hắn có chút tức giận, trong lòng tích tụ!
Vừa nghe thấy nàng ở thời khắc mấu chốt hô tên nam nhân khác, tim của hắn sắp bạo liệt, thắt lưng bụng dùng sức nhằm phía nàng.
"A!" Thủy Liên Y đau kêu, hắn thế nhưng toàn bộ nhập vào!" Đau quá a! Khốn kiếp!" Nàng khóc thành tiếng! Lần đầu tiên cứ như vậy không có! Đê tiện vô sỉ biến thái!
Không được! Thật chặt! Hắn nhíu mày, không dám lộn xộn, vừa động, tinh hoa nửa năm này của hắn sẽ phát ra!
"Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!" Thủy Liên Y bị hắn kiềm chế, không ngừng giãy dụa thắt lưng!
Ân Thần Tinh ôn nhu với nàng như vậy, che chở nàng, nàng còn không có nhận. Lúc này bị một tên trộm cường! Làm cho nàng đau như vậy! Nàng thật hối hận! Rất đau lòng! Nước mắt liền ào ào theo gương mặt rơi ở trên cỏ! Trong suốt trong sáng!
"Tùy nàng!" Hắn nhịn xuống đau đớn trong lòng! Phải biết rằng, nàng đau hắn cũng đau!
Nơi đó của nàng chặt đến nỗi làm cho hắn cử động một cái cũng không dám, chỉ nửa năm không thấy, vì sao nàng vẫn không có thay đổi gì! Quả thực làm cho hắn điên cuồng!
Thủy Liên Y nức nở, bả vai không ngừng run run, nàng nếu anh hùng chút nên cắn lưỡi tự sát!
Chỉ là, khi răng nanh nàng cắn ở đầu lưỡi sau, như thế nào cũng không thể hạ miệng xuống được.
Dựa vào cái gì nàng phải chết? Nàng rõ ràng là người bị hại, cho dù chết cũng phải là nam nhân xấu xa kia đi tìm chết!
"Ngươi là ai?" Thừa dịp ngừng lại, Thủy Liên Y thở gấp ra tiếng.
"Ta là ai có trọng yếu không? Nàng đã hoàn toàn quên mất ta, cho dù biết ta là ai thì thế nào? Hử?" Hắn ách giọng nói nhỏ, trong thanh âm mang theo khiêu khích nhàn nhạt.
"Mau thả ta ra! Nếu không ta giết chết ngươi!" Thủy Liên Y nảy sinh ác độc rồi!
"Giết chết? Dùng cái gì? Thân thể của nàng sao?" Hắn ở bên tai nàng thở ra một hơi, làm cho cả người nàng tê dại.
"Ngươi, tên khốn khiếp! Ngu X. . . .Ư!" Cái miệng nhỏ nhắn của Thủy Liên Y lại một lần nữa bị hắn ngăn chặn.
Hắn ngậm chặt lưỡi hồng của nàng, răng nhọn hơi hơi khẽ cắn.
"Ưm!" Thủy Liên Y kinh hô!
Hắn dám cắn nàng, đau đớn đột nhiên xông tới làm cho nàng nhíu mày, tơ máu theo đầu lưỡi hiện ra, không biết là máu trong miệng hắn, hay là máu của nàng.
Bàn tay to của hắn giữ chặt gương mặt nàng, không cho nàng trốn tránh, thô bạo cắn môi lưỡi của nàng. Hắn căn bản không để ý tới hai tay nàng đã được buông ra đang đánh hắn!
Mẹ ôi! Ngay cả nam nhân này lớn lên là tròn hay là dẹp nàng cũng không biết, đã bị hắn vũ nhục như vậy, Thủy Liên Y nổi giận!
Tuy rằng miệng đau đớn làm cho nàng nhíu mày, nhưng nàng lại không chịu nhận thua.
Quật cường học hắn, cắn cắn môi lưỡi của hắn.
Mẹ nó! Muốn đau cùng nhau đau, nàng cũng sẽ không khiến hắn dễ chịu!
Môi lưỡi hai người đều bị đối phương cắn bị thương, nụ hôn thô bạo mang theo đau đớn tê dại.
Thủy Liên Y thở khẽ, nam nhân thô thở gấp.
Bên trong môi lưỡi quấn giao, bọn họ đều nếm được vị máu ngai ngái cùng với hơi thở của đối phương.
Hương vị ngọt ngào trên người Thủy Liên Y cùng nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân hòa cùng một chỗ, tạo thành loại hương vị thực ái muội!
Bên trong rừng cây yên tĩnh, chỉ truyền ra tiếng hô hấp dày đặc của hai người.
Đôi môi nóng ướt của hắn chậm rãi rời đi môi cánh hoa của nàng, dời xuống một chút, đi vào bả vai của nàng.
Hé miệng nhẹ nhàng cắn nàng một ngụm, sau đó nhẹ mút lấy bờ vai trắng mịn của nàng.
Từng điểm từng điểm, hút nhẹ hạ xuống dấu vết ẩm ướt.
Thủy Liên Y cảm thấy bả vai tê dại, tay phải đã được giải phóng rất nhanh cào lên mặt hắn.
Theo tiếng hắn kêu rên, móng tay của nàng để lại trên mặt hắn năm vết cào.
"Nguyên lai nàng thích bạo lực!" Hắn khẽ cười, bàn tay to bắt lấy quần áo của nàng dùng sức kéo.
"A! Khốn kiếp!" Thủy Liên Y kinh hô, trước ngực chợt lạnh, làm cho đẫy đà của nàng nảy ra.
Nam nhân thấy vẻ đẹp của nàng, một khắc sửng sốt, Thủy Liên Y nhìn không thấy mặt của hắn, cũng nhìn không thấy biểu tình của hắn, đột nhiên cảm thấy nóng nảy! Không biết vì sao nàng bức thiết muốn nhìn thấy hắn.
"Có giỏi thì ngươi lộ mặt ra!" Hai tròng mắt tròn tròn của nàng trừng hắn!
“Cho dù cho nàng nhìn thì thế nào? Đối với một nam nhân đã bị nàng quên lãng, nàng nghĩ nàng làm được gì đây?”
"Hử?" Hắn ngả ngớn nâng người của nàng lên, đón ánh trăng nhìn bộ mặt tức giận của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lại thập phần quật cường.
Da thịt trắng noãn của nàng ở dưới ánh trăng biến thành chói mắt, làm cho hắn xem đến choáng váng.
Ánh mắt từng chút di động, đi xuống xương quai xanh của nàng, trước ngực của nàng.
Đẫy đà trắng nõn kia, vì nàng thở dốc mà không ngừng run run, núm vú phấn hồng bởi vì đột nhiên bại lộ mà run rẩy.
Thủy Liên Y bị hắn nhìn như vậy, ngượng ngùng muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Nàng vươn chân đá hắn, sau khi hắn áp chế hai chân của nàng, dùng hai cánh tay vòng ở trước ngực của mình.
"Đồ lưu manh! Tiểu Thần nhà ta sẽ giết ngươi!"
"Tiểu Thần?" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, đọc lên cái tên này, giọng điệu lạnh như băng.
"Chính là Thần Vương! Nếu hắn biết ngươi bắt cóc ta, còn khi dễ ta, nhất định sẽ giết ngươi ngàn lần cũng không chán!"
Hắn đột nhiên phát ra cười lạnh, bàn tay to không chút khách khí nắm chặt tay nhỏ bé của Thủy Liên Y.
"Khi dễ nàng? Hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu!"
"Cái gì? Ngươi, con rùa khốn kiếp này. . .!" Lời của nàng bị miệng của hắn che lại, còn lại đều bị nuốt vào trong bụng hắn.
Thủy Liên Y bị hai cánh tay kiềm chế, quần áo màu trắng bên trong bị cởi tới thắt lưng, áo ngực bị ném tới một bên, chỉ có thân thể uốn éo giãy dụa!
Đồ kẻ trộm! Đồ lưu manh! Thủy Liên Y muốn thét chói tai, lại bị hắn ngăn miệng.
Đầu ngón tay của hắn đi vào trước ngực của nàng, va chạm vào đẫy đà của nàng. Trên da thịt đột nhiên có cảm giác mát làm cho Thủy Liên Y kinh hoàng, thở gấp.
"Buông!" Thủy Liên Y kinh hô.
Nhưng nam nhân trên người ngay cả mở miệng cũng đều lười mở! Môi của hắn theo xương quai xanh của nàng một đường đi xuống phía dưới, ấn xuống một đám dấu vết, chậm rãi đi tới đẫy đà của nàng.
A! Hít vào một hơi, khốn kiếp này lại cắn nàng.
"Ngươi là đồ hái hoa tặc không biết xấu hổ! Bạc tiện vô sỉ đê tiện hạ lưu! A. . . . .!"
Đột nhiên hút làm cho Thủy Liên Y sợ hãi kêu.
"Có giỏi thì buông ra một mình đấu!"
"Thả nàng ra? . . . . . Mơ tưởng! Một mình đấu liền miễn!" Trong giọng nói lạnh lùng của hắn, lại có một tia trêu chọc.
"Ngươi dám khi dễ ta? Nam nhân khi dễ nữ nhân chính là kẻ bất lực! Ta nguyền rủa ngươi!"
"Nguyền rủa?"
"Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta liền nguyền rủa ngươi đời này cũng không giơ. . . . ."
Lời nói lại biến mất ở trong miệng hắn, Thủy Liên Y phát hiện mình gặp được tên trộm này, bị hắn khi dễ. Đầu tiên nghĩ đến không phải là cái chết để bảo toàn trong sạch, mà là cùng người nam nhân này kêu gào.
Chà đạp môi lưỡi nàng, làm cho nàng thở gấp liên tục.
Bàn tay to của hắn thực vô sỉ bám chặt bầu vú của nàng.
Bị bàn tay to của hắn dẫn đốt hỏa diễm không biết tên trong thân thể, Thủy Liên Y cong người lên, không thể khống chế xuyến ngâm ra tiếng.
Nghe được xuyến ngâm của nàng, tâm tình của hắn không ngừng dao động! Trong bóng đêm, một đôi tròng mắt lộ ra quang mang cực nóng.
“Nàng thích loại cảm giác này phải không?" Thanh âm khàn khàn nhiễm tình dục của hắn vang lên ở bên tai nàng.
"Ngươi cút ngay! Có thể cút xa bao nhiêu liền cút đi!" Trong mắt Thủy Liên Y hiện lên lệ quang, nàng thế nhưng lại bị một nam nhân ngay cả lớn lên dạng gì đều thấy không rõ vũ nhục! Hơn nữa đáng buồn nhất là, nàng không bài xích ác tặc này đụng chạm vào nàng. Tựa hồ còn có vẻ mong đợi.
Nương theo ánh trăng, hắn thấy được lệ quang trong mắt nàng.
"Khóc cái gì?" Hắn cúi đầu hôn lên trên ánh mắt của nàng.
"Ngươi mau thả ta ra! Ta đã gả cho người ta rồi! Ngươi nếu hủy đi trong sạch của ta, không bằng trực tiếp muốn mạng của ta!"
Hắn cười vài tiếng, trong thanh âm có một chút đau thương!
"Nguyên lai không chỉ là không nhận ra ta, không nghe ra thanh âm của ta, mà trong tính mạng của nàng đã hoàn toàn không có sự tồn tại của ta!"
Thủy Liên Y ngạc nhiên, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, tựa hồ bọn họ trước kia có quen biết nhau? Nhưng vì sao nàng không nhớ ra?
"Ta biết ngươi sao?"
"Nàng nói thử xem?" Bàn tay to của hắn thăm dò vào trong quần của nàng, giật xuống quần lót của nàng!
Thủy Liên Y hít vào, “Ngươi muốn làm gì?" Lúc này nàng ngược lại vô cùng trấn định ."Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? Bất chấp nguy hiểm từ Thần Vương Phủ đem ta cướp đi, không phải chỉ là muốn nhúng chàm ta chứ?"
"Nếu ta nói đúng thì sao?" Thanh âm của hắn càng ngày càng sâu trầm.
"Trừ phi ngươi là kẻ điên!" Thủy Liên Y nghiến răng nghiến lợi. Thử hỏi một người bình thường làm sao có thể vì chiếm tiện nghi của một nữ nhân mà mạo hiểm cả tính mạng.
"Ta chính là người điên!" Tay hắn thăm dò vào chỗ kín của nàng.
"A!" Hai chân Thủy Liên Y muốn khép lại lại bị hắn dùng đầu gối tách ra.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Cái trán của nàng chảy ra mồ hôi, ngón tay thon dài của hắn đang từng chút xâm nhập.
"Ta nghĩ muốn nàng!" Hắn thở hổn hển, không để ý nàng kêu sợ hãi, đem nàng lật người lại, làm cho nàng quỳ gối trên cỏ.
Quần áo bị tuột đến bên hông, quần lót bị hắn xé mở. Thủy Liên Y muốn giãy dụa thì lại bị hai tay của hắn gắt gao giam cầm eo nhỏ của nàng.
"Buông! Khốn kiếp! Cầm thú!" Nàng giãy dụa, không có phát hiện thân thể mềm mại của mình ở dưới ánh trăng mê người như thế nào. Nam nhân phía sau hoàn toàn bị nàng mê hoặc.
"không thể để lưng đeo xưng hô khốn kiếp này vô ích! Nhất định phải đem tinh thần cầm thú phát huy đến cực hạn!"
Hơi thở của hắn cực nóng mà dồn dập, cởi bỏ áo choàng của mình, lộ ra phân thân đã muốn nghẹn đến mức tận cùng.
Thủy Liên Y cảm nhận được một cỗ cực nóng dán lên nàng, nàng thiếu chút nữa thét chói tai.
"Ngươi biến thái. . . . ." Người nam nhân này thế nhưng dùng cái kia chạm vào nàng!
"Biến thái?" Hắn có chút nghi hoặc, nhưng cảm giác có thể đụng chạm vào nàng thật tốt.
Kìm lòng không đậu khiến cho lửa nóng của mình đi vào mềm mại của nàng.
"Không được! Ngươi cút ngay!" Thủy Liên Y thét chói tai!" Không cần!",
Hai tay của nàng di ở trên cỏ, chưa di chuyển được hai bước đã bị bàn tay to của hắn bắt lấy eo nhỏ của nàng một phen lôi trở về.
"Ư!" Hắn hừ nhẹ một tiếng, phân thân đã muốn đụng chạm lấy nàng.
"A!" Tiếng thét chói tai của nàng lớn hơn nữa! Mẹ ôi! Nàng còn không có cùng lão công mình viên phòng đã bị một tên trộm cường! "Ngươi đê tiện vô sỉ bạc tiện hạ lưu xấu xa dơ bẩn không biết xấu hổ! Buông! Khốn kiếp chết tiệt! Ngươi nếu dám đụng đến ta, ta liền giết chết ngươi!"
"Phải không! Ta chờ nàng đến giết chết ta!" Hắn nhẹ nhàng chen vào.
A! Thủy Liên Y kinh hoảng thở gấp, hắn đã muốn vọt tiến vào.
"Không cần! Không cần!" Nước mắt rốt cuộc chảy ra.
Hắn ở phía sau nàng hít vào một hơi, cỗ chặt chẽ này làm cho hắn thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng!
"Tiểu Y! Nàng vẫn làm cho ta điên cuồng như vậy!" Cảm nhận được nàng cứng ngắc, hắn ngừng động tác!
Tuy rằng hắn mới chỉ vào được một nửa, nhưng Thủy Liên Y đã muốn đau đến chịu không nổi!
Chính nàng còn tưởng rằng mình là một xử nữ, đau là đúng! Chỉ có nam nhân phía sau biết, nàng trúc tắc là vì nửa năm nàng không có cùng nam nhân hoan hảo qua!
Hắn gọi nàng là Tiểu Y? Hắn là ai vậy?
"Sơ Dương?" Thủy Liên Y kinh hô, chỉ có Sơ Dương kêu nàng Tiểu Y! Nhưng là nghĩ kĩ lại, không đúng! Thanh âm Sơ Dương không phải như thế, tuy rằng thản nhiên nhưng sẽ không lạnh như thế! Hắn không phải Sơ Dương!
"Sơ Dương?" Giọng điệu của hắn có chút tức giận, trong lòng tích tụ!
Vừa nghe thấy nàng ở thời khắc mấu chốt hô tên nam nhân khác, tim của hắn sắp bạo liệt, thắt lưng bụng dùng sức nhằm phía nàng.
"A!" Thủy Liên Y đau kêu, hắn thế nhưng toàn bộ nhập vào!" Đau quá a! Khốn kiếp!" Nàng khóc thành tiếng! Lần đầu tiên cứ như vậy không có! Đê tiện vô sỉ biến thái!
Không được! Thật chặt! Hắn nhíu mày, không dám lộn xộn, vừa động, tinh hoa nửa năm này của hắn sẽ phát ra!
"Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!" Thủy Liên Y bị hắn kiềm chế, không ngừng giãy dụa thắt lưng!
Ân Thần Tinh ôn nhu với nàng như vậy, che chở nàng, nàng còn không có nhận. Lúc này bị một tên trộm cường! Làm cho nàng đau như vậy! Nàng thật hối hận! Rất đau lòng! Nước mắt liền ào ào theo gương mặt rơi ở trên cỏ! Trong suốt trong sáng!
"Tùy nàng!" Hắn nhịn xuống đau đớn trong lòng! Phải biết rằng, nàng đau hắn cũng đau!
Nơi đó của nàng chặt đến nỗi làm cho hắn cử động một cái cũng không dám, chỉ nửa năm không thấy, vì sao nàng vẫn không có thay đổi gì! Quả thực làm cho hắn điên cuồng!
Thủy Liên Y nức nở, bả vai không ngừng run run, nàng nếu anh hùng chút nên cắn lưỡi tự sát!
Chỉ là, khi răng nanh nàng cắn ở đầu lưỡi sau, như thế nào cũng không thể hạ miệng xuống được.
Dựa vào cái gì nàng phải chết? Nàng rõ ràng là người bị hại, cho dù chết cũng phải là nam nhân xấu xa kia đi tìm chết!
/207
|